Sau 1 tuần nằm viện, cô chồng vội mang hành lý sang nhà tôi ở để né tránh con trai, nhưng anh ta vẫn đến tìm để đòi một thứ
Cả đời vất vả vì con, cô chồng tôi mong được nương tựa tuổi già mà không ngờ lại bất hạnh đến thế!
Tôi có người cô chồng tên Nụ, năm nay cô ấy hơn 70 tuổi. Số cô ấy vất vả lắm, khi trẻ thì chồng mất, cô không đi bước nữa mà ở vậy nuôi đứa con trai. Cứ nghĩ quan tâm chăm lo cho con ăn uống học hành đầy đủ thì lớn lên con sẽ báo hiếu mẹ, nào ngờ con sinh tật.
Cố gắng cho con học đại học để tương lai xán lạn, nào ngờ em ấy học đến năm 3 thì bỏ học đi theo đám bạn xấu. Nhiều lần cô đi tìm Vũ để khuyên bảo nhưng đều bị em ấy đuổi về.
Có mỗi đứa con duy nhất nhưng lại hư hỏng, cô nghĩ nhiều nên sinh bệnh, mấy năm nay cô ốm đau suốt. Hiện tại cô ngoài 70 tuổi, sức khỏe ngày càng yếu, chỉ mong đứa con yên bề gia thất là cô được toại nguyện.
Nhưng ước mơ nhỏ nhoi của cô khó lòng thành hiện thực. Vũ không có công ăn việc làm ổn định, đầu thì cạo trọc, xăm trổ đầy mình, mở miệng nói những lời khó nghe. Năm nay em ấy ngoài 40 tuổi, con gái chỉ nhìn thôi đã thấy sợ, ai dám yêu người như thế cho nặng gánh.
Hơn một năm nay, Vũ thường xuyên về nhà xin tiền cô Nụ để ăn tiêu. Cô nói không có và em ấy đòi bán nhà để có tiền tiêu xài. Lần nào cô cũng phải khóc lóc van xin Vũ đừng làm khổ mẹ nữa.
Video đang HOT
2 tuần trước, Vũ lại về xin tiền và gây chuyện với cô Nụ. Cô không cho tiền, em ấy đòi mang đồ dùng trong nhà đi bán. Trong lúc cô Nụ giành lại đồ đạc, ngăn cản không cho em ấy bán thì bị trượt ngã, va vào cạnh bàn và chảy máu phải đi cấp cứu.
Ảnh minh họa
Sau khi đưa mẹ vào bệnh viện, Vũ về nhà vơ vét hết tài sản có giá trị mang đi bán và phó thác cô Nụ cho vợ chồng tôi chăm sóc.
Những năm qua, kinh tế gia đình tôi khó khăn, mỗi khi vay tiền cô Nụ đều nhiệt tình giúp đỡ. Thế nên khi cô ốm đau bệnh tật, vợ chồng tôi đều thay nhau nghỉ làm để chăm sóc cô ấy. Sau một tuần nằm viện, sức khỏe của cô Nụ dần ổn định và xuất viện.
Hôm thứ 7 vừa rồi, cô Nụ mang hành lý sang nhà tôi với đôi mắt đỏ hoe. Cô nói là quá mệt mỏi với đứa con bất trị, cô sợ ở nhà, con trai về đòi tiền không có lại gây thương tích cho mẹ lần nữa thì nguy.
Vũ nể chồng tôi, cô Nụ tin chắc sống ở nhà tôi những năm cuối đời sẽ được yên ổn. Cô là ân nhân của gia đình tôi, lúc cô gặp khó khăn, chúng tôi không thể đứng nhìn được. Vì vậy chồng tôi nhiệt tình mời cô ấy ở lại nhà của chúng tôi.
Ngày hôm qua, Vũ đến nhà tôi nhưng không tìm mẹ mà yêu cầu cô Nụ giao sổ đỏ ngôi nhà rồi muốn đi đâu sống thì đi, em ấy không làm phiền. Còn nếu cô chưa chịu giao sổ thì Vũ sẽ đến quấy phá gia đình tôi.
Chồng tôi rất tức giận khi Vũ nói năng với mẹ đẻ như thế nên đã đuổi ra khỏi nhà. Khi em ấy đi rồi, cô Nụ sợ con trai sẽ quay lại làm phiền gia đình tôi nên định về nhà nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh sợ vì tiền mà Vũ không từ thủ đoạn nào để ép cô ấy giao tiền.
Chúng tôi không biết phải xử lý thế nào với đứa con bất trị của cô Nụ để bảo vệ an toàn sức khỏe cho cô ấy nữa?
Mải miết bên nhân tình chẳng chịu về nhà, đến lúc vợ chìa ra lá đơn ly hôn tôi mới tá hỏa nhận ra mình đã mất đi điều quan trọng nhất
Đến lúc đó tôi mới hiểu, đàn ông hơn nhau nào có ở tiền tài, danh vọng, bồ bịch.
Vợ tôi, cô ấy là người phụ nữ tôi từng thấy mình thật may mắn khi có được. Tôi nghĩ mọi ông chồng ngoài kia đều từng có suy nghĩ về vợ mình như tôi. Trí nhớ của đàn ông thường rất tốt, thậm chí ngay cả bây giờ tôi vẫn còn nhớ hình ảnh vợ mình vào ngày hôm đó. Người phụ nữ của tôi xinh đẹp trong bộ váy trắng nơi giáo đường linh thiêng. Nhưng đến một lúc, đàn ông thường lại không muốn nhớ điều họ không để tâm. Phải, tôi đã từng quên mình từng yêu và trân trọng vợ thế nào khi đứng trước cám dỗ ngoại tình...
Tôi và vợ kết hôn khi tôi chưa có gì trong tay, chỉ là một nhân viên bình thường. Chúng tôi cùng gầy dựng mọi thứ trong suốt 6 năm. Dù có từng vất vả thế nào nhưng cuộc sống vợ chồng cùng hai đứa con xinh xắn đã từng rất đủ đầy với tôi. Đến năm thứ 7, tôi đã có chức quyền nhất định, tiền tài cũng không thiếu thốn nữa. Nhưng cũng từ lúc này, tôi dần bận rộn tiệc tùng ăn nhậu hơn. Những mối quan hệ của tôi ngày một nhiều, phụ nữ tôi gặp cũng không còn ít. Có người tôi chú ý, có người sẵn lòng ngã vào tôi. Hình ảnh vợ con trong tôi dần mai một đi trước những say mê mới mẻ nhất thời. Tôi không hay, lòng dạ mình từng ngày từng ngày đã không còn trọn vẹn vì vợ con nữa. Tôi ngoại tình, như một điều dĩ nhiên.
Đàn ông khi đã biết mùi ngoại tình, vượt qua cái ranh giới dằn vặt và có lỗi với vợ con rồi thì như mất trí. Trách nhiệm, bộn phận hay sự ăn năn đều hóa tro tàn. Tôi lao vào những ân ái tội lỗi không dứt. Như một gã trai tân yêu đương không nghĩ ngày mai, cứ bùng lên cái tôi thích chinh phục. Tôi không biết, những đêm tôi mải miết bên nhân tình, vợ tôi đã chờ cơm đến khuya. Tôi không hay khi chiều chuộng nhân tình, con tôi đã lúc khóc khóc nấc vì nhớ ba. Kẻ ngoại tình, vốn dĩ có quá nhiều thứ không biết, không hay như thế. Lòng đã đổi thì mọi thứ đều là thứ bỏ ngoài dạ...
Vợ tôi biết tôi ngoại tình. Tội lỗi trong tôi đã có lúc nổi dậy dữ dội. Tôi không biết nói cùng cô ấy điều gì. Đối diện với người đàn bà mình phản bội, đàn ông vốn chỉ còn sự áy náy đến khó chịu. Tôi đã có khi cầu mong cô ấy tha thứ. Đàn ông mà, không ai ngu dại đánh mất vợ con. Tôi cũng thế. Tôi cần nhân tình và tôi cần cả gia đình. Tôi tham lam muốn sắm cả hai vai, muốn tổn thương cùng lúc hai người đàn bà. Nhưng kẻ tham lam ở đời vốn không thể sống dễ dàng. Mọi thứ tội lỗi ở đời đều phải trả giá.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày cô ấy rời đi. Người đàn ông trong tôi luôn một mực cho rằng ai cũng có thể bỏ tôi đi, trừ cô ấy. Và tôi cũng chưa một lần nghĩ qua tôi có thể mất bất cứ ai, trừ cô ấy. Chỉ đến khi trở về ngôi nhà trống trải, thấy tờ đơn ly hôn vợ để trên bàn tôi mới như kẻ mất trí. Tôi chưa từng hiểu vợ đã thứ tha và bao dung cho tôi nhường nào để tôi có thể lại làm chồng làm cha. Tôi không biết cạn cùng của đau thương, vợ tôi không còn có thể ở lại đợi chờ tôi thêm nữa. Bội bạc và dối lừa của tôi đã phá vỡ ranh giới cuối cùng của cô ấy. Cô ấy ra đi, như sự giải thoát cho chính mình khỏi người chồng tồi tệ như tôi.
Sự ra đi của vợ như đánh thẳng vào kẻ mù quáng như tôi. Ích kỉ bỗng chốc đổ vỡ, tội lỗi và hối hận cùng lúc nhấn chìm lấy tôi. Tôi như kẻ tỉnh mộng, bừng tỉnh chạy khắp nơi tìm vợ con. Nhưng quá muộn rồi, vợ tôi đã không còn ở yên một chỗ đợi tôi nữa. Đến lúc đó, tôi mới biết mình đã đánh mất điều gì. Đến khi đó, tôi mới hiểu điều gì mới là quan trọng nhất với đàn ông.
Chức cao vọng trọng để làm gì mà ngay cả vợ con cũng không thể giữ được. Hơn thua với đời bồ bịch xinh đẹp làm chi, đến cả vợ mình cũng không yêu thương nổi. Tiền bạc sang giàu ra sao cũng nào có mua nổi vợ con đã không còn. Đến lúc đó tôi mới hiểu, đàn ông hơn nhau nào có ở tiền tài, danh vọng, bồ bịch. Đàn ông hơn nhau chính là bản lĩnh giữ gìn chính gia đình của mình. Đàn ông từ bỏ trách nhiệm vốn không xứng đáng làm chồng làm cha. Đàn ông bội nghĩa phu thê cũng không có tư cách hạnh phúc. Tôi nào có biết sẽ đến lúc mình phải trả cái giá quá đắt thế này. Thứ gì mất đi cũng có thể tìm lại được. Chứ người đã mất đi, tình nghĩa đã không còn thì còn gì để cứu vãn?
Đã là đàn ông, đừng dại như tôi. Người vợ đã từng cho chúng ta không thiếu tha thứ cũng có khi trả lại ta hối tiếc cả một đời. Đã là chồng, là cha thì hãy hiểu gia đình là thứ tài sản vô giá đàn ông không bao giờ có lại được lần hai. Đừng như tôi, mất rồi biết đâu đi tìm...
Đêm trước ngày ly hôn chúng tôi ở lại cùng nhau, nửa đêm tôi ngỡ ngàng khi em thẳng thừng làm điều này trước mặt Thấy em mặc chiếc váy đó tôi chết trân như pho tượng, tôi ngồi yên nghe em nói hết những ấm ức trong lòng mình suốt thời gian chung sống cùng nhau. Chị và anh được xem là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ. Nhà chị vốn nghèo khó trong xóm, ngược lại anh lại sống trong giàu sang. Cũng vì vài...