Sát thủ “tay phải” của Dung Hà và vụ giết người tàn độc
Từng được bà trùm Dung “Hà” (tức Vũ Hoàng Dung) xem là cánh tay phải tranh những cuộc thanh trừng đao, kiếm lấy số, giành giật địa bàn bảo kê, thiết lập sòng bạc ở thành phố Cảng, nên cho đến nay hễ nhắc đến Thắng “Dừa” (tức Nguyễn Xuân Thắng, SN 1974, ngụ TP.Hải Phòng) thì giới giang hồ ai cũng đôi phần kinh nể. Nhưng kết cuộc là, hiện Thắng, đang chờ ngày đền tội khi ra tay sát hại một bà già tại TP.HCM – chuyện mà giới giang hồ thứ thiệt rất “kiêng cử”.
Cái thời 2 tay 2 dao
Tôi còn nhớ khi đối diện tại trụ sở đội nghiệp vụ truy xét trọng án (đội 9) Phòng CSĐT tội phạm về trật tự xã hội (PC45) công an TP.HCM khi vừa bị bắt giữ nhằm làm rõ về hành “giết người” và “cướp tài sản” Thắng “Dừa” cứ vênh vênh mặt lên. Trên khuôn mặt chẳng một chút lo âu, Thắng “Dừa” từng tuyên bố “giết người thì phải đền tội, luật giang hồ là thế! Biết trước ngày hôm nay rồi, có gì mà phải sợ”. Thế nhưng kết cục của một tay giang hồ có số lại lại một vụ sát hại bà già – chuyện mà giới giang hồ thứ thiệt rất kiêng cử, thậm chí là khinh khi.
Chính giới giang hồ một thời khi nhắc đến Thắng “Dừa cũng cung kính một bậc. Đặc biệt là tay dao, búa thứ thiệt một thời là Hải “bánh”, tức Nguyễn Tuấn Hải (SN 1968, ngụ Hà Nội) đã có lần gặp người viết tại trại giam và có hỏi thăm về một loạt các tay giang hồ đất Bắc; trong đó có Thắng “Dừa” đã bị bắt hay chưa?
Và ông trùm này còn không giấu giếm cảm xúc khi nói về Thắng “Dừa” với những từ ngữ như: liều lĩnh, máu lạnh, tàn ác… Mặc dù khi Hải “Bánh” ra đường kiếm sống bằng nghề giật dọc, bằng dao búa thì Thắng “Dừa” vẫn còn chưa ra đời. Có lẽ những lời của Hải “Bánh” quả không ngoa và dường như được chứng thực qua cuộc đời của tay giang hồ Nguyễn Xuân Thắng.
Thằng “Dừa” sinh ra và lớn lên đã gắn chặt cuộc đời mình ở khu chợ Sắt – địa danh mà giang hồ Hải Phòng thời đó hay quy tụ để kiếm sống bằng đủ thứ nghề phạm pháp.
Hơn 10 tuổi, Thắng “Dừa” cũng bon chen xuống đường theo chân mấy đàn anh 14 – 15 tuổi để kiếm sống bằng cái nghề trộm cắp, cướp giật…. là một trong những băng nhóm vặt vãnh, nhãi nhép trong cái đất đầy rẫy nhưng tay giang hồ cộm cán thời bấy giờ. Sống bằng cái nghề đó, tất nhiên Thằng cũng phải tập cầm dao, kiếm để dành ăn… và như thế, hắn đã tham gia vào các cuộc thanh toán đẫm máu từ khi còn lóc chóc. Khi ấy Dung “Hà” đã là một đại ca lẫn đại gia có máu mặt ở thành phố Cảng.
Sau khi Dung “Hà” bị hạ sát bởi đàn em “Năm Cam” khi thực hiện cuộc hành trình Nam tiến lấy số, thôn tinh giang hồ miền Nam nhưng bất thành thì đàn em của nữ quái này từ táng mưu sinh.
Nhiều tay giang hồ gác kiếm hoặc gây án bị bắt giữ như trường hợp của Luân “con” (tức Vũ Văn Luân, SN 1965, ngụ TP.Hải Phòng – người bị công an TP.HCM bắt giữ trong vụ giám đốc Ngô Quang Trưởng thuê giang hồ sát hại cấp phó từng gây xôn xao dư luận) đều không ngớt kể về “Thắng “Dừa”.
Thắng “Dừa” tức Nguyễn Xuân Thắng
Đó là khi ấy lóc chóc khoảng 13 – 15 tuổi, hắn đã cầm dao, mã tấu xung trận, trong cuộc thanh toán. It nhất thì Thắng cầm 1 dao, thông thường thì 2 cây mã tấu 2 tay và lao vào trận chiến. Còn khi kéo quân rời hiện trường, Thắng “Dừa” bao giờ cũng là người đi sau cùng, sẵn sàng “đơn phương độc mã” quay lại để thẳng tay hạ sát địch thủ. Thế nhưng bản tính giang hồ không thể thoát khỏi chuyện cơm áo và trong thời gian này, Thắng “Dừa” có “nhúng chàm” bởi 1 tiền án về tội “trộm cắp tài sản” và 1 tiền án về tội “gây rối trật tự công cộng”.
Ra tù bản tính của Thắng càng hung hăng hơn trước nhiều. Thời ấy đất Hải Phòng, giang hồ thế lực chỉ gom gọn trong một số tay đại ca như thế kiềng ba chân gồm có: Dung Hà – Cu Nên (tức Phạm Đình Nên, SN 1957) – Lâm “già” (tức Ngô Thế Lâm, SN 1956). Để xây dựng thế lực hùng mạnh trong cuộc giành đất sống thì các đại ca này phải tìm cách quy tụ dưới trướng những sát thủ số má nhất. Với bản tính hiếu thắng, Thắng “Dừa” không mấy khó khăn khi lọt vào cặp mắt tinh đời của đàn chị Dung “Hà”.
Có nhiều giai thoại về chuyện đàn chị Hải Phòng thu phục Thắng “Dừa” như thế nào? Điển hình có chuyện nói rằng, khi băng nhóm của Thắng đũng độ đẫm máu với một băng nhóm đàn anh ở Hải Phòng nhưng bị thất thế. Khi ấy Thắng bị nhóm địch thủ truy tìm gần tháng trời, không dám lộ mặt. Vì muốn đứa Thắng “Dừa” về phục vụ dưới trường nên Dung “Hà” đã đứng ra nói một tiếng và cũng kể từ đó phục uy danh của đàn chị nên hắn nguyên sống chết đi theo.
Cũng có giai thoại kể là, trong một lần đến sới bạc của Dung “Hà” ở Hải Phòng, Thắng “Dừa” nhẵn túi, không một đồng đi xe ôm về. Khi ấy bất ngờ bà trùm xuất hiện, quăn cho hắn mượn một cục tiền để chơi tiếp mà không hề suy tính. Thế nhưng lần ấy Thắng “dừa” trúng đậm.
Video đang HOT
Chỉ ngay hôm sau, hắn tìm đến sòng bạc kiêm nhà của bà chị ở phố Trạng Trình để cám ơn. Mặc dù khi ấy hắn là một tay lóc chóc nhưng được đàn chị đón tiếp như khách quý thì cảm kích và xin theo để phục vụ. Mặc dù giai thoại đó như thế nào, nhưng có thể nói Thắng “Dừa” sống một đoạn đời giang hồ “hưng thịnh” nhất là khi trở thành sát thủ “tay phải” của nữ quái Dung “Hà”
Càng ngày, Thắng “Dừa” càng khẳng định được vị thế trong con mắt của Dung “Hà”. Có lẽ phần đời giang hồ sung túc nhất của Thắng là được bà trùm giao cho nhiệm vụ “giữ hầu bao” của một trong số các sòng bạc của tập đoàn cờ bạc gia đình này – chuyện chưa từng có lúc bấy giờ, vì khi ấy Thắng “Dừa” chỉ hơn 20 tuổi. Thế nhưng chỉ hơn 1 năm sau, trong một lần thanh toán giành giật địa bàn, Thắng “Dừa” lại bị “úp sọt” và dính vào vòng lao lý bởi bản án tù về tội “gây rối trật tự công cộng”.
Được biết thời bấy giờ, công an TP.Hải Phòng ráo riết “tiêu diệt” các băng nhóm giang hồ. Lần lượt bang nhóm Cu Nên, Lâm “già” bị xóa sổ. Có lẽ đánh hơi nhạy nên Dung “Hà” bắt đầu thực hiện kế hoạch Nam tiến tìm vùng đất sống mới. Trước khi đi, bà trùm đã đích thân thăm nuôi và hẹn Thắng “dừa” tái ngộ ở Sài Gòn trong một ngày không xa.
Nam tiến và vụ giết người tàn độc
Ra tù, Thắng “Dừa” cũng đôi lần vào Sài Gòn tìm gặp nữ đại ca. Thế nhưng có lẽ bản tính liều lĩnh, hiếu chiến của Thắng sống ở đất giang hồ Hải Phòng sẽ hợp hơn nên hắn chỉ đôi ngày lưu lại Sài Gòn thăm Dung “Hà” cùng đám giang hồ phiêu bạt mưu sinh; còn lại hắn về Hải Phòng tìm kế sinh nhai bằng nghề bảo kê, đâm thuê chém mướn.
Sau khi Dung “Hà” bị đàn em của ông trùm Năm Cam bắn chết tại Sài Gòn, sau đám tang rình rang chưa từng có ở đất Cảng, với tư cách là sát thủ “tay phải” một thời của bà trùm, Thắng “Dừa” cùng một số tay có số má khác đã quy tụ một cuộc họp khẩn cấp để chọn những sát thủ thiện chiến nhất để Nam tiến rửa hận cho bà trùm.
Có giai thoại giang hồ kể rằng Thắng “Dừa” từng thề độc rằng “Nếu không lấy mạng được thằng Năm Cam và giết vài thằng ở Sài Gòn thì tao không về đất Hải Phòng này nữa”. Thế nhưng cuộc tắm máu rửa hận của giang hồ đất Cảng ở Sài Gòn chưa kịp thực hiện thì tập đoàn tội ác của Năm Cam đã bị xóa sổ.
Nhiều năm sau đó Thắng cứ đi đi về về giữa Sài Gòn – Hải Phòng. Đầu năm 2009, Thắng vào Sài Gòn lập nghiệp, đã gặp và và sinh sống như vợ chồng với Phạm Thị Phương Nhung (SN 1983, ngụ TP.Hải Phòng). Được biết trong giai đoạn này, để thăm dò cho một kế hoạch Nam tiến đưa đồng bọn vào Sài Gòn thôn tính lãnh địa giang hồ, giành đất sống thì Thắng “Dừa” núp bóng làm một nhân viên khách sạn trên đường Bùi Thị Xuân, quận 1, sống ở nhờ phía gia đình vợ ở đường 12, phường Bình An, quận 2 và kiêm luôn cả nghề đòi nợ thuê, cho vay nặng lãi.
Khi bị bắt giữ, đối diện với các điều tra viên Thắng “Dừa” bình tĩnh trả lời “Nếu lúc đó bà Dung chỉ cần cho tôi biết nơi ở của bà mẹ vợ tôi thì tôi đâu phải ra tay độc ác với bà ấy”. Được biết từ số tiền tích cóp kiếm được từ việc đòi nợ thuê, giai đoạn cuối năm 2009 Thắng gửi 160 triệu đồng cho mẹ vợ, là bà Đỗ Thị Hạnh (SN 1961, cùng ngụ TP.Hải Phòng, tức mẹ ruột của Phạm Thị Phương Nhung) để hùn hạp với bà Phạm Thị Dung (SN 1950, ngụ tỉnh Hải Phòng, tạm trú quận 12, TP.HCM, là chủ quán cà phê Phú Gia, số 693/42 Quốc lộ 1A. phường Thạnh Lộc, quận 12) nhằm cho một số người dân ở quận 2 vay mượn với lãi suất cắt cổ.
Chỉ đúng 1 năm sau, tức đầu năm 2010 vì nghiện đề đóm nên bà Hạnh đã vỡ nợ phải trốn chui, trốn nhủi để tránh các chủ nợ và tránh luôn cả đứa con rể giang hồ. Trong thời gian này vợ của hắn, tức Nhưng cũng mất liên lac với hắn vì trốn cái lệnh truy nã của công an quận 12 về tội “mua bán trái phép chất ma túy”
Thắng thừa nhận “bi kịch của ngày hôm nay là gặp trúng… con vợ trời ơi”. Cụ thể là sau khi mẹ con Hạnh và Nhung biến mất, thì người chồng sau của bà Hạnh cũng đuổi hắn ra khỏi nhà. Lúc này đầu mối duy nhất của Thắng chính là bà Dung. Hắn nghi ngờ bà Dung vẫn giữ mối liên lạc với bà Hạnh để tiếp tục làm ăn và thừa biết vợ và mẹ vợ của hắn ở đâu.
Do đó Thắng “Dừa” có một vài lần đến quán cà phê của bà Dung hỏi tung tích mẹ con bà Hạnh, lẫn những con nợ đã xù tiền bà mẹ vợ này để hắn đi đòi giúp và tranh thủ cần trừ, lấy lại số tiền của mình. Thế nhưng hắn càng điên tiết, khi bà Dung cứ một mực khẳng định “không biết ở đâu”.
Chiều 20/3 Thắng “Dừa” lại lê la đến quán cà phê nói trên để hỏi thăm nhưng cũng chỉ nhận được câu trả lời như bao lần trước. Hắn khai, lúc đó một kế hoạch tàn độc lóe lên trong đầu, là giết bà Dung cho hả cơn giận. Đêm 20/3 sau khi đóng cửa quá, bà Dung tổ chức ăn nhậu tại đây với một số người bạn gốc Hải Phòng đang sinh sống tại TP.HCM, vì Thắng có mặt nên bà Dung cũng mời ngồi cùng lai rai.
Đến 0 giờ rạng sáng 21/3, tàn cuộc nhậu những người trong bàn đều nghiêng ngả, riêng Thắng “Dừa” chỉ giả bộ “chân nam đá chân chiêu” để thực hiện kế hoạch dã man. Những người khác ra về. Bà Dung lên gác ngủ, còn Thắng 1 mình vác ghế bố nằm ngay cửa quán.
Đợi đến khi bà Dung đang ngon giấc, lấy ấy khoảng 3h sáng, Thắng vào bếp lấp 1 con dao dài khoảng 40cm, rồi lên lên gác. Tại đây tên sát thủ từng nổi tiếng đất Cảng một thời đã dùng gối đè lên mặt, bịt miệng một bà già và dùng dao đâm tớt tấp hơn 10 nhát, kết thúc cuộc đời của bà già ấy.
Những lời khai của Thắng đến rợn người. Đó là khi đã ra tay tước đoạt mạng sống 1 con người, hắn thản nhiên đi tắm rửa sạch sẽ, phi tang những quần áo dính máu; rồi còn lột trên người nạn nhân 1 vòng đá đeo tay, 1 nhẫn 18K trọng lượng 2 chỉ… Hắn ung dung tìm về lại đất Hải Phòng để nghe ngóng tình hình.
Gần 1 tháng sau, thấy không có động tĩnh gì, Thắng “Dừa” đã quay lại Sài Gòn với mục đích tiếp tục cuộc hành trình truy tìm mẹ vợ; nhưng một giang hồ sừng sỏ như hắn đã nghĩ sai lầm, khi tự chui đầu vào rọ và bị trinh sát công an TP.HCM theo dõi, bắt giữ tại một nàh trọ nằm trên đường Lý Thái Tổ, quận 3. Đến khi bị bắt, Thắng vẫn còn hênh hoang rằng “Nếu tìm được bà Hạnh mà không đòi được tiền, thì chắc tôi cũng có một cuộc… tắm máu, cho bỏ tức”.
Theo Phunutoday
Giang hồ đất Cảng Lâm "già" và hành trình lạc lối
Lâm "già" là cái tên giang hồ đặt cho ông ta. Chứ tên cúng cơm là Ngô Thế Lâm, sinh năm 1956, trai Hải Phòng chính gốc, nhà ở phố Lê Lợi, quận Ngô Quyền - một trong 4 quận nội thành cổ có từ thời Pháp thuộc.
Người ta bảo và chính Lâm cũng thừa nhận, mình "son" hơn rất nhiều so với những giang hồ cùng thời là Dung "hà", Cu Nên, Năm Cam, Khánh "trắng"... là vẫn còn sống, vẫn được chăm sóc mẹ già, nhìn con trưởng thành. Còn những "chiến hữu" cùng thời thì đã xanh cỏ. Giờ đây, cái máu kinh doanh vẫn chảy nhưng Lâm "già" khẳng định: "Làm ăn đúng đắn, không vi phạm pháp luật. Bây giờ mới là thời điểm vàng của thương gia".
Lâm "già"
Những mộng mị của đứa nghèo hèn vật vờ ở chợ Sắt
Mẹ Lâm là người đàn bà chịu thương, chịu khó và hết mực yêu con. Tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu, Lâm đã lang thang cả ngày lẫn đêm nhiều năm phụ giúp mẹ bán hàng ở chợ Sắt (Hải Phòng) nên hiểu thế nào là ngõ ngách cuộc đời, thế nào là cái "uy" và làm thế nào để kiếm được nhiều tiền mà tốn ít sức nhất.
Ngày đó, nhà nghèo, không có thần thế, Lâm nghĩ, chỉ có "lấy số giang hồ" thì mới kiếm được tiền nhanh. Thế là cũng tập toọng vào giới giang hồ bằng những cách thức mà giang hồ thường làm. Đó là "lấy số" mà muốn lấy số thì phải phạm pháp để vào tù.
Án đầu tiên trong đời đưa Lâm vào trại giam, giúp Lâm "nếm mùi" giang hồ và có "số" trong giới giang hồ là "Trộm cắp tài sản". Lâm kể, "trộm cắp tài sản" án nhẹ nhất của giang hồ nhưng vào tù mới học được kinh nghiệm, ngón nghề của giang hồ. Ngày đó, nghĩ vậy đấy. Mãn hạn tù, khi đó Lâm 31 tuổi và về làm bốc vác tại cảng cá Máy Trai.
Lâm kể: "Tôi vốn là người nhanh nhẹn và rất tinh ý nên được ông chủ tổ hợp đánh bắt cá quý mến, ưu ái dành cho công việc tìm người khuân vác hàng, đồng thời tìm mối tiêu thụ hải sản tươi sống. Phải thừa nhận rằng, việc tìm mối tiêu thụ hàng là công việc có cơ hội làm giàu tốt nhất ngày đó. Thế là tôi tập hợp anh em vào làm cùng. Họ giúp ông chủ được nhiều thì tôi cũng kiếm được nhiều. Cứ thế, anh em có tiền, thì tôi có nhiều tiền.
Khi đã có số tiền khá khá, tôi gặp anh em thủy thủ tàu viễn dương bàn với họ "đánh" hàng điện tử, xe máy, đồ gia dụng về bán. Tất nhiên là lậu rồi. Cuối năm 1980, đầu và giữa những năm 1990, xe mi-ni Nhật, xe cúp kim vàng giọt lệ, quạt điện là những thứ hàng cực kỳ giá trị, bán lãi vô cùng, nhất lại là hàng lậu, trốn được thuế. Bán hàng đó, "một vốn, bốn lời" quả là không sai. Hàng của Lâm được phân phối đi các tỉnh như Hà Nội, Quảng Ninh, Hải Dương, vào tận miền Trung.."
Kinh doanh kiểu... giang hồ
Cái tên Lâm "già" được ra đời bởi những người thân tín của Lâm. Thời trai trẻ, Lâm vẫn già hơn trước tuổi, người nhỏ thó, đen đúa, trên khuôn mặt có nhiều nếp nhăn, nhiều cục mụn. Thế là có tên Lâm "già" từ đó. Cái biệt hiệu này đã giúp Lâm "bơi" và nổi danh trong giới giang hồ. Lâm tếu táo rằng: "Ngày xưa đó là biệt hiệu nhưng bây giờ tên là một "thương hiệu". Quả thực, Lâm là một giang hồ tức thời. "Không tức thời sao được, bây giờ tôi đã lên chức ông rồi, khác với cái thời trẻ trai...", Lâm nói.
Thấy Lâm "làm ăn" được, Cu Nên rồi rất nhiều giang hồ mới nổi ở đất Cảng ngày đó khó chịu. Trong một trận huyết chiến, đàn em thân tín của Lâm bị thương khá nặng. Lâm sai đám đàn em khác đi trả thù. Thù trả xong nhưng cái cục tức thì vẫn ầng ậc trong huyết quản. Thấy đại ca buồn, đám đàn em hiến kế tìm gái trinh "giải đen". Thế là một cô bé 14 tuổi làm ở nhà hàng cạnh hồ cá được đám đệ tử đem về. Đen chẳng thấy được giải thì lại bị bà chủ của cô bé "vặt tiền". Bà ta đã cầm rất nhiều tiền, vàng của Lâm để "giữ" miệng nhưng chẳng hiểu sao, bà ta thấy bở cứ đào nên đàn em của Lâm đã "tức hộ đại ca" và xử lý bà chủ này. Sau đó, Lâm bị tù vì hai tội "giết người" và "xâm hại trẻ vị thành niên" với mức án 16 năm tù.
Giang hồ thừa nhận, cùng thời giang hồ với Lâm, Cu Nên "oai" hơn về khoản khuyếch trương thanh thế. Dung "hà" thì chỉ có sòng bạc, còn Lâm thì chỉ nghĩ đến làm kinh tế. Lâm dùng cái danh giang hồ của mình để phát triển kinh tế là chính chứ không chém giết, cướp của như Cu Nên hay lấy "xâu" trong sòng bạc như Dung "hà".
Ngay lúc mới nổi trong giới giang hồ, Lâm đã thể hiện rõ tính cách là lấy giang hồ làm kinh tế và ngược lại, làm kinh tế để nuôi tội phạm. Dưới trướng của Lâm có rất nhiều đàn em, trong đó có nhiều đàn em đã vào tù, có tiền án, tiền sự... gấp nhiều lần tiền mặt. Đám đàn em này là những trợ thủ đắc lực để Lâm giải quyết rất nhiều việc liên quan đến kinh tế. Thực chất, chỉ cần sự có mặt của họ và cái "uy" giang hồ của Lâm, mọi hoạt động trong làm ăn đã dễ dàng và xuôi chèo, mát mái.
Nhờ buôn lậu, Lâm đã có một số tiền khá lớn và ngay lúc đó, trong đầu đã nảy sinh tư tưởng làm kinh tế lớn. Lâm lại bỏ tiền đầu tư 11 chiếc tầu đánh cá tải trọng lớn để cho ngư dân đánh bắt xa bờ. Sau đó, chính Lâm lại thu mua, tiêu thụ sản phẩm cho ngư dân. Thấy làm ăn được, Lâm lại đầu tư một đội xích lô du lịch chuyên chở khách nước ngoài đến thăm quan thành phố Cảng, đồng thời kiêm luôn việc phục vụ đám cưới, đám hỏi. Người làm việc cho Lâm nhiều thời điểm đã lên tới con số vài trăm nhưng số đàn em thân cận, giúp việc chỉ trong vòng 20 đổ lại.
Thấy Lâm làm ăn được, thế là xảy ra mâu thuẫn, tranh giành. Những cuộc đấu súng, những cuộc thanh trừng tưởng chừng như bất tận nhưng cũng phải có hồi kết. Đệ tử của Lâm ngày đó thừa mặt có uy để ép những đối thủ cạnh tranh phải chết yểu hoặc quy về dưới trướng quản lý của Lâm.
Chưa "sướng" đã "rồ"
Nói vậy thì hơn ngoa, song thực chất, những năm cuối thập kỷ 80 và đầu thập kỷ 90, Lâm là ông vua không ngai của đất Cảng trong giới làm ăn và giang hồ. Tiền có, "lực lượng" có, hầu như Lâm "đánh" đâu là "thắng" đó. Thế nhưng, chuyện làm ăn cũng có nhiều khuất tất nên Lâm biết dừng lại. Lâm quyết định đem tất cả những số tiền đã buôn gian, bán lậu mà có được đổ vào đào hồ Lạch Tray, rộng 13ha để thả cá và xây dựng khu du lịch sinh thái. Thời điểm đó, ăn còn chưa đủ, đã nghĩ gì đến chơi. Vậy mà Lâm đã "đi trước thời đại" về du lịch và làm kinh tế.
Việc Lâm thuê cái hồ này cũng là một giai thoại. Tiếng là thuê nhưng thực chất hồi đó Lâm gần như chiếm nó, sau đó bỏ một ít tiền cho chính quyền hợp lý hoá cái gọi là giấy tờ thuê cho đúng thủ tục. Sau khi thuê xong, Lâm sử dụng không đúng mục đích mà xây dựng trong hồ một kho tập kết hàng lậu lớn nhất Hải Phòng thời bấy giờ.
Khu du lịch sinh thái toàn thấy xe ô tô tải đi vào, thế là công an phát hiện ra từ nghi ngờ đó. Để qua mặt cơ quan chức năng, Lâm còn trang bị một dàn xe ô tô 4 chỗ để chuẩn bị thành lập công ty taxi đầu tiên ở miền Bắc. Thế nhưng, chưa thực hiện được ý đồ thì đã bị công an sờ gáy.
Theo Người đưa tin
Đề nghị truy tố Oanh "Hà" và đồng phạm Cơ quan CSĐT Bộ Công an (thường trực phía Nam) vừa kết thúc điều tra vụ án "Vũ Hoàng Oanh (Oanh "Hà" - chị ruột Dung "Hà") cùng đồng phạm can tội tổ chức đánh bạc và đánh bạc", đồng thời chuyển toàn bộ hồ sơ vụ án sang Viện KSND tối cao đề nghị truy tố 16 bị can về tội danh...