Sát ngày cưới, tôi mới biết chồng bị bất lực
Cả tôi và anh đều đã cùng “một lần đò”, chúng tôi quen nhau qua một cô bạn thân của tôi và tình yêu đến tự nhiên từ sự đồng cảm và chia sẻ rất thật tâm.
ảnh minh họa
Anh 48 tuổi, hơn tôi 10 tuổi, là kỹ sư xây dựng của một công ty liên doanh, còn tôi làm giáo viên của một trường tiểu học.
Anh có hai con gái, cả hai đều đã lớn, một cháu đi du học tại Úc, một cháu đang học lớp 12. Tôi cũng có một con gái và năm nay nối nghiệp mẹ, vào học năm một đại học Sư phạm.
Dù ở tuổi trung niên, tình yêu của chúng tôi cũng diễn ra lãng mạn, nồng nàn như bao đôi lứa yêu nhau khác. Nhiều lần đi chơi xa chung cùng bạn bè, mọi người luôn cố tình “sắp xếp” chúng tôi vào chung một phòng nhưng tôi kiên quyết từ chối, không phải cao đạo gì nhưng tôi suy nghĩ tình yêu của chúng tôi là tình cảm nghiêm túc, đã tính đến thời điểm hợp lý để tiến đến hôn nhân thì chuyện tình dục sớm hay muộn không phải là điều đáng bận tâm.
Anh không hề tỏ ra khó chịu hay trách cứ gì khi tôi từ chối ở chung phòng, trái lại anh còn bày tỏ quan điểm ủng hộ tôi khi bị bạn bè trêu chọc. Anh bảo anh chẳng thấy có điều gì phật ý cả, anh muốn để mọi chuyện diễn ra tự nhiên.
Video đang HOT
Yêu nhau được gần một năm, chúng tôi bàn đến chuyện ngày tháng tổ chức cưới. Cũng chẳng rườm rà, to tát gì, nhưng cả anh và tôi đều muốn có một bữa cơm thân mật, ấm cúng để kỷ niệm ngày trọng đại ấy của cuộc đời.
Còn cách ngày cưới chưa đầy mười ngày, trong dịp anh đưa tôi đi cùng đến thăm công trình anh đang làm giám sát thi công ở một thành phố biển, cũng là để tiện mời luôn bạn bè anh ở đây về dự đám cưới chúng tôi, tôi và anh đã ở chung phòng khách sạn.
Trái với tâm lý mong đợi, thoải mái của tôi khi nghĩ về một tuần “tiền trăng mật”, tối nào anh cũng nhậu nhẹt cùng bạn bè say khướt rồi về phòng khách sạn ngủ như chết.
Đến ngày thứ 4 thì tôi không còn giữ nổi bình tĩnh và đề nghị anh ngày hôm đó không ăn nhậu, giữ “tỉnh táo” để nói chuyện cùng tôi. Sau bữa cơm trưa, hai chúng tôi đi dạo trong khuôn viên của khách sạn.
Đang tìm cách mở lời cho câu chuyện khá tế nhị này, anh đã ôm chầm lấy tôi (một hành động cực kỳ hiếm hoi từ khi chúng tôi yêu nhau đến giờ), đầu gục vào vai tôi, nói như sắp khóc “anh xin lỗi em, anh có lỗi. Lẽ ra anh phải nói với em điều này từ sớm, nhưng vì quá yêu em và lo sợ sẽ mất em, nên anh không dám. Từ sau ngày ly hôn với vợ cũ, nhu cầu sinh lý của anh rất cao nhưng dù mang tiếng là “trai công trường”, anh cũng không hề “ra ngoài” để giải quyết nhu cầu của mình. Âm thầm chịu đựng và tự đáp ứng cho chính mình được một thời gian, không hiểu sao càng về sau này, dù rất muốn nhưng anh cũng không thể “làm ăn” gì được cả. Anh đã đến bác sỹ khám và điều trị cả năm trời nhưng kết quả vẫn là con số 0″.
Ở trong vòng tay anh, nghe từng lời anh nói mà trái tim tôi nghẹn đắng. Sao anh lại giấu tôi, sao anh không nói với tôi sớm hơn về câu chuyện này, để chúng tôi cùng tìm cách tháo gỡ?
Đây cũng chính là câu trả lời cho việc yêu nhau gần cả năm trời, anh rất ít khi ôm hôn tôi, ít thể hiện những hành động tình cảm mà các cặp đôi yêu nhau khác thường có.
Chuyện quan hệ tình dục không phải là tất cả của một đời sống vợ chồng, nhưng tôi là người phụ nữ mạnh khỏe, hoàn toàn bình thường, liệu tôi có thể sống bên anh mà chỉ duy trì “hôn nhân không tình dục”?
Theo TPO
Nếu có kiếp sau, xin được làm đàn ông
Làm đàn bà khổ quá rồi, thật sự, tôi không muốn phải khổ sở thêm nữa, tôi muốn được có thời gian rảnh rỗi, được sống là mình, được thảnh thơi hưởng thụ...
Tôi muốn được ngồi vắt chân lên ghế xem phim, đọc báo và gọi ới một cái là có cơm bưng nước rót. Tôi muốn được đi làm về có người xách túi, có người chuẩn bị cơm nước, chuẩn bị nước tắm, giặt giũ cho, dọn cơm cho và chỉ việc ngồi vào ăn, thậm chí hoa quả tráng miệng cũng không phải động dao tới gọt. Tôi ước sao cuộc sống của tôi như thế, có người phục vụ, có người thương yêu chăm sóc mình hết lòng, hết dạ, còn mình chỉ việc đi làm về và... nghỉ ngơi....
Đó là cuộc sống của chồng tôi, người mà tôi yêu thương dành trọn cuộc đời mình. Tôi tưởng là lấy chồng được nhờ, nhưng cuối cùng trong cái nhà chồng này, tôi chỉ giống như một người giúp việc.
10 năm qua, sống với gia đình chồng, bố chồng, mẹ chồng, không việc gì là không đến tay tôi. Là con dâu cả trong nhà, tôi phải sống với bố mẹ chồng và đảm đương mọi việc của nhà chồng từ giỗ chạp, cúng bái, từ cái ăn cái mặc, từ chuyện nhỏ nhất trong nhà tôi cũng phải lo. Lo cho bố mẹ chồng chưa xong còn phải lo cho cả họ nhà chồng, nếu mà không chu toàn là bị nói này, nói kia, nói là con dâu trưởng không chu đáo, không vun vén. Còn bị chồng chê bai đủ kiểu. Trọng trách chăm chồng, chăm con là tới tay tôi cả. Chưa chăm xong chồng con đã khóc nhè, chưa chăm xong bố mẹ chồng, chồng đã gọi với từ trên phòng xuống. Nghe mà não hết ruột gan. Cả ngày nghỉ mà còn bận hơn ngày đi làm vì chỉ có ăn với rửa bát cũng hết ngày. Đó là chưa kể tới chuyện có khách đến chơi. Thật sự, tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. (Ảnh minh họa)
10 năm ở nhà chồng, chưa một lần tôi được mẹ chồng hay chồng rửa cho một cái bát. Có ốm chết cũng cứ để đó, mai rửa, chứ đừng có chuyện chồng mó tay vào. Mẹ chồng tôi thì già nhưng việc nhà không phải không làm được, chỉ là bà không làm. Còn bố thì đúng là không động gì rồi, vì đơn giản, bố là đàn ông, lại là người có tuổi nên không bao giờ làm gì ngoài việc đi đánh cờ tướng với các cụ.
Con tôi còn nhỏ, cháu chưa hiểu chuyện nên chưa giúp được gì cho gia đình. 1 nách hai con, mệt phờ người chứ đừng nói tới chuyện lo lắng nhà chồng...
Thế mà 10 năm nay, tôi cứ làm những việc như vậy, cuộc sống gần như không có một ngày nghỉ ngơi. Không có cả thời gian về thăm bố mẹ một lần. Con cái thì còn nhỏ, chẳng biết đến bao giờ mới có cảnh con trai lớn đi lấy vợ, rồi có con dâu về làm thay mình. Thú thực, có con dâu tôi cũng không nỡ để con phải làm như tôi bây giờ. Vì mình là con dâu, mình hiểu hơn ai hết.
Mẹ chồng tôi nhiều tuổi nên hay cổ hủ, có những chuyện mẹ cũ kĩ không chịu được. Nhưng tôi đành phải nhịn để &'dĩ hòa vi quý', chứ trong cái gia đình này, nói ra thì có hay ho gì, mẹ chồng con dâu cãi cọ nhau, còn sống riêng được đâu mà gây sự. Tôi cố nhịn bao nhiêu thì cuộc sống càng mệt mỏi bấy nhiêu. Thú thực, tôi đúng là một &'thiên tài' về nhẫn nhục.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. Anh đi làm về thì mọi thứ tôi phải lo, còn anh chỉ việc tắm táp, chơi với con tí rồi đợi cơm, vắt chân lên ghế xem ti vi và đọc sách. Nói thực, tôi cảm thấy mình đúng là một ô-sin chính hiệu, được trả lương. Nhưng lương thì tôi lại phải tiêu pha trong nhà chứ nào được giữ cho riêng mình. Thật tình, tôi thấy mệt mỏi với cuộc sống. Nhưng vì con, tôi phải cố gắng thật nhiều. Tôi cũng đã vượt qua được 10 năm rồi thì phải nhịn thôi, đâu còn trẻ để suy nghĩ mông lung. Thôi thì cái kiếp làm vợ, làm phụ nữ, tôi phải gánh chịu. Chỉ hi vọng, nếu có kiếp sau, tôi xin được làm đàn ông. Được ăn to nói lớn, được gác chân lên ghế và căn bản là thoát khỏi kiếp làm vợ, làm dâu... nhất là dâu trưởng thế này.
Theo VNE
Làm mẹ đơn thân nuôi con bị tim bẩm sinh Đến giờ phút này tôi mới nghĩ, nếu như không có con luôn bên cạnh tôi, cho tôi niềm tin vào cuộc sống thì thực sự, tôi không thể nào vượt qua được đau đớn của cuộc đời. Tôi đã sống, đã hết lòng hết dạ vì chồng, nhưng cuối cùng, tôi chỉ nhận lại nỗi đắng cay và tủi hổ. Nhiều khi...