Sắp tính tiền, anh vờ đi vệ sinh
Tình huống dở khóc dở cười này khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, liệu có phải anh là người ki bo hay không?
Nếu là người ki bo thì có lẽ tôi nên dừng lại, vì tôi thực sự kị những kẻ chỉ biết ăn của người khác, giữ khư khư cái túi của mình…
Rất nhiều lần đi với bạn bè của tôi, anh đều trốn trách việc trả tiền. Không thì cùng lắm là &’campuchia’, chứ cái chuyện mời mọc ai một bữa ăn, anh chưa bao giờ nghĩ tới. Tôi còn cảm nhận được rằng, lúc nào anh cũng sợ người khác đùn đẩy mình chuyện trả tiền, kể cả là trả xong về mọi người gửi lại, anh cũng không làm. Anh làm tôi khó xử và cảm thấy mất mặt khi đi cùng anh. Ngay cả với tôi, tôi cũng có cảm giác anh đang tính toán chuyện vật chất….
Nói ra thì người khác lại bảo &’vạch áo cho người xem lưng’, vì người mình yêu thì mình che đi chứ ai lại khơi hết ra để thiên hạ cười. Nhưng tình huống này quá là bi hài, tôi phải chia sẻ với chị em, anh em với hi vọng mọi người sau khi đọc sẽ hiểu tôi muốn nói gì và cho tôi lời khuyên chân thành.
Ngày tôi yêu anh, anh tỏ ra là người đàn ông lịch lãm, phong độ. Đó là khi chúng tôi đang trong giai đoạn tìm hiểu. Anh lúc nào cũng đưa đón tôi, đưa tôi đi ăn, đi uống nước, nói chung là không quản ngại gì. Chỉ cần tôi gọi anh tới đón thì dù ở bất cứ nơi nào, anh cũng lao tới. Anh nhiệt tình đến mức khó ngờ, và cũng chính vì cái tính nhiệt tình, quan tâm chăm sóc người khác chu đáo nên tôi đã phải lòng anh rồi nhận lời yêu anh.
Tôi thì không muốn trả, còn bạn tôi thì tất nhiên không rồi. Con gái là một chuyện, thứ hai là chúng tôi mời bạn bè đi ra mắt người yêu thì người yêu tôi phải trả mới phải phép. (Ảnh minh họa)
Không biết có phải là khi cưa đổ được nàng rồi thì người ta thay đổi hay không nhưng đúng là, từ ngày tôi và anh chính thức yêu nhau, tôi thấy anh bắt đầu kém ga lăng hơn trước, đặt biệt là chuyện tiền bạc.
Video đang HOT
Ban đầu là chuyện, bạn bè tôi bảo dẫn người yêu đi ra mắt. Tôi ái ngại với các bạn nên cũng rủ anh đi, coi như là bữa đầu giới thiệu người yêu. Anh có vẻ ngại ngần, tôi thì chỉ nghĩ anh ngại vì chưa gặp ai bạn tôi chứ không nghĩ anh quan ngại chuyện tiền bạc. Tôi đưa anh đi uống nước với bạn tôi, mấy đứa bạn gái hay có tính ăn uống nhiều, gọi nhiều đồ nên khi thanh toán cũng hết kha khá tiền, thế mà khi nhà hàng đưa hóa đơn, anh không chủ động trả. Tôi thấy lạ quá, tại sao anh lại như thế, chuyện này đương nhiên là anh, không lẽ lại để tôi hay ban tôi?
Tôi thì không muốn trả, còn bạn tôi thì tất nhiên không rồi. Con gái là một chuyện, thứ hai là chúng tôi mời bạn bè đi ra mắt người yêu thì người yêu tôi phải trả mới phải phép. Thấy anh chần chờ, tôi vội vàng rút ví ra rồi nhanh nhảu, chắc anh ấy quên ví rồi cười trừ. Còn anh thì ngồi trơ ra, không nói câu nào, mặc kệ chị em đáp ánh mắt khó hiểu về phía anh. Sau khi tàn cuộc, anh chào mọi người ra về, tay bắt mặt mừng…
Về tới nhà tôi bảo anh sao không trả tiền thì anh nói khéo &’em trả rồi còn đâu mà anh trả’. Lần đó tôi không nghĩ nhiều vì cho rằng anh quên hay mải nghĩ gì đó mà quên thôi. Nhưng những câu chuyện tương tự như vậy cứ tiếp diễn mãi, và nhiều lần quá khiến tôi phát ngán lên. Tại sao anh lại có thái độ như thế khi mà anh và tôi mới chỉ đang yêu nhau. Anh không sợ tôi sẽ vì tính tình của anh mà bỏ anh sao?
Tôi và anh cãi nhau một trận sau đó. Tôi nói anh là không biết sống làm xấu mặt tôi, anh tự ái. Tự ái thì tôi cho tự ái, tôi chẳng bận tâm. (ảnh minh họa)
Có lần đi cùng với mấy cậu bạn học của tôi ở tỉnh lên, vì họ muốn gặp tôi nên tôi cũng nhiệt tình. Với lại có lần về quê, mấy người bạn cũng tiếp tôi nhiệt tình lắm nên tôi muốn báo đáp lại. Thế rồi tôi và anh đi uống rượu cùng bạn. Ăn uống hết một ít tiền, tôi đã nói với anh trước là khi nào tính tiền thì anh trả rồi. Thế mà đùng đùng, lúc tính tiền anh mới đứng lên đi vệ sinh, còn bạn tôi ngại quá, đợi mãi không thấy anh ấy (có thể là họ mặc định là chồng tôi hay tôi sẽ trả) nên cậu ấy đứng lên trả luôn. Tôi thì không có ví ở đó nên không làm gì được. Phen ấy tôi chín mặt, không biết chui đầu vào đâu. Cảm thấy xấu hổ vì người yêu vô cùng…
Tôi và anh cãi nhau một trận sau đó. Tôi nói anh là không biết sống làm xấu mặt tôi, anh tự ái. Tự ái thì tôi cho tự ái, tôi chẳng bận tâm. Nghĩ lại những chuyện trước kia, tôi bắt đầu ngờ vực về anh. Mỗi lần nói mời ai đó vì chuyện phải mời thì nên mời, anh đều bảo sao phải mời, chia chác là được, chứ không mời mọc gì người nào cả. Nhưng họ mời mình rồi thì mình phải mời lại chứ tại sao lại ki ke chuyện đó. Ngay cả tiền bạc của tôi và anh, có vẻ anh cũng rạch ròi.
Ví như hai đứa đi chơi xa, đi xe của tôi thì nhất định tiền đổ xăng phải là tiền của tôi. Giống như anh mặc định, xe tôi thì tôi đổ, sau này tôi đi chứ ai đi. Tôi xâu chuỗi sự kiện thì biết được chuyện đó. Tôi lại nghĩ đến tính tình của anh, biết đâu anh tính toán với người yêu thật…
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lo lắng rằng, tính tình ki bo này sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống sau này. Một người đàn ông như vậy không hợp tôi. (ảnh minh họa)
Có vài lần đi chơi, anh cũng không trả tiền, toàn là tôi chủ động trả tiền. Ví như bạn bè tôi tới uống nước cũng cùng lúc anh tới thì anh mặc kệ tôi trả tiền, vì nghĩ là bạn của tôi thì tôi mời, anh có liên quan gì đâu. Đã là người yêu nhưng anh vẫn luôn tính, nay anh trả tiền ăn thì tôi trả tiền uống, mặc định là như thế. Tôi thấy buồn cười về anh quá.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lo lắng rằng, tính tình ki bo này sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống sau này. Một người đàn ông như vậy không hợp tôi. Không thể tìm mãi lý do để chối cãi được, chắc chắn là anh ki ke tiền bạc. Tôi không thích đàn ông như vậy vì sau này lấy nhau về, khéo anh ta quản tiền của tôi và ngày chỉ đưa cho tôi 50 nghìn ăn uống bữa trưa giống như chồng của cô bạn tôi thì chết. Thấm cảnh bạn bè rồi nên bây giờ tôi muốn tránh, không muốn lún sâu vào. Nói chung, tiêu chí của tôi là phải ga lăng, thoáng đãng tiền bạc tuy không phải là hoang phí. Nhưng với anh, tôi đã thấy chán lắm rồi dù trước đó tôi có yêu anh bao nhiêu nữa thì bây giờ, mọi thứ cũng đã tan tành mây khói… Tôi muốn chia tay, tôi làm vậy là đúng hay sai?
Theo Khampha
Người yêu keo kiệt, không tặng quà bao giờ
Nhưng mỗi lần tôi ý kiến thì anh lại nói, anh là người vô tâm, với lại đàn ông không hay chu đáo được khoản đó như phụ nữ. Anh mong tôi thông cảm cho anh.
Tôi và anh yêu nhau đã được 2 năm nhưng nói thật, món quà tôi được nhận duy nhất từ anh chính là một đôi găn tay vào mua đông năm ngoái, anh tặng cho tôi. Đến tận năm nay tôi vẫn còn dùng, nhưng mà, mỗi lần dùng nó thì tôi lại càng buồn hơn. Buồn vì chỉ có một món quà như vậy, cũng chẳng đủ để tôi tự hào với bạn bè về anh.
Nhiều khi tôi không hiểu nổi tại sao mình lại yêu anh nhiều như thế. Anh luôn là người khiến tôi khóc, tôi cười. Anh yêu tôi, tôi cũng cảm nhận được sự chân thành ở trái tim anh. Nhưng điều tôi luôn thắc mắc là, tại sao, khi yêu nhau người ta luôn quan tâm nhau, muốn cho nhau sự quan tâm và tình yêu. Điều đó thể hiện qua những món quà. Chẳng hạn như, lạnh thì anh mua áo ấm cho tôi, mua mũ len, bao tay cho tôi. Nóng thì anh múa áo mát cho tôi, hoặc là có thể tặng tôi những món quà lưu niệm chẳng hạn. Nhưng mà, rất nhiều lần tôi cùng anh đi đâu đó, tôi mua cho anh hết thứ này với thứ khác, vậy mà anh chưa hề mua cho tôi thứ gì.
Tất nhiên, anh có hỏi tôi là thích gì anh tặng, nhưng tôi luôn nói không cần thì anh cũng thôi. Lẽ ra, là đàn ông, anh nên hiểu tâm lý của con gái. Dù là họ nói không nhưng có thể họ cũng muốn được anh tặng cho món quà, dù chỉ là món quà nhỏ. Ví như đi chơi xa, anh thường không mua quà cho tôi, anh không bao giờ gọi điện hỏi tôi thích gì. Nếu anh hỏi được như vậy thì tôi vui biết bao nhiêu.
Tôi muốn mặc cái áo của anh, muốn đeo cái vòng tay anh tặng, muốn có được một món quà kỉ niệm để khi bạn bè hỏi, tôi tự hào khoe với họ rằng, đó là món quà do bạn trai tôi tặng. Thật buồn là anh không làm thế!
Tất nhiên, anh có hỏi tôi là thích gì anh tặng, nhưng tôi luôn nói không cần thì anh cũng thôi. Lẽ ra, là đàn ông, anh nên hiểu tâm lý của con gái. (ảnh minh họa)
Nhiều lần tôi buồn lắm, nhưng tôi luôn phải khóc thầm. Chẳng lẽ tôi lại đòi quà của anh, tôi sợ anh sẽ nghĩ tôi coi trọng vật chất. Tôi chỉ muốn tâm sự với anh về nỗi lòng của tôi nhưng anh nào có hiểu. Anh toàn bảo, tôi thích gì thì phải nói cho anh. Đến một bó hoa ngày lễ tết anh còn chưa tặng thì nói gì quà cáp mà đòi hỏi. Cái chuyện quà nếu như không bàn tới thì cũng phải nói chuyện tặng hoa những ngày lễ chứ. Ví như ngày sinh nhật, 20-10, anh cũng chỉ đưa tôi đi ăn cho xong, còn không bao giờ tặng hoa hay mua quà.
Thật lòng, tôi không biết giải thích chuyện này thế nào. Có lần tôi nói bóng gió thì anh bảo tôi đúng là con gái khó chiều. Tôi còn nghĩ, hay là anh ki bo. Nói câu chuyện này ra với bạn bè, ai cũng nói tôi là người ki bo này kia, tiết kiệm, không chịu tặng quà bạn gái tức là khi anh ta nghĩ anh ta yêu được tôi rồi thì mặc kệ, thích đến đâu thì đến. Anh ta cũng chẳng cần biết, chẳng quan tâm nữa. Vì dù sao thì cũng biết tôi quá yêu anh ta nên không thể vì chuyện này mà bỏ anh ta được. Nghe bạn bè nói, tôi thấy có lý lắm, chẳng lẽ anh lại suy nghĩ như vậy sao?
Làm gì có người nào vô tâm đến nỗi không tặng nổi bó hoa ngày lễ tết. Nói như thế thì thật sự rất buồn. Con gái là muốn được yêu và được người yêu mình quan tâm. Lấy một người đàn ông như vậy về chẳng phải tủi thân cả đời sao? Thế mà anh nhận của tôi bao nhiêu món quà mà anh lại không nghĩ gì, lạ thật! Tôi không muốn kêu ca nhưng thực lòng, tôi muốn được tư vấn, được mọi người cho tôi câu trả lời vì sao anh lại hành xử như vậy, hay là anh đang lợi dụng tôi?
Theo VNE
Những anh chồng bủn xỉn Bạn bè bảo chị Mai tốt số, lấy được chồng bảnh bao, phong độ. Nhưng chẳng ai biết chồng chị đếm từng đồng tiền chi tiêu mỗi tháng. Các cụ xưa nay vẫn dùng cụm "đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành" để ám chỉ những người đàn ông keo kiệt, bủi xỉn trong chi tiêu. Vì thế, hễ ai bị gán...