Sắp ly hôn lại có thai ngoài ý muốn
Tôi giờ phải làm sao đây, bỏ thai thật lòng tôi không muốn. Về sống với con người đó thật không còn gì là tình nghĩa, đẻ con ra sợ con khổ, cha mẹ chia tay hai chị em lại mỗi đứa một nơi.
Vợ chồng tôi cưới nhau cũng yêu rồi cưới chẳng ai ép buộc. Năm đầu tiên, tôi tự hào chồng tôi bao nhiêu thì giờ đây tôi bi đát và coi thường đến khinh bỉ chồng vì những cái xấu cứ ngày một lòi ra và ngày càng trậm trọng hơn.
Chồng tôi ngày càng nhỏ mọn, cục cằn. Công việc của anh đi làm xa mỗi tháng chỉ về nhà 2,3 ngày rồi lại đi. Cưới nhau 3 năm nhưng tôi ở nhà gom góp từng đồng tiền của chồng đưa về. Sau đó, chúng tôi vay bên nội bên ngoại mua đất tự xây nhà. Chúng tôi cũng mua thêm một lô đất nữa mặc dù lương tôi mỗi tháng chỉ được 2,5 triệu và của chồng trung bình là 7 đến 8 triệu.
Chồng tôi ngày càng nhỏ mọn, cục cằn.
Sóng gió cũng ập đến với gia đình trẻ của tôi rất nhiều: tôi bị thai ngoài tử cung phải cắt một bên buồng trứng, rồi bị mất tiền… Chúng tôi vượt qua và giờ đây chúng tôi đang có một bé gái hơn 1 tuổi rất đáng yêu.
Từ thời gian tôi mang bầu con gái 8 tháng, chồng tôi đã nhắn tin yêu đương với cô bồ cũ ở Hà Nội. Tôi biết và tha thứ mặc dù khi tôi vừa đẻ được 3 ngày anh cũng nhắn những lời hết sức yêu thương cho cô ấy. Còn tôi, anh không một lời động viên ăn uống nghỉ ngơi. Nếu gặp phải người phụ nữ khác chắc đã bị sản hậu giật rồi. Nhưng tôi luôn tự nhủ mình phải khỏe mạnh và ra dáng gái một con mặn mà hơn.
Không dừng lại là người chồng sống hững hờ, đồng tiền anh đưa về thì lại rất coi thường vợ mặc dù tôi ở nhà công to việc lớn đều 1 mình lo liệu. Anh khinh thường đồng lương của tôi thấp và luôn miệng đay nghiến tôi: “Vợ người ta lương cao, đây lương thấp cái gì cũng đổ vào đầu chồng” mà không thấy những việc tôi lo liệu, những vật chất vô hình tôi tạo ra. Nhưng tôi cũng đành nín nhịn.
Năm hết Tết đến, hay đầy năm con gái chúng tôi anh lại hỏi mà không thấy ngại: “Bà ngoại cho gì chưa, các cậu cho gì chưa?” dù mẹ, các dì tôi thường rất hay cho vợ chồng tôi. Nhưng với anh có vẻ càng moi được là anh cố moi.
Video đang HOT
Vậy mà khi bên ngoại có công có việc gì thì anh lại bảo: “Là con gái, cháu gái không phải lo”. Cao trào hơn khi mà mẹ tôi ra chăm con gái tôi hơn 8 tháng tuổi, anh bảo mẹ tôi ra ăn bám.
Xây được cái nhà này anh bảo là “Xây cho mày ở chứ tao ở gì” tôi không nói được lời nào. Chúng tôi đều có ăn có học có công việc nhưng anh cứ mở miệng cãi nhau là mày mày tao tao. Kiểu như “Tao đập vỡ mặt mày ngay”.
Cách đây nửa tháng chúng tôi cãi nhau to, anh đuổi tôi ra khỏi nhà. Móc sạch 1,7 triệu tiền lương tôi mới rút, anh còn nói “Xem không có tiền của tao mày sống thế nào”. Hai anh em trai nhà anh thì thuê xe tải lên nhà tôi dọn sạch toàn bộ các vật dụng trong nhà đi.
Tôi giờ phải làm sao đây, bỏ thai thật lòng tôi không muốn.
Tôi nghĩ anh quá hèn hạ, nhỏ mọn và không còn gì để níu kéo. Tuy chúng tôi chưa làm đơn ra tòa nhưng trong tôi không còn luyến tiếc gì chồng.
Giờ đây toàn bộ giấy tờ các thứ trong nhà anh cầm đi hết, tôi sẽ làm đơn xin đơn phương ly hôn bởi tôi nghĩ “người không tiếc tôi tiếc gì của”. Nhưng thật trớ trêu tôi phát hiện ra mình có thai. Tuy thai mới sáu tuần tuổi chưa có tim thai, thai yếu.
Tôi giờ phải làm sao đây, bỏ thai thật lòng tôi không muốn. Về sống với con người đó thật tình không còn gì tình nghĩa, đẻ con ra sợ con khổ cha mẹ chia tay hai chị em lại mỗi đứa một nơi.
Theo VNE
Gánh hậu quả khi làm người thứ ba
Lúc đầu mẹ anh rất quý mến tôi, sau một thời gian bà phát hiện chuyện tôi và anh từng qua lại trước khi anh bỏ vợ thì bà quay ngược tình thế. Sau thời gian chung sống với tôi, cuối cùng anh cũng nghe lời mẹ, bỏ tôi ra đi.
Tôi và chồng cũ quen biết, yêu nhau bốn năm, sau khi ra trường mới cưới, tôi rời bỏ quê hương, gia đình, về sống và làm việc ở quê chồng. Một năm sau tôi sinh bé trai kháu khỉnh, xinh xắn. Ai nhìn vào cũng khen gia đình tôi thật hạnh phúc, lúc ấy tôi tự hào, hãnh diện về tổ ấm bé nhỏ của mình.
Cuộc đời không phải lúc nào cũng bằng phẳng, từ khi sinh con công việc của chồng ngày một thuận lợi, anh dễ dàng đạt được vị trí nhiều người cả đời phấn đấu cũng chưa được. Con đường công danh sự nghiệp như được trải sẵn thảm đỏ, anh chỉ việc bước vào và đi tới.
Người ta nói đúng "Giàu đổi bạn, sang đổi vợ", từ ngày anh thăng quan tiến chức đã thay đổi nhanh chóng, đến tôi là vợ, chung sống cùng mà không thích nghi kịp. Anh bỏ bê gia đình, có quan hệ bất chính với nhiều cô gái, khi tôi phát hiện anh không hề thấy có lỗi, ngược lại yêu cầu tôi đừng bao giờ can thiệp vào cuộc sống của anh ta.
Vì không chịu được, ghen tuông và vì anh không còn muốn giữ gia đình nên tôi ly hôn sau 4 năm yêu nhau và 6 năm chung sống. Sau khi ly hôn anh, tôi sống có thể xác mà không linh hồn, không ăn uống, mất ngủ triền miên, kết quả tôi sụt 8 kg.
Trong lúc đang tuyệt vọng và đau khổ thì tôi gặp anh, người đàn ông thứ hai làm cuộc sống của tôi điên đảo. Anh là con trai duy nhất của chủ nhà trọ mà mẹ con tôi thuê nhà. Anh có vợ và một bé trai bằng tuổi con tôi, cuộc sống của anh không được hạnh phúc vì tôi thường bất đắc dĩ chứng kiến những cuộc cãi vã của vợ chồng anh.
Trong một lần nhà anh có tiệc, tôi được mẹ anh mời qua dự, vô tình ngồi gần anh. Trong buổi tiệc đó, khi được giới thiệu tôi giúp vui và hát một bài. Hát xong về chỗ ngồi, anh nói không ngờ tôi hát hay đến vậy, rồi xin số điện thoại của tôi.
Những ngày sau đó anh hay điện thoại và nhắn tin thăm hỏi, chia sẻ chuyện gia đình. Một người phụ nữ đang trong lúc buồn, đau khổ, được một người đàn ông quan tâm chia sẻ nên bản thân đã làm trái luân thường đạo lý. Chúng tôi lao vào nhau như con hổ đói lao vào cắn xé con mồi. Đôi lúc nhận ra tội lỗi của mình, tôi đề nghị chấm dứt nhưng anh đau khổ, vật vã níu kéo, vậy là chúng tôi tiếp tục âm thầm qua lại.
Từ khi quen tôi, anh hầu như không có thời gian dành cho vợ, mâu thuẫn ngày một lớn, một năm sau chị ấy ly hôn, bỏ lại đứa con. Sau khi anh ly hôn, trở thành người tự do, chúng tôi công khai chuyện quan hệ tình cảm. Mẹ anh lúc đầu rất quý mến tôi, chấp thuận chuyện tình cảm này, sau một thời gian bà phát hiện chuyện tôi và anh trước đây thì lại quay ngược tình thế hoàn toàn.
Trong một lần vô tình mẹ tôi sang thăm con gái, lúc tôi không có ở nhà bà đã nói hết chuyện cho mẹ tôi biết và tuyên bố không bao giờ chấp nhận tôi, mẹ tôi cũng vô cùng giận dữ. Cũng vì chuyện đó mà anh và mẹ mâu thuẫn, cãi vã, đỉnh điểm sau khi tôi chuyển công tác về huyện khác anh bỏ nhà theo tôi đến đó. Lúc đó anh chẳng biết phải đi đâu, hơn nữa sau gần hai năm gắn bó tôi nhận ra mình thật sự yêu anh.
Tôi chấp nhận cùng anh chung sống mà không cần một tờ giấy đăng ký kết hôn hay một đám cưới nho nhỏ. Tôi mở cho anh một cửa hàng mua bán nhỏ, ngày ngày tôi đi làm còn anh ở nhà bán, phụ giúp tôi công việc gia đình. Chúng tôi nghĩ cách thu xếp để rước con anh về sống cùng, thay vì mỗi tuần chỉ rước được hai ngày, nhưng mẹ anh không cho phép. Tôi những tưởng đến đây ông trời đã hết bất công với mình, nhưng không phải vậy.
Những ngày sống bên anh tôi rất vui vì anh luôn quan tâm chăm sóc mẹ con tôi. Tuy cũng có đôi lúc bất đồng nhưng chúng tôi nhanh chóng làm lành. Vậy mà sau hơn một năm chung sống, trong một lần cãi nhau, khi tôi không có ở nhà anh bỏ đi, đến nửa đêm cũng không về. Tôi lo lắng vô cùng, gọi điện bạn bè tìm kiếm hỏi thăm thì được biết anh đang ở nhà mẹ, tôi thấy an tâm và cứ nghĩ anh về thăm nhà, thăm con.
Hôm sau anh về, trầm tư nói với tôi sẽ về nhà ở với mẹ, với con. Anh về thu xếp chuyện gia đình ổn thỏa, một thời gian sẽ đón mẹ con tôi về. Hàng tuần anh sẽ dành một ngày ở bên mẹ con tôi. Chuyện xảy ra nhanh quá, bất ngờ quá tôi chỉ biết khóc và không đồng ý. Đêm ấy anh ở lại với tôi, nói nhiều, an ủi nhiều, nói mẹ anh giờ đang bệnh, nếu bà có chuyện gì anh ân hận lắm. Anh nói hãy để anh về để lo cho tương lai của hai đứa. Tôi tin anh nên sáng hôm sau thu xếp quần áo để anh về nhà.
Khi anh về nhà rồi tôi nhận ra sự bất an, tuần đầu, tuần thứ hai anh có đến thăm nhưng không ở lại như đã hứa vì nói lý do anh mới về không muốn bỏ con ở nhà một mình, anh muốn lấy uy tín lại với mẹ anh, vì thế tôi cũng không đành giữ anh ở lại. Cũng từ lúc anh về ít khi gọi điện cho tôi, nhắn tin anh không trả lời, khi tôi gọi hỏi anh nói bận, lúc nói chuyện anh hay cáu gắt với tôi vô cớ. Tôi thấy lo lắng vô cùng.
Rồi tuần thứ ba anh không đến thăm tôi vì lý do phải đi đám nhà người bác. Vì nhớ anh quá tôi mới chạy đến thăm, không dám vào nhà nên định gọi anh ra để gặp nhưng anh lại bỏ điện thoại ở nhà. Tôi không biết nên khi đến đã gọi cho anh nhiều cuộc, nhớ ra anh đi đám với đứa em nên tôi gọi nhờ và gặp được anh. Khi tôi và anh đang ngồi nói chuyện, mẹ anh gọi điện thoại cho tôi.
Nghe xong điện thoại chân tôi như đứng không vững, bà nói tôi sao làm gì cứ gọi điện làm phiền anh, hãy để cho anh yên ổn làm ăn và cưới vợ mới. Bà còn nặng nhẹ tôi nhiều thứ lắm, tôi như muốn vỡ tung. Khi quay lại tôi chẳng nói với anh được lời nào vì thấy mình không còn bình tĩnh để nói chuyện nên bỏ ra về. Sáng hôm sau, tôi gọi cho anh, hỏi anh về những điều mẹ nói, anh trả lời sẽ nghe mẹ chấm dứt với tôi. Anh nói trước sau gì cũng phải chia tay, anh xin lỗi.
Một lần nữa tôi lại phải chịu cảm giác này, khoảng thời gian kinh khủng nhất tôi đã trải qua. Mọi chuyện với tôi giờ như một giấc mơ, trong đầu tôi là một mớ bòng bong hỗn loạn. Tôi chẳng biết mình phải làm gì vì lỡ yêu anh quá nhiều rồi. Phải chăng đây là cái giá tôi phải trả cho những sai lầm của mình và luật nhân quả tôi phải gánh. Hãy cho tôi lời khuyên, giờ tôi phải làm sao?
Theo VNE