Sắp cưới bỗng “yêu” đồng nghiệp, chẳng biết thai của ai?
Không hiểu sao kể từ ngày em mang thai anh bắt đầu thay đổi tính cách, không còn quan tâm, chăm sóc em và hỏi thăm về cái thai.
Em và anh ấy yêu nhau lúc em là sinh viên năm thứ 2. Anh ấy lái xe tải cho gia đình. Anh ấy hơn em 8 tuổi. Tình yêu của em và anh ấy rất đẹp, hai đứa rất hợp nhau. Anh ấy rất lãng mạn, yêu em thật lòng, chiều chuộng em hết ý. Chúng em yêu nhau gần 3 năm rồi nhưng chưa một lần cãi nhau hay có chuyện gì xúc phạm nhau cả.
Rồi em ra trường đi làm, lúc này em xác định đi đến với anh ấy nhưng do anh mắc tang ba ruột còn 1 năm nữa sẽ hết khó. Bản thân anh thì đã xin xuống tang ba rồi nên em và anh ấy đã đeo nhẫn đính ước. Hai gia đình chấp nhận nhau như dâu như rể, hẹn ngày mãn tang sẽ cho chúng em cưới nhau.
Anh lo cho em từng tý một, anh thuê phòng và sắm sửa đủ thứ, chi li đến cái chén cái dĩa và còn có kiếm người bạn gái thân thiết của em về ở cùng cho có bạn để anh yên tâm. Anh sắm xe đẹp cho em đi làm… nói chung anh rất chu đáo.
Nhưng chuyện đời đâu ai biết được chữ ngờ, bản thân em là một người có công việc ổn định, là một công chức trẻ tuổi lại có có ngoại hình dễ nhìn vì thế em đã phải lòng một đồng nghiệp. Có lẽ do em và đồng nghiệp cùng tuổi nên dễ hòa nhập. Em đã yêu anh bạn đồng nghiệp vì anh ấy quan tâm em nhiều, yêu em rất nhiều và chấp nhận làm người hờ. Em kiên quyết không muốn tiếp tục mối quan hệ này nhưng rồi lại mềm lòng. Hội em hẹn uống cafe nói chuyện, tình cảm lại tràn trề và em đã trót dại cùng anh làm chuyện đó. Em rất sợ có con với anh nên đã yêu cầu anh dùng bao cao su nhưng sau này có thai em mới biết rằng anh đã giăng bẫy mình. Em không trách anh mà chỉ trách mình.
(ảnh minh họa)
Em không biết cái thai này của ai nhưng em tin tưởng chắc chắn là của người yêu mình. Em đã nâng niu và thương con mình ngay từ những tuần thai đầu tiên vì em rất muốn có con cùng anh, vì anh đã lớn tuổi rồi (nếu có con thì chúng em cũng có thể cưới nhau được).
Video đang HOT
Không hiểu sao kể từ ngày em mang thai anh bắt đầu thay đổi tính cách, không còn quan tâm, chăm sóc em và hỏi thăm về cái thai. Em rất buồn, đến khi cái thai được 9 tuần anh mới gặng hỏi em là em có dối anh việc gì không? Quá bất ngờ ngỡ như anh đã biết mọi chuyện, rồi anh nói mấy ngày qua anh tắt máy di động là vì đi xa. Anh đi xét nghiệm kết quả bảo anh tinh trùng khiếm khuyết, cụt đuôi nên khả năng vô sinh 80%. Vì thế em hãy nói thật anh nghe đi, nếu để cái thai lại thì chúng mình khoan đã cưới nhau. Cái này khó cho em vì em là công chức nhà nước mà có con trước khi kết hôn sẽ không ổn.
Anh nói sau này con sinh ra nếu không phải con anh ấy thì đừng trách anh, mà nếu là con anh thì anh rất quý. Anh bảo đi làm xét nghiệm ADN nhưng nghĩ đi làm thì mất thời gian chờ kết quả rất lâu, cái thai lớn hơn nữa thì khổ, thôi quyết định bỏ cái thai này đi. Anh ấy nói giờ tùy em quyết định.
Em buồn và lo lắng. Nằm bên anh, anh vẫn ôm em và tâm sự thật lòng. Vì em rất yêu anh nên đã nói thật hết mọi chuyện. Em nằm suy nghĩ giờ thì chắc chắn là con của chàng đồng nghiệp kia rồi nhưng em không muốn bỏ người yêu để đến với chàng đồng nghiệp kia.
Hai ngày lo lắng suy nghĩ, em sợ cái thai lớn hơn nữa khó có thể xử lý. Em đã một mình tìm đến bác sĩ phá nhưng không làm được vì lương tâm em không cho phép. Em tìm đến hiệu thuốc mua thuốc ngủ để tự tử nhưng mua số lượng lớn người ta không bán. Không còn cách nào khác, em tìm đến bác sỹ lần nữa và lần này em đã lấy đi sinh mạng của con mình.
Sau ngày em phá thai anh thường xuyên ra xem tình hình sức khỏe của em thế nào. Anh tận tụy lo cho em từng bữa ăn, anh sợ em buồn rồi nghĩ quẩn. Giờ mình hối hận nhiều nhưng từ suy nghĩ đến hành động đều do mình sai, chỉ biết sống mà tu tâm, tích đức chuộc lại lỗi lầm thôi.
Còn phần anh ấy vẫn còn yêu em, không hiểu vì trách nhiệm hay vì anh quá yêu em mà bỏ tất cả. Em đang bối rối không biết có nên tiếp tục tình yêu này không? Em không biết chia tay rồi mình có thể quên được anh ấy không, mình chưa dám nghĩ tới luôn thì làm sao mà hành động được. Nhìn thái độ của anh, giờ hình như anh đã hết niềm tin ở mình rồi.
Xin cho em lời khuyên, em phải làm gì để anh ấy yêu em lại như ban đầu và lấy lại niềm tin ở anh. Xin chân thành cảm ơn ạ.
Theo Vietnamnet
Ly hôn khi mang thai, tôi phải làm sao?
Tôi lập gia đình với người mà tôi đã nhận lời yêu 4 năm. Cứ tưởng với khoảng thời gian đó thì tôi đã biết tất tật về anh và gia đình anh, nào ngờ...
Đọc tâm sự của tác giả bài: "Cô giáo lấy phải nhà chồng "chợ búa" - tôi thấy đôi chút có phần giống tôi. Tôi thấy chạnh lòng. Tôi cũng là 1 giáo viên, lớn lên trong 1 gia đình có nền tảng từ bé, bố mẹ tôi khá nghiêm khắc trong việc nuôi dạy con cái vì thế người trong làng xã luôn nhìn 2 chị em tôi và tấm tắc khen bố mẹ tôi có 2 đứa con vừa ngoan hiền, lễ phép, học giỏi và rất biết điều.
Rồi lớn lên, tôi lập gia đình với người mà tôi đã nhận lời yêu 4 năm. Cứ tưởng với khoảng thời gian đó thì tôi đã biết tất tật về anh và gia đình anh. Tôi còn được họ hàng và bố mẹ anh rất yêu quý, ông bà rất hay điện thoại hỏi thăm tôi khi tôi còn đi học, điều đó làm tôi rất cảm động và hạnh phúc. Vì bố mẹ tôi hay khắc khẩu nên tôi thấy rất mệt mỏi, tôi chỉ ước sau này mình lấy được người chồng hiền lành, chịu thương chịu khó, có chí tiến thủ là được còn không kể gia đình anh có đói nghèo, miễn gia đình lúc nào cũng vui vẻ.
(ảnh minh họa)
Tôi yêu anh và về nhà anh chơi nhiều lần. Gia đình anh nghèo, không khá là bao nhưng tôi thấy rất dễ chịu, mọi người lúc nào cũng nói chuyện vui vẻ với nhau. Bố anh là người ít nói nên mỗi khi tôi đến chơi ông chỉ cười chào lại tôi rồi đi làm công việc của mình. Tôi cứ nghĩ đó là ngôi nhà lý tưởng của tôi. Anh luôn kể về gia đình anh bằng tất cả tình yêu và lòng ngưỡng mộ. Tôi tin anh vì anh rất hiền lành và thật thà. Tôi thấy mình đã toại nguyện.
Nhưng đúng là có nằm trong chăn mới biết chăn có rận, mới về nhà chồng chưa đầy 1 tuần mà tôi đã bật khóc, tất cả không giống những gì tôi biết. Tôi thấy hụt hẫng, chán nản vô cùng. Hối hận vì mình đã quá cả tin và yếu lòng. Tôi thấy có lỗi với bố mẹ tôi vô cùng, lúc đó tôi mới hiểu cái câu: "môn đăng hộ đối" đúng như thế nào.
Gia đình anh phải nói là thuộc hộ nghèo nhất xã, đã thế mọi người lại sống khá thụ động. Đám cưới chúng tôi sắp đến gần nhưng nhà anh chưa có gì cả, chẳng lo lắng sắm sửa, trong khi gia đình tôi đã chuẩn bị trước cả tháng. Gia đình tôi thuộc dạng khá giả có tiếng ở quê, bố tôi lại làm cán bộ huyện, mẹ tôi làm kinh doanh rất phát đạt vì thế những ngày quan trọng như thế này phải nói gia đình tôi không thể làm qua loa cho xong chuyện được. Nhìn lại nhà chồng tương lai, họ luôn thúc giục tôi cưới (dù khi đó tôi chưa có việc làm) và hứa hẹn với tôi đủ chuyện. Họ nói tôi không phải phân vân chuyện gì vì nếu năm đó không cưới cũng phải để 3, 4 năm nữa mới cưới được vì không hợp tuổi. Thế mà ngày cưới còn 2 ngày nữa tới nhưng nhà anh mọi thứ vẫn như thường ngày.
Tôi sợ bố mẹ và họ hàng nhà tôi xuống đưa dâu mà gặp cảnh đó của nhà chồng tôi thì sẽ khinh rẻ nhà chồng tôi và thương cho tôi nên tôi lại lo luôn việc của nhà chồng. Lắm lúc tôi muốn bỏ ngang nhưng vì thương anh và vì sợ bố mẹ tôi mang tiếng và buồn vì tôi, tôi lại tiếp tục chịu đựng cho xong chuyện. Tôi lo mọi việc rất tươm tất từ lễ ăn hỏi tới phòng cưới. Đồ dùng trong phòng cưới tôi cái gì cũng phải hẳn hoi, đúng nghĩa chứ không phải như những nhà khác ở quê được.
Về nhà chồng được gần 1 tuần tôi mới nắm được rõ lai lịch nhà chồng. Anh em bên chồng ai cũng thuộc dạng nghèo khó cả, đã vậy còn ham cờ bạc, đến cả bố chồng tôi cũng thế. Cái gì cũng một mình vợ làm còn đàn ông làm được đồng nào tiêu đồng đó và nướng vào cờ bạc. Họ còn đánh chửi vợ con nên nhà cửa chẳng nhà ai hẳn hoi cả. Anh chị nhà cô chú bác bên chồng ngoài trừ anh học cao đẳng ra còn chẳng ai học xong nổi cấp 3. Hoặc là chán học bỏ đi làm, hoặc là bỏ học để đi chơi... Tất cả những điều đó tôi không hề biết dù tôi đã biết anh 6 năm và yêu anh 4 năm. Khỏi phải nói, tôi thấy mình như rơi xuống địa ngục, nhất là anh thỉnh thoảng lại trốn tôi đi chơi bài, chơi gà chọi, chơi game... mà công việc thì anh làm cái gì cũng được mấy bữa lại chán và bỏ ngang.
Lúc đầu tôi nói anh còn cười, sau anh cáu gắt tôi và nói tôi không tin tưởng anh. Tôi đã nghĩ rất nhiều đến chuyện ly hôn nhưng lại sợ bố mẹ và ông bà tôi buồn, tôi lại thôi. Tôi không dám nói về anh với bên nhà tôi. Tôi chỉ luôn tỏ ra đang rất hạnh phúc khi ở nhà chồng cho mọi người yên tâm.
Nhiều khi nhà chồng ỷ nhà tôi có điều kiện nên cứ bóng gió nói gia đình họ khó khăn này nọ và không biết bao giờ mới trả nổi tiền học vay mượn trong 3 năm của chồng tôi. "Thế giờ anh định sao?" - tôi đã cố kìm nén sự tức giận và khinh thường, nhất là khi tôi biết nhà chồng tôi vô cũng khinh ghét mợ lấy cậu út nhà chồng tôi mới về làm dâu trước tôi 2 năm khi mợ con nhà nghèo không giúp gì được nhà chồng. Nhà chồng tôi cô lập mợ ấy và nói xấu, dựng rất nhiều chuyện về mợ. Là phận làm dâu với nhau tôi rất thông cảm với mợ và nhiều lúc bức xúc quá tôi đã nói những điều gay gắt để bênh vực cho mợ. Tôi biết gia đình chồng tức tôi lắm nhưng họ lại "không dám" to tiếng hay tỏ vẻ khó chịu với tôi vì tôi nói đúng, vì tôi có tiền.
Hôm qua tôi mới thử que và phát hiện mình có thai, chắc chắn chồng tôi, bố mẹ tôi và bố mẹ chồng sẽ rất vui rồi nhưng còn tôi thì... Cứ nghĩ về gia đình chồng 3,4 đời, phải nói là cả họ hàng cờ bạc, nhác làm, ham chơi như thế, tôi thấy chán kinh khủng. Tôi rất lo sợ cho tương lai con mình có bị ảnh hưởng bởi những thói hư tật xấu đó hay không. Và nhất là vào lúc này tôi đã quyết định ly hôn với anh, tôi không muốn sống trong 1 gia đình hỗn loạn và coi chuyện "nói dối 1 chút" 1 cách thường xuyên như thế là bình thường.
Tôi thật sự bế tắc!
Theo Vietnamnet
Đau đớn tột cùng vì osin có thai với chồng Một thời gian sau, đột ngột mẹ chồng chị lên, yêu cầu nói chuyện ba mặt một lời với chị, chị mới bật ngửa. Bà thông báo, cô gái ấy đã có thai với chồng chị... Trước khi kết hôn, anh chị đã có thời gian sống thử khá lâu. Vì chưa muốn có con nên hai người đã bỏ đi đứa con...