Sắp cưới, anh vẫn tán tỉnh người khác
Hàng ngày, anh và em kia nhắn hàng chục tin đầy những lời lẽ nhớ thương nhau, tôi đọc mà nước mắt chảy dài.
Chúng tôi là bạn học cấp ba nhưng khác lớp. Tôi đã thích anh từ hồi còn đi học nhưng không nói ra. Vào đại học, chúng tôi học khác trường và anh có người yêu. Sau 5 năm đại học họ chia tay nhưng anh vẫn rất yêu cô ấy, anh đi du học để có thể quên được cô ấy.
Sau khi anh tốt nghiệp thạc sĩ, chúng tôi tình cờ nói chuyện với nhau và dần dần thích nhau. Thời gian đó anh đang ở nước ngoài và chúng tôi nói chuyện với nhau hàng giờ hàng ngày qua internet mà không chán. Tết năm 2013, anh về nước và bố anh lên nhà tôi nói chuyện cho hai đứa tìm hiểu nhau dù gia đình anh chê tôi xấu.
Rồi anh về hẳn Việt Nam để làm việc. Chúng tôi đã dự định cưới trong năm nay nhưng rồi bà nội anh mất, đành phải hoãn sang năm sau. Trong quá trình yêu nhau, tôi cũng đã biết anh tán tỉnh rất nhiều người, nhưng tất cả tôi đều bỏ qua vì khi đó anh ở nước ngoài, tán tỉnh nhiều người qua mạng như một thói quen cho đỡ buồn vậy, khi đó tôi đã nghĩ thế.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Nhưng khi anh về nước, thời gian đầu chúng tôi rất vui vẻ, hạnh phúc, cách đây một tuần tôi phát hiện ra anh tán tỉnh người con gái khác, là một em cùng trường đại học sau anh 3 khóa. Anh bắt đầu nói dối tôi đủ điều để hẹn đi chơi với em ấy. Anh đi làm, cả ngày không nhắn tin với tôi nhưng anh và em kia thì nhắn với nhau mấy chục tin đầy những lời lẽ nhớ thương nhau dù chỉ mới gặp nhau chưa đến một tuần. Em ấy cũng nhắn nhớ và thích anh ấy, tôi đọc tin nhắn mà nước mắt chảy dài. Nhưng tôi vẫn không nói với anh mà chỉ hỏi về mối quan hệ đó, anh bảo tôi ghen tuông vớ vẩn và chối bay biến.
Video đang HOT
Tôi cũng không nói, tôi đã đọc được tin nhắn (vì tôi biết pass điện thoại mà anh nghĩ tôi không biết). Vì tôi muốn chờ đợi thêm với hy vọng đó chỉ là một phút giây say nắng nào đó, nhưng càng ngày anh càng hay nói dối, và đầy những tin nhắn quan tâm yêu thương đến em ấy trong khi cả ngày không nhắn với tôi tin nào. Có vẻ như anh ấy đã thích em kia thật lòng. Tôi không dám đưa tin nhắn ra hỏi anh để rồi “lành làm gáo vỡ làm môi”, tôi rất sợ chia tay.
Giờ đây lòng tôi đang rối bời, tôi sắp không chịu nổi tình trạng này nữa. Tôi rất yêu anh và anh cũng đã gặp gia đình tôi. Tôi cũng đã 28 tuổ.i rồi và bố mẹ đang rất mong đến ngày vui của chúng tôi. Các bạn hãy cho tôi lời khuyên, tôi nên làm thế nào bây giờ? Có thể các bạn nghĩ chuyện cũng chưa có gì, nhưng một khi đang yêu tôi mà anh lại tán tỉnh rất chân thành em ấy như thế có phải anh đã hết yêu tồi rồi không? Rất mong nhận được sự chia sẻ của các bạn. Chân thành cảm ơn!
Theo VNE
Mới 20 tuổ.i, tôi đã 2 lần lên nhầm kiệu hoa
Sinh ra trong gia đình đông con nghèo khó vùng chiêm trũng Hà Nam, tôi không được học hành nhiều.
Học hết lớp 7, tôi phải ở nhà để phụ đỡ bố mẹ nuôi các em. Trăng tròn 16 tôi vội vã lấy chồng. Cuộc tình chóng vánh chỉ trong 3 lần anh đến nhà chơi.
Những ngày đầu làm vợ tôi bỡ ngỡ khờ dại như chính cái tuổ.i của mình và dường như anh cũng yêu sự hồn nhiên đó của tôi. Rồi tôi có bầu, nhưng anh không vui.
Sự thèm muốn khám phá "của lạ" trong anh trỗi dậy. Anh thường xuyên vắng nhà trong thời gian tôi ở cữ. Đã nhiều lần anh trở về trong tình trạng say xỉn và "tặng" tôi những cái bạt tai vô cớ.
Hễ gặp tôi là anh lại thấy "ngứa mắt" chỉ bởi cái bộ dạng quê mùa của vợ. Nhiều lần tôi hé răng phản ứng thì lập tức bị anh thượng cẳng chân hạ cẳng tay không thương tiếc...
Anh đã thay đổi hay bản chất anh vốn thế, tôi không sao giải thích được. Nhưng có một điều tôi biết chắc là mình phải rời xa con người vũ phu kia. Sinh con được một năm, tôi đã chịu biết bao hàn.h h.ạ, đau khổ.
Nghe theo lời khuyên của bạn bè, tôi gửi con cho ông bà nội lên tỉnh làm giúp việc cho một gia đình giàu có. Được chừng vài tháng thì vợ chồng chủ lục đục rồi họ ly thân. Mất việc, tôi lại trở về nhà bố mẹ đẻ và nhờ ông bà nội khuyên giải chồng.
Nhưng anh ấy vẫn không hề thay đổi, tôi đành đau khổ quyết tâm làm đơn ly dị. Lá đơn được chấp nhận, những tưởng từ đây cuộc đời tôi sẽ phẳng lặng hơn, đâu ngờ, đó mới chỉ là điểm khởi đầu cho bước đường đời lận đận tiếp theo.
Chẳng biết qua ai mà anh chủ cũ chỗ tôi giúp việc ngày trước đã "mò" đến nhà tôi. Biết tôi đang cô đơn, đang cần chỗ dựa anh đã khéo buông lời yêu thương.
Tôi, người đàn bà lỡ dở đã tin ở anh nên liều theo anh về trên phố sống như vợ chồng. Anh hứa sẽ cưới tôi khi ly dị vợ. Tôi đã tin anh mù quáng suốt gần năm trời. Anh làm nghề buôn bán nên thường đi xa.
Có lần anh đi tận nửa tháng không về, tôi lo lắng lần theo địa chỉ tìm anh thì mới té ngửa khi thấy anh đang làm đám cưới với người con gái khác ở đó.
Trái tim tôi đau nhói nhưng được anh xoa dịu bằng lý do: Anh làm thế để người ta khỏi nghĩ mình có tình ý với nhau từ hồi tôi còn làm mướn cho nhà anh nên xui nhau b.ỏ v.ợ bỏ chồng.
Tôi tin vào điều đó và nghĩ lời anh nói là đúng thì nhẫn tâm với cô gái kia quá, nhưng còn tôi giờ đã có thai với anh và vẫn phải sống nhờ anh nên đành nhắm mắt làm ngơ, mong anh giữ đúng lời hứa. Song tôi đã nhầm khi biết tin anh cũng đã có con với người phụ nữ kia. Trái tim tôi tan nát.
Giờ đây, tôi không còn gì cả cũng chẳng còn con đường nào để đi. Về cũng không được bởi làm sao sống được với những tai tiếng dèm pha của người đời.
Nhưng nếu không về quê thì tôi còn biết đi đâu khi hắn đã thẳng tay đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi, người đàn bà không nghề nghiệp sẽ làm gì để nuôi mình và đứa con còn đỏ hỏn?
Hai mươi tuổ.i đầu tôi đã đi hai bước lớn của cuộc đời nhưng cả hai lần đều nhầm. Giờ tôi muốn làm lại, liệu có còn cơ hội nữa không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chính tôi cũng không biết đứa con trong bụng mình là của ai! Cuộc sống của tôi đã từng rất êm ả trên mảnh đất bạt ngàn đồi chè, đồi cọ. Sau khi học xong phổ thông, tôi không thi đỗ đại học. Nhưng do học lực khá giỏi nên bố mẹ vẫn cho tôi ở nhà ôn thi thêm năm nữa. Hàng ngày, ba mẹ vất vả trên những đồi chè nắng gắt cháy da...