Sao vợ nỡ bỏ anh?
Khi một người bước ra khỏi cuộc đời ta, không phải họ hết yêu ta, mà là trách nhiệm của họ với ta đã hết, và đã đến lúc họ phải đi.
Em à, thế là đã 2 năm rồi. 2 năm trôi qua thật nhanh, 2 năm em để anh lại một mình, 2 năm anh chịu cảnh gà trống nuôi con. Em ở nơi xa đó có nhìn thấy anh và con không? Anh chỉ ước chi đây chỉ là một giấc mơ thôi, và ít phút nữa lại tỉnh, lại thấy em trong ngôi nhà nhỏ của chúng mình.
Vợ thân yêu của anh, có phải anh đã làm gì sai khiến em bỏ anh, bỏ con, bỏ gia đình đi như vậy không? Có phải anh đã không làm được đúng trách nhiệm của một người chồng tốt, một người cha tốt không? Có phải anh đã quá nóng nảy, quá khó tính và áp đặt em không? Về đi em, anh chán ghét cô đơn lắm!
Con trai mình lớn nhanh em ạ, lại còn bụ bẫm và rất dễ thương nữa. Cứ mỗi lần nhìn con là anh lại nhớ em. Nó giống em, giống đôi mắt, giống chiếc mũi và giống cả nước da. Vậy mà nó chỉ được ở bên mẹ nó có đúng 1 năm. Vậy có thiệt cho con quá không em?
Anh đã dặn em là chờ anh về, chờ anh thành đạt rồi em sẽ có cuộc sống an nhàn và đầy đủ hơn, em cũng đã đồng ý rồi. Vậy mà tại sao khi anh đã có được tất cả mọi thứ, anh lại mất em? Tại sao em không hưởng sự ấm áp của gia đình, em xa rời hạnh phúc mà em đã ước ao, để đi về một nơi lạnh lẽo đến thế? Anh đi làm về chẳng thấy em đứng ngoài cửa chờ anh, chẳng có ai đỡ cặp cho anh, chẳng có mâm cơm nóng hổi nào chờ anh cả, em ơi!
Một người vợ tốt, một người mẹ hiền như em đáng lẽ phải được hưởng sung túc đủ đầy, thế nhưng một điều gì đó đã cướp em khỏi vòng tay anh. Điều đau lòng nhất là khi anh đã thành công, có thể mua tặng em chiếc đồng hồ em hằng ao ước, hay cho em quần áo đẹp, cho em một ngôi nhà khang trang không bị ẩm thấp, đưa em đến mọi nơi em thích, thì em lại rời xa anh!
Nhiều đêm ôm con, ngửi mùi thơm trên người nó, mà anh nhớ em vô cùng. Là đàn ông mà nước mắt anh chảy lúc nào không hay. Vợ ơi, em có biết anh nhớ em, anh và con cần em lắm không? Đứa trẻ còn quá nhỏ để có thể hiểu được mẹ nó không còn trên đời này nữa. Con trẻ khẽ giật mình trong giấc ngủ, anh lại thấy thương con nhiều hơn, và muốn bù đắp cho con nhiều hơn nữa.
Video đang HOT
Anh sẽ thay em chăm sóc con thật tốt.
Anh biết vợ ra đi không phải rằng vợ đã hết yêu anh, mà là trách nhiệm với anh đã hết rồi. Em ơi, tại sao em bên anh lúc anh tay trắng, anh khó khăn, mà lúc anh thành công lại không cho anh đền đáp em hả vợ? Sao em đã cùng anh đếm từng ngày chờ con ra đời, mà sau đó em lại để anh nuôi con một mình, em lại không ở cùng con nữa?
Bây giờ anh có gọi bao nhiêu cũng chẳng thấu đúng không em? Em có hiểu rằng anh luôn mong chờ một phép màu rằng em sẽ quay lại bên bố con anh, anh biết đó chỉ là ước muốn thôi, và không bao giờ trở thành hiện thực. Người vợ hiền đức của anh, anh sẽ làm tất cả vì con, vì em, vì những ước mơ của em còn đang dang dở…
Sao hạnh phúc của mình ngắn thể hả em? Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc đi bước nữa. Khổ con lắm em à! Mò sao cho ra xương bánh đúc, có phải con người ta đâu mà người ta thương! Mỗi lúc khó khăn anh lại nhìn ảnh em, rồi ôm con. Hai mẹ con chính là bờ vai và động lực để anh bước tiếp.
Vợ ơi, nếu có kiếp sau, anh hứa sẽ yêu em nhiều hơn, sẽ làm người chồng tốt hơn, và đưa em đi đến hết con đường, vợ nhé.
Yêu thương em vô vàn!
Theo Phunuonline
Không phải tôi muốn lăng loàn, là chồng ép tôi phải thế
Tôi là đàn bà, tôi cũng khao khát được yêu. Bao nhiêu năm sống bên chồng nguội lạnh, tôi thấy mình như chết dần, chết mòn.
ảnh minh họa
Tôi 30 tuổi, còn chồng 40. Chúng tôi lấy nhau được 5 năm, có một con gái hơn 4 tuổi. Ngày trước khi chưa lấy chồng, tôi làm việc trong một công ty truyền thông, nhưng sau khi kết hôn, tôi lui về lo nội trợ. Đấy cũng là ý của chồng, thực sự thì tôi không muốn, nhưng anh ép tôi phải thế. Anh nói rằng, đường đường một giám đốc như anh, không thể để vợ phải lăn lộn kiếm tiền ngoài đường được. Chưa kể thu nhập của tôi chẳng bằng một phần lẻ của anh.
Người ta nói, nhiều tiền đi liền với vất vả quả thực chẳng sai. Chồng tôi kiếm ra tiền, nhưng thời gian của anh dành hết cho công việc, anh đi từ sáng sớm tới đêm khuya. Tôi chẳng biết anh bận gì ghê gớm thế, nhưng lúc nào tôi cũng thấy anh tất bật. Một chút thời gian dành cho vợ cùng không có. Con gái tôi thì nhớ bố, tối nào hai mẹ con ăn cơm cũng hỏi sao bố không về hả mẹ. Tôi đành phải dối con, an ủi con rằng bố bận thế là để lo cho mẹ con mình. Con bé vâng dạ xong mặt cứ ỉu xìu, nhìn con mà tôi thương thắt ruột.
Đêm nào anh về người ngợm cũng đầy mùi bia rượu, tôi hỏi thì anh nói phải đi tiếp khách. Tôi nào có dám trách móc gì anh, tôi chỉ lo cho sức khỏe của anh thôi, vậy mà anh quát tôi: "Cô tưởng tôi sướng lắm à, cô ở nhà ăn chơi chồng nuôi thì cô biết tôi vất vả thế nào mà lắm chuyện". Mỗi lúc như thế, tôi lại lặng lẽ cúi đầu, nín chặt môi cho đỡ cơn buồn tủi.
Một lần chồng đi làm, có hai mẹ con ở nhà thì con bé lên cơn sốt, người ngợm nổi toàn mụn đỏ. Tôi sợ hãi gọi cho chồng, bảo anh về đưa con đi viện. Chồng tôi về nhà, chẳng được câu hỏi con thế nào đã ầm ầm quát tôi: "Cô là mẹ cái kiểu gì, cô có biết chăm con không hả, vợ với con, tôi rước cục nợ về nhà nuôi báo cô đây mà". Thế rồi, anh quát tôi bế con ra xe, vừa đi anh vừa càu nhàu, đang bận trăm công nghìn việc còn phải về đưa con đi khám. Tôi đau lắm, nhưng nghĩ mình phụ thuộc chồng nên chẳng dám hé răng.
Chuyện chăn gối của vợ chồng tôi cũng nhạt nhẽo, có khi cả tháng không gần gũi nhau lần nào. Nhưng dù sao tôi cũng là đàn bà, tôi cũng có ham muốn, có khao khát, có đam mê. Tôi muốn được yêu, tôi thèm những cái ôm cuồng nhiệt biết bao. Bấy lâu nay ở cạnh chồng, tôi thấy mình héo ùa, mòn mỏi, như cây xanh cả năm không có chút nước tưới tắm nào. Tôi cứ nghĩ mình sẽ héo mòn như thế, cam chịu cuộc sống như thế cho đến ngày tôi tình cờ gặp lại Quân.
Đó là cậu bạn cùng lớp tôi ngày xưa, thực sự mà nói, đấy cũng là người ngày xưa tôi thầm thương nhớ nhưng rồi cũng chẳng đi đến đâu. Quân hiện đang làm trong ngành bảo hiểm, và anh đã ly dị vợ.
Quân tâm sự với anh, vừa kết hôn gần 1 năm thì vợ anh ngoại tình. Anh phát hiện ra, cũng định cho vợ cơ hội quay lại nhưng cô ấy không muốn, nên vợ chồng Quân ly hôn.
Cả hai chúng tôi như tìm được tri kỷ, chia sẻ với nhau mọi buồn vui trong cuộc sống. Những đổ vỡ của anh cộng với nỗi bất hạnh của tôi là cái cớ để hai chúng tôi xích lại gần nhau.
Thế rồi, tôi và Quân đã ngã vào vòng tay nhau, như một chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
Tôi tìm mọi cách để có thể gặp Quân, mỗi lúc như thế, hai chúng tôi lại quấn lấy nhau, yêu thương và tội lỗi. Tôi có đôi lần ân hận, đôi lần dằn vặt tâm can, nhưng chồng tôi, anh cứ vô tình đẩy tôi ra xa, khiến tôi dấn sau hơn vào vũng lầy, mà không có cách nào ra được.
Tôi biết mình tệ lắm, lăng loàn và hư hỏng lắm. Nhưng tôi còn trẻ, tôi muốn được yêu, được sống cho ra sống. Cuộc hôn nhân tù ngục này, đã đến lúc giải thoát cho nhau rồi. Kể cả chồng biết tôi cũng mặc, tôi muốn sống cho mình, để một lần bù đắp cho tuổi trẻ sai lầm của tôi.
Theo Phunutoday
Vợ là để yêu, không phải nơi trút giận, vũ phu thì bỏ ngay và luôn Đàn bà sinh ra, đâu được lợi gì, nhất là từ khi lấy chồng? Gặp phải người chồng vũ phu nữa thì quả thật là quá bất công cho đàn bà. Lấy một người chồng, đàn bà chỉ mong có người ở bên cạnh quan tâm, yêu thương và lo lắng. Đàn bà sinh ra, đâu được lợi gì, nhất là từ khi...