Sao lại khốn nạn như vậy hả anh?
Xin được một lần cầu xin anh thay đổi
Tôi cười trong nước mắt, tôi thắng rồi, thắng rồi nhưng sao tôi thấy đau đến thế? Tôi không thể tin vào chính mình nữa, con người tôi yêu thương lừa dối và lợi dụng lòng tin của tôi bỉ ổi thế sao?
Trên đời này con người ta liệu có sống mãi cùng với những điều giả dối không anh? Liệu đã bao giờ anh ngồi và suy nghĩ vì những gì đã qua, những hành động của một kẻ đa tình vô liểm sỉ chưa anh? Anh chà đạp lên lòng tin tưởng của tôi, sự ngây thơ và tình yêu tôi dành cho anh. Có bao giờ anh hiểu rằng, tất cả những điều anh gây ra cho tôi là một nỗi đau quá lớn… sau khi nhận được sự tha thứ thì anh lại trở thành kẻ bỉ ổi hơn không?
Là con người ai cũng có mặt trái, nhưng hầu như ai cũng đều phải sống và suy nghĩ để rồi sửa chữa những lồi lầm mình đã gây ra. Nhưng riêng anh hình như chưa bao giờ anh làm được điều đó cả, cái bản chất không thể thay đổi được, bản chất của một kẻ tham lam khiến anh mãi là một gã khốn nạn vô lương tâm. Anh nghĩ gì nếu một ngày em gái anh cũng gặp phải một thằng Sở khanh như anh? Anh có đấm vào mặt nó, chửi vào mặt nó không hay anh hoan nghênh những kẻ như thế hả anh?
Lần đầu tiên, khi anh phản bội tôi, vì tôi nghĩ đó chỉ là phút yếu lòng, vì tôi quá yêu anh nên tôi đã ngậm đắng trong lòng để tha thứ. Tôi muốn anh bắt đầu lại từ đầu, trân trọng tình yêu tôi dành cho anh vì tôi biết, tôi sẽ không còn có thể yêu ai khác ngoài anh. Tôi yêu anh đến điên dại, ngu si, và hy vọng mình sẽ có một kết thúc có hậu. Mong anh trở về là anh, tình yêu mà tôi hy vọng và tin tưởng
Sau những gì đã qua, tôi tưởng anh sẽ thay đổi, nhưng dòng máu săn đuổi trong anh không ngừng. Anh quên hết những lời anh hứa, quên đi những vật vã anh gây ra cho tôi… vì anh mà tôi đã phải đối mặt với sự dò xét của những người thân yêu phản đối tôi quay lại khi biết anh là kẻ phản bội, vì quá yêu anh, tin anh sẽ vì tôi mà biết trân trọng thứ tình cảm quý giá này.
Khi đọc được tin nhắn anh gửi cho cô ấy, tôi sững sờ, không dám tin vào mắt mình nữa. Tôi choáng váng đến điên cuồng, khóc lóc vật vã, ốm lên ốm xuống, mất ăn mất ngủ, nhưng anh cầu xin tôi tha thứ… vì quá yêu anh nên tôi cố chấp nhận, nhưng chỉ được vài ngày thôi, khi tôi nguôi ngoai thì anh lại tìm đến cô ấy để ôm ấp yêu thương… Anh vẫn dành cho tôi những lời hứa hẹn, nhưng anh đâu biết được rằng, tôi và cô ấy có liên lạc với nhau.
Anh thanh minh rằng chỉ là phút yếu lòng, và anh không hiểu tại sao anh lại điên cuồng mù quáng như vậy… Tôi không còn tin vào anh nữa rồi. Một người có học như anh, yêu thương tôi như anh, sau biết bao lầm lỗi gây ra cho tôi, sau bao lần tôi thứ tha, bỏ qua cho anh… anh vẫn đâm những nhát dao sắc lẹm vào trái tim tôi.
Tôi quyết định chia tay, anh đồng ý, và ngay sáng hôm sau, tôi dùng 1 nick yahoo khác vào làm quen, cứ nghĩ anh đau khổ và hối lỗi mà không buồn nói chuyện. Nhưng không ngờ anh lại hào hứng chát chít, tán tỉnh, rồi lại an ủi tôi khi tôi nói chuyện với anh, tôi đang bị thất tình.
Anh không hiểu tại sao anh lại điên cuồng mù quáng như vậy?
Video đang HOT
Vẫn cái giọng điệu anh an ủi mỗi lúc tôi buồn, vẫn cái cách chia sẻ bẩn thỉu và đầy giả tạo đã khiến tôi đau đớn đến tê lòng. Anh hứa sẽ làm cho kẻ thất tình hết buồn, làm bì bông cho người ta đánh, làm chỗ dựa, và đưa đến 1 nơi nào đó yên tĩnh để hét thật to… đúng là những kẻ có học thì thường bỉ ổi mật ngọt có bài bản phải không anh? Tôi đau đớn không nào tả xiết, tôi đã chơi bài ngửa với anh, tôi không muốn chơi trò chốn tìm nữa… Tôi nói thẳng ra “ anh đừng như thế nữa, đừng sống như thế nữa, rồi anh sẽ nhận được gì qua những cuộc tinh mưa bóng mây”, và anh đã biết người anh đang tán tỉnh lại chính là tôi, người bị anh phản bội và lừa dối.
Lần này anh không xin tha thứ, anh nói rằng “Hãy bỏ một thằng khốn nạn như anh, một kẻ súc vật vô liêm sỉ, có cuộc sống không đáng như con chó và em hãy quên anh đi”. Rồi anh lại dỗ ngọt tôi bằng cách quan tâm, vì anh sợ tôi nghĩ quẩn… Tôi lại mềm lòng, lại thương anh rồi tha thứ. Điều quan trọng hơn hết là tôi muốn thay đổi con người anh, muốn dùng lòng vị tha của mình để cảm hóa anh nhưng tôi đã nhầm… đúng là súc vật vẫn chỉ mãi là súc vật mà thôi, làm gì biết suy nghĩ cơ chứ?
Sau một tuần quay lại yêu anh, tình yêu lại ngọt ngào như xưa, tôi tin tưởng anh đã thay đổi dù vẫn còn một chút nghi hoặc… Nhưng tôi vẫn muốn cho anh một cơ hội cuối cùng, cũng cho tình yêu của mình một cơ hội cúng cùng…
Lại là một cái nick khác với avatar của cô bé dễ thương vào làm quen, anh rất hào hứng tiếp chuyện. Chỉ sau vài tiếng chát chít thôi, anh đã hào hứng hẹn hò, tán tỉnh, hứa hẹn làm cho cô bé vui. Cô bé này được dựng theo một kịch bản khác, không thất tình nhưng chán học hành, chán chuyện gia đình, và cô được tên Sở khanh như anh hứa hẹn làm cho cô hết buồn, sẽ cho cô cảm giác thoải mái và tin tưởng.
Anh hẹn cô bé vào giờ tan tầm, hẹn đưa đi chơi trong khoảng thời gian không bị tôi nghi ngờ, vì tối anh còn phải qua nhà đón tôi đi chơi. Kế hoạch như được định sẵn, nhưng bị hủy bỏ vì công ty có liên hoan, tôi kiên nhẫn chờ đợi đến lúc kết thúc màn kịch. Sáng mai vai diễn tiếp tục, tôi nhắn tin trách móc, rồi anh ban phát cho cô bé những lời lẽ ngọt ngào, “tớ xin lỗi mà, tha lỗi cho tớ vì lỡ hẹn, tớ sẽ bù đắp”. Lời xin lỗi được chấp nhận, cuộc hẹn được sắp đặt vào buổi trưa khi anh nghỉ làm.
Con người tôi yêu thương lại lừa dối và lợi dụng lòng tin của tôi bỉ ổi thế sao?
Những lời lẽ bẩn thỉu đó đã được chuẩn bị sẵn trong một tâm hồn của gã trai thư sinh bảnh bao với cái mã Bách Khoa, một kỹ sư đầy tài năng. Sau những lời hứa hẹn, anh đã vượt 12km trong trời nắng chang chang để hẹn hò với cô bé. Khi tôi gọi điện cho anh thì anh nói dối đi ăn, rồi đi sửa xe nhưng tôi thừa biết kế hoạch của anh lại bắt đầu. Tôi vẫn nhẹ nhàng quan tâm, “anh yêu! Ăn nhiều vào nhé, em nhớ anh yêu lắm”. Tôi mong anh một phút nào đó, anh tỉnh táo bởi sự quan tâm, yêu thương của tôi mà từ bỏ sự tham lam ấy… nhưng anh không thay đổi, vẫn ân cần quan tâm, vẫn đáp lại với tin nhắn yêu thương, “ Anh cũng nhớ vợ yêu lắm, vợ yêu ăn nhiều vào cho mập nhé, hun vợ yêu” . Đọc những dòng tin nhắn ấy mà thấynhói lòng, anh sống được như thế này thì anh quá bản lĩnh rồi, không còn có thể dùng từ gì để miêu tả được những hành động khốn nạn, giả dối của anh nữa.
Anh đến chỗ hẹn như lời anh hứa. Tôi dùng số máy của anh bạn, nhờ anh ấy nhắn tin cho anh vì không dám nghe điện thoại. Tại sao anh lại ngốc như vậy? Một con người mật ngọt như anh mà vẫn bị tôi gạt sao? Anh là kẻ tham lam trong ngu muội, giữa cái nắng của Hà nội, anh đứng đợi ở cổng ĐHSP như 1 anh chàng si tình. Vượt 12 km cho một mối tình mưa bóng mây… Tôi đau lắm rồi, lòng tôi đau nhói, không còn lý do gì để tha thứ, để níu kéo cả… và không biết phải thanh minh cho anh bằng cách nào đây, tôi không đủ kiên nhẫn để chơi với anh đến phút cuối cùng… Tôi lại lấy số máy tôi vẫn dùng gọi cho anh, vẫn giọng ngọt ngào “Anh yêu ơi, em thương anh lắm, trời nắng thế anh đừng đứng đợi nữa, về văn phòng ăn cơm đi thôi”. Anh đã hiểu ra, khen tôi một câu “Được đấy, kế hoạch quá hoàn hảo, quá hoàn hảo, không phải vì em thông minh, mà vì anh mù quáng”.
Tôi cười trong nước mắt, tôi thắng rồi, thắng rồi nhưng sao tôi thấy đau đến thế? Tôi không thể tin vào chính mình nữa, con người tôi yêu thương lại lừa dối và lợi dụng lòng tin của tôi bỉ ổi thế sao? Rốt cuộc anh vẫn không nhận sai, anh bảo anh đi sửa xe, anh không đến chỗ hẹn, anh chỉ đùa với cô bé ấy thôi. Anh đổ lỗi cho tôi đã dằn vặt anh, không tin anh.
Với những gì đã qua, giờ đây anh vẫn còn có thể thanh minh thế được sao? Anh biết là tôi rất kỹ tính mà, chưa bao giờ đổ oan cho ai cả, tôi đã thấy anh ở chỗ hẹn mà, tôi còn thấy anh mồ hôi ướt nhèm vất vả, tôi đã chứng kiến câu chuyện từ đầu đến cuối và người diễn xuất vẫn là tôi. Thương anh lắm, anh biết không? Nhẽ ra tôi phải căm thù anh lắm, căm ghét anh lắm nhưng lòng tôi đau nhói…
Kế hoạch của tôi còn dài lắm, nhưng tôi không dám chơi đến phút chót, tôi làm như vậy chỉ làm tổn thương tôi thêm mà thôi… bởi tôi biết, trái tim mình còn yêu anh nhiều lắm Giá như anh có thể hiểu được tình yêu tôi dành cho anh, giá như anh không phải là kẻ vô tình vô nghĩa…
Viết ra những điều này tôi đang khóc nức nở, thương anh, hận anh, yêu anh… Tôi viết ra những dòng này không phải để dằn vặt anh đâu, viết ra để anh một lần cuối suy ngẫm về cuộc đời, về con người anh.
Xin được một lần cầu xin anh thay đổi, không phải vì để bắt đầu lại tình yêu, mà để sống cho những gì tôi đã hy sinh cho anh… để không còn cô gái nào ngây ngô khờ dại yêu anh, rồi lại bị tổn thương như tôi nữa…
Hoa Nguyễn (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Em, anh và cô ấy
Nước mắt em vẫn cứ chảy ra như chưa bao giờ được khóc... (Ảnh minh họa)
Nếu không có sự cố em để quên giấy khai sinh của con gái ở nhà, em phóng xe về vội vã thì không thấy anh đang nói âu yếm qua điện thoại rằng "anh nhớ em, cưng ạ".
Em đứng chôn chân xuống đất, như trời trồng. Câu nói này lặp lại điệp khúc và từng nói với em ngày xưa khi chúng ta yêu nhau.
Rồi hôm đó anh về muộn, mệt mỏi nhưng đầy vẻ mãn nguyện. Một luồng điện nóng ran chạy khắp cơ thể em, và em kinh hãi phải ngồi ăn cơm cùng bàn với anh, nhìn anh nói cười với con gái yêu, mà nuốt nghẹn.
Một đêm và nhiều đêm sau mất ngủ, chiến tranh lạnh bắt đầu. Nhưng tâm gan như lửa thiêu, ngột ngạt và nhiều lúc em muốn điên lên, muốn xé toang hết thảy mọi thứ.
Ngoài 30 tuổi, đủ chín và mặn mòi, ấy vậy mà những cuộc cãi vã luôn nổ ra khi chúng ta ngồi ở công viên Bách Thảo, để tránh cho con gái yêu biết, chúng ta như cô hề, chú hề diễn vai dở trong chính ngôi nhà của mình.
Có lúc em đã muốn băm nát quần áo của anh, nhưng vẫn phải giặt là tử tế. Anh ra ngoài tươm tất, ai cũng bảo đó là có bàn tay người vợ tuyệt vời phía sau. Em đã bao lần nuốt khan nước mắt.
Ra hồ Tây lúc sương còn nhạt nhòa, khóc khản hơi rồi về. Anh thấy em khản tiếng, đi liêu xiêu, rồi làm vỡ bát thì tự đi dọn bếp cho em. Anh ân hận biết lỗi vì cô ấy có người tình khác giàu hơn anh và ga lăng hơn anh. Bạn em đã cho em những thông tin ấy. Nhưng em không vui không buồn. Vì cuộc sống của chúng ta kéo dài hơn 2 năm trong vai diễn gia đình hạnh phúc giả tạo đã làm em mệt mỏi.
Em đã xuống sức không phanh, một trận mổ nội soi u máu. Một trận sốt xuất huyết khiến em ra đi bất cứ lúc nào đã cứu vãn cuộc hôn nhân của hai ta. Chúng ta thỏa hiệp quay lại, làm lại từ đầu, với lí do vì hai con thân yêu. Và kéo dài thêm mười năm yên ấm.
Nhưng thi thoảng trong cuộc tình vợ chồng, nước mắt em vẫn cứ chảy ra như chưa bao giờ được khóc. Tổn thương vẫn cứ là tổn thương. Không chữa được. Nhưng lúc ấy, anh từng trải biết vỗ về, biết chở che, biết cúi xuống mà em có sâu hận cũng đành lòng tha thứ.
Cuộc sống gia đình hạnh phúc giả tạo đã làm em mệt mỏi... (Ảnh minh họa)
Rồi chưa hết nỗi đau. Lúc em tuổi 50, lại có một người đàn bà sấn sổ yêu anh. Chị ta gọi điện gặp em, mặc cả hẳn hoi, ngã giá hẳn hoi để chị ta được yêu anh. Anh đã xử sự rất cao tay trong việc người đàn bà bão táp xuất hiện và lại biến đi mất tăm như sóng lừng.
Dội lên rất nhanh và lùi cũng nhanh. Hơn 5 năm sau, anh ốm dai dẳng, triền miên. Không còn hình bóng tráng kiện, đẹp trai, ga lăng như xưa. Có lần em phải đưa anh đi điều trị ở Viện Sức khỏe tâm thần, anh như một người ở đâu đó xuất hiện.
Thực ra khi đó, để trả thù anh thật dễ, nhưng em đã không làm thế. Em săn sóc anh tại nhà và chịu đủ những trận "xung phong" đổ vỡ bình hoa, chạn bát, chịu đủ cơn co cứng mê sảng của anh.
Thuốc trị liệu cũng biến anh thành người khác. Anh ngơ ngẩn và cười hiền lành như trẻ thơ. Có lúc lại tỏ ra yêu em như kẻ điên làm em sợ hãi run rẩy. Bác sĩ tư vấn cho em để một phòng điều trị cho anh nhưng khả năng chữa trị rất chậm.
Hai năm chín tháng sau, anh ra đi trong một ngày đông giá rét và mưa tầm tã. Người bác sĩ điều trị cho anh, nói rằng anh ở dạng tâm thần nhẹ, vì những chấn thương não hồi ở chiến trường, và những sang chấn tinh thần khác mà anh không đủ sức vượt qua.
Thế còn em, bác sĩ cho rằng sức chịu đựng của phụ nữ tốt hơn nam giới về nhiều phương diện, có khi khóc được cũng là một cách giảm nhẹ đau đớn. Khi nhìn vào lọ tro của anh, em đã nghĩ rằng giá như mình từng trải hơn, đã chọn tha thứ cho nhau thì đừng hành nhau, đỡ khổ biết bao nhiêu. Nhưng sức nặng của hiểu biết, của sự từng trải phụ thuộc vào lứa tuổi, vào văn hóa xử sự. Đó là cả một quá trình sống, học làm người của một người mẹ.
Thi thoảng em gặp người tình cũ của anh, cô ấy vẫn lòe loẹt như cào cào áo đỏ áo xanh. Còn kể rất to rằng, cô ấy đã bỏ chồng, sống một mình, còn cậu con trai học ở bên Úc. Cô ta đã đi học hát ca trù và hát quan họ, để bớt trống rỗng. Lại cười hơ hớ như chẳng có chuyện gì quan trọng trên đời.
Em đã nhìn vào mùa đông hanh khô với con đường đầy sương muối, năm xưa anh vẫn trở về cười hiền lành và có lần gục khóc bên cánh cửa chết lặng vì hối hận. Em đã tâm sự hết với con gái, hy vọng nó không lặp lại như em, nếu có gặp hoàn cảnh này, cũng nên biết cách tha thứ để thực sự hạnh phúc.
Theo PNVN
Phía sau những phòng khám thai Chỉ đến khi gặp các thầy lang bắt mạch khám thai, chúng tôi mới hiểu: tại sao những người đi cầu con cứ quả quyết rằng mình đang mang thai thật sự. Các ông bà thầy lang, bằng những lý lẽ hết sức phản khoa học, đã lợi dụng lòng tin và sự khao khát có con của các chị em hiếm muộn,...