“Sao lại dốc hết tiền cho nhà của chồng?”
Mỗi lần gọi điện nói chuyện với cô bạn, than phiền về chuyện này, chuyện kia là nó lại hét toáng lên &’mày điên à mà mang hết tiền dốc vào nhà chồng, phải giữ lại cho mình khoản chi tiêu chứ”.
…Tao không thể tưởng tượng được sao mày lớn rồi mà dại thế? Phải tính đường lui chứ, nếu mà cứ thế này sau này &’trộm vía’ có gì xảy ra thì mày tính sao?’.
Mình thì nói ít mà nó nói nhiều không tả nổi. Lần nào nó cũng nói tôi không ra gì, nói tôi là loại này, loại nọ. Tôi cũng biết bạn thân lo cho mình nhưng đúng là, mỗi người mỗi cảnh, đâu phải cứ nói như vậy là làm được đâu. Nhiều khi tôi cũng lo lắng cho tương lai của mình và con lắm chứ, nhưng bây giờ tính sao đây?
Tôi lấy chồng, đến bây giờ là được gần 3 năm. Thật ra, bố mẹ chồng tôi cực kì dễ tính, cũng coi con dâu như người nhà, không phân biệt trai gái, dâu rể. Nhưng mà, chính vì bố mẹ dễ vậy nên tôi mới có nhiều điều cảm thấy ái ngại. Nhà chồng tôi cũng không đông người, bố mẹ có 2 trai và một gái. Chị gái thì đi lấy chồng được mấy năm rồi, cũng có cháu lớn rồi. Anh trai tôi cũng đã có gia đình, xây nhà riêng cách nhà tôi vài nhà. Nói chung, tất cả cũng quây quần ở cùng nhau, có việc gì cũng dễ tụ tập.
Chỉ có vợ chồng tôi là ở cùng bố mẹ, thế nên, dù là con út nhưng mọi khoản trong gia đình chúng tôi đều phải tính tóa hết từ A đến Z. Nhà có việc gì, giỗ chạp hay là gì đó, tôi dù là dâu út cũng phải đứng ra lo liệu vì bây giờ mình đã sống ở nhà này rồi. Nhiều khi mẹ chồng cũng giúp sức nhưng mà cứ thấy ngại ngại mẹ, sợ bố mẹ lại nghĩ mình tính toán, không có trách nhiệm với gia đình.
Ở chung nhà chồng, hàng tháng, tôi góp tiền cho bố mẹ cùng ăn uống, sinh hoạt. Còn lại, thi thoảng lĩnh lương thì mua bán thêm, hoặc là biếu bố mẹ chút tiền. Vì mẹ chồng cũng không tính toán, cũng chăm sóc chúng tôi, hàng ngày phục chuyện cơm nước, sinh hoạt cho gia đình tôi và cháu nội, nên tôi cảm kích lắm. Mẹ dễ chịu, gần như chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì giữa mẹ chồng con dâu.
Tôi cảm thấy cuộc sống ở nhà chồng cũng thoải mái, không có gì phải thắc mắc.
Hại vợ chồng đi làm, thu nhập cũng tạm tạm. Nếu mà thuê nhà cửa thì chắc cũng không còn tiền tiết kiệm, nhưng mà ở chùng với bố mẹ nên cũng bớt được khoản tiền nhà. Nói chung, tôi cũng cố gắng tiết kiệm để có đồng ra đồng vào, chỉ ước sau này có một căn hộ riêng cho mẹ con thì tốt biết mấy.
Nhưng mà, lần vừa rồi, anh chồng tôi xây nhà, cần thêm một ít tiền. Bố mẹ tôi cũng cho anh chị gần trăm triệu. Thân làm anh em ruột thịt trong nhà, không có gì giúp anh chị, tôi cũng thấy ngại. Với lại, bố mẹ tôi cũng mở lời vì thật ra, bố mẹ muốn anh em trong nhà nương tựa vào nhau lúc khó khăn. Thế là, có vài chục triệu tiền tiết kiệm, tôi lại dốc ra gần hết đưa cho anh chị. Nói là vay đấy nhưng biết bao giờ mới trả. Thôi thì cho không thôi chứ.
Video đang HOT
Tôi cũng buồn lắm nhưng nghĩ mình nên vậy. Bố mẹ càng tốt, càng biết điều, anh chị cũng thoải mái với mình, mình càng phải cố gắng giúp đỡ họ. Kể câu chuyện này ra, bạn tôi bảo tôi bị hâm nặng. Tiền không có, có vài đồng tùy thân lại đi đưa hết cho anh chị. Thật ra, tôi chỉ có vài chục triệu này thôi. Đưa hết rồi tôi cũng không còn đồng nào nữa. Tôi cũng muốn có của ăn của để nhưng mà có việc thì lại phải dùng đến. Bây giờ chỉ còn thu nhập của hai vợ chồng hàng tháng, tiết kiệm được đồng nào thì tiết kiệm.
Bây giờ chỉ còn thu nhập của hai vợ chồng hàng tháng, tiết kiệm được đồng nào thì tiết kiệm.(ảnh minh họa)
Thấy chúng tôi làm vậy, bố mẹ cũng mừng vì con cái trong nhà biết thương yêu, đùm bọc nhau. Với lại, mình cũng ở chung cùng bố mẹ nên phải hiểu ý tứ. Cái nhà này lẽ ra anh chị cũng được ở, vậy mà anh chị lại đi, nhường lại nhà này cho mình. Đó là tôi nghĩ tích cực như vậy, chứ cô bạn tôi thì lại bảo &’thà là mày ra ngoài ở còn sướng hơn nhiều, ở chung có được tự do đâu’. Đúng là ở với bố mẹ chồng, dù hai người có dễ tính thế nào thì mình cũng phải ý tứ này nọ. Nhưng mà mua nhà thì tôi làm gì có điều kiện. Anh chị có trước thì hỗ trợ anh chị thôi.
Rồi có lần mẹ đẻ tôi ốm đau, thú thực, lúc đó tôi không biết bói đâu ra tiền. Đi vay mượn thì không biết vay ai. Cuối cùng tôi phải đi vay lặt vặt vài nơi, rồi vay thêm ngân hàng ít để biếu mẹ tôi chăm bệnh. Con gái không có gì biếu mẹ mình lại thành ra như vậy, tôi cảm thấy buồn lắm. Mẹ tôi, tôi phải có trách nhiệm. Chồng tôi cũng không nói gì nhưng mà có vẻ anh không hài lòng chuyện tôi vay tiền ngân hàng. Tôi thương mẹ tôi lại nghĩ đến việc, mình dốc lòng cho nhà chồng rồi mẹ mình lại không lo được vài đồng bạc, tôi thấy tủi thân vô cùng.
Hôm rồi, chị chồng hỏi vay chục triệu có việc, tôi cũng không có. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chị chưa bao giờ hỏi vay mình, mình từ chối thì ngại lắm nên tôi đành nhận lời. Với lại, sợ không cho chị vay thì chồng lại nghĩ tôi này kia vì vừa đi vay ngân hàng biếu mẹ mình. Thế là tôi đành lòng vay tiền cho chị vay…
Với lại, sợ không cho chị vay thì chồng lại nghĩ tôi này kia vì vừa đi vay ngân hàng biếu mẹ mình. (ảnh minh họa)
Đấy, khổ như vậy đấy, làm gì có tiền mà vẫn cứ phải tính chuyện chu toàn. Bạn tôi bảo, &’hay họ nghĩ mày ở nhà đấy, mày có tiền, mày phải có trách nhiệm với họ. Mày đừng có nghĩ đơn giản quá, anh chị em ruột còn chẳng ăn ai. Người ta không nghĩ đơn giản như mày đâu, họ tính toán, tranh giành cả đấy. Rồi mày xem. Có quỹ đen đi, phòng thân đi không nhỡ một ngày, ông chồng mày lật mặt thì mày chết. Bây giờ mày tử tế thì thế, sau này thử không cho nhà chồng họ vay, thử đối đãi không dung hòa với nhà chồng xem ông ấy có nghĩ này kia không? Mỗi cái khoản đưa tiền cho mẹ vợ mà đã như vậy thì không biết là trong lòng ông ấy nghĩ gì. Chẳng lẽ, giúp anh trai ông ấy mấy chục triệu để mua nhà mà lại không giúp được mẹ vợ à? Tính toán thế là không được rồi. Nếu có tiền, cất đi một tí, lập quỹ đen nhé, còn phòng thân mày ạ. Cứ như tao đây này, sau này bỏ chồng cũng không lo chết đói’.
Tôi chưa từng nghĩ đến việc bỏ chồng nhưng nghe bạn tôi nói cũng có lý. Đúng là, chồng tôi thật lạ, biếu mẹ vợ thì hơi có vẻ khó chịu, còn cho nhà anh chồng cả mấy chục triệu thì anh không nói gì. Cái này là do anh, anh bảo ít thì tôi đưa ít, anh bảo nhiều thì tôi đành, làm sao làm trái ý anh, anh lại này kia.
Bạn tôi nói không sai, tôi phải thủ thân thôi. Nếu không sau này nhỡ có chuyện gì xảy ra thì mẹ con tôi khổ. Ở đời, ai biết trước được chuyện gì, mình đâu phải là thánh thần để phán quyết tương lai. Tốt nhất là phải bắt đầu lập quỹ đen từ bây giờ…
Theo VNE
Có gan ăn vụng thì nên mạnh dạn chùi mép
Hầu hết đàn ông đều thấy sống chung thủy khó quá, thành ra họ chọn cách hai, đó là ngoại tình nhưng không để cho vợ biết!
Khi còn bé, hẳn chúng ta ai cũng từng một đôi lần ăn vụng hoặc làm điều gì đó sai trái, để rồi khi bị bố phát hiện, bố sẽ cầm roi mây, dọa quất vào mông, bắt nhận tội, bắt khai ra. Trong tình cảnh ấy, có những người sẽ khóc òa, chưa bị vụt roi nào đã khai tất cả, nhưng cũng có những kẻ bướng bỉnh, ăn đòn nát mông mà miệng vẫn mắm chặt, mặt vẫn lạnh tanh.
Tức là từ cái thời trẻ con ấy, chúng ta đã phải đứng trước lựa chọn, phải đấu tranh với việc nhận hay không nhận những lỗi lầm mình đã gây ra. Và sau mỗi lần ấy sẽ lại là một lần chúng ta được nghe những lời dạy của mẹ cha: "Đàn ông, có gan làm thì phải có gan nhận!".
Thế nhưng, nếu bạn là một người người đàn ông đã trưởng thành, đã lấy vợ, đã có gia đình, và vẫn thích trăng hoa, thích vớ vẩn linh tinh, thì lời dạy của cha mẹ năm xưa ấy chớ có tùy tiện mà mang ra áp dụng. Bởi thú nhận với vợ rằng mình đã ngoại tình không bao giờ là cách để giữ gìn hạnh phúc gia đình.
Gần đây, báo chí xôn xao vụ một diễn viên, hotboy sau khi ngoại tình về đã thú nhận hết với vợ để rồi được vợ tha thứ. Rồi họ lại chụp ảnh đăng lên facebook để báo cáo với bà con là họ đã làm lành, và lại rất hạnh phúc! Họ báo cáo thế thì chúng ta cũng biết thế, nhưng chắc rằng đằng sau nó còn nhiều điều uẩn khúc!
Thú nhận với vợ rằng mình đã ngoại tình không bao giờ là cách để giữ gìn hạnh phúc gia đình.
Thứ nhất, nếu anh này không phải diễn viên, không phải hotboy, không phải người được báo chí săn đón thì chắc việc ngoại tình của anh ấy đã không bại lộ, không bị phanh phui. Giả sử cái việc anh ấy ngủ với người đàn bà khác chưa đến tai vợ thì liệu anh ấy có dại dột mà thú nhận? Chắc là không! Thứ hai, việc cô vợ nói rằng đã tha thứ, rồi họ chụp ảnh thông báo là đã làm lành, đã hạnh phúc trở lại, âu cũng là một tấm vải màn thưa che mắt người đời, là một cách làm dịu dư luận, làm yên những lời đàm tiếu, chứ thực ra, cơm đã hấp lại thì sao thơm bằng cơm mới nấu, tôm đông lạnh thì sao tươi ngon bằng tôm còn đang nhảy tanh tách, vừa bắt dưới ao lên?
Những vết thương, những ám ảnh ấy sẽ theo người vợ suốt đời và bất kì lúc nào cũng sẵn sàng đâm vào tim nhức nhối. Nhức nhối ấy là khi ngồi bên mâm cơm đã nguội mà chồng vẫn chưa về; là khi thấy chồng nhấn nút từ chối một cuộc gọi từ số lạ; là mỗi khi chồng mình phải đi công tác nơi xa. Những điều ấy tưởng chừng như rất bình thường, nhưng với một người đàn bà đã từng một lần bị chồng phản bội, thì nó sẽ trở nên khó chịu và ám ảnh đến lạ kỳ.
Nếu thú nhận với vợ rằng mình đã ngoại tình không phải là cách để giữ gìn hạnh phúc, vậy thì phải giữ gìn hạnh phúc bằng cách nào? Xin thưa, cách tốt nhất đó là đừng ngoại tình. Thế nhưng hầu hết đàn ông đều thấy cách này khó quá, thành ra họ chọn cách thứ hai, đó là vẫn ngoại tình nhưng không để cho vợ biết! Có thể bạn không tin, nhưng rõ ràng, rất nhiều gia đình hiện nay vẫn đang hạnh phúc là nhờ anh chồng đã sử dụng thuần thục cách thứ hai này.
Bởi thực ra, chuyện ngoại tình nó thuộc về yếu tố tinh thần nhiều hơn là thể chất. Tức là nhìn bề ngoài thì không có cách nào để phân biệt một người chồng ngoại tình và một người chồng chung thủy. Nó không giống với việc một người chồng nghiện ngập hay một người chồng ham cờ bạc. Bởi nếu nghiện, anh ta sớm muộn cũng sẽ hom hem, hốc hác, tóc tai bù xù, xơ xác, môi thâm xì, phờ phạc; nếu ham cờ bạc thì anh ta sẽ không đưa lương cho vợ, rồi vay mượn tùm lum, rồi khuân đồ của nhà đi bán. Vậy tức là việc giấu giếm vợ chuyện ngoại tình lại còn dễ hơn chuyện bạn nghiện ngập hay đánh bạc. Chỉ cần về nhà đúng giờ, đi đến đâu xin phép đến đó, mấy ngày lễ tết mua hoa, mua quà cho vợ đầy đủ, thì chắc rằng gia đình bạn sẽ còn hạnh phúc rất lâu nữa (chính xác là hạnh phúc cho đến khi nào bị vợ phát hiện).
Trong trường hợp vợ mới chỉ nghi ngờ mà chưa có bằng chứng cụ thể, chưa bắt quả tang thì đừng có dại dột mà thú nhận, tan cửa nát nhà đấy! Kể cả vợ có dỗ ngon dỗ ngọt, bảo là cứ khai thật đi, em sẽ bỏ qua cho thì cũng đừng có nghe! Và kể cả lời cha mẹ dặn năm xưa có văng vẳng bên tai, rằng "đàn ông có gan làm thì phải có gan nhận", thì cũng đừng có dại mà làm theo. Bởi nếu đã nhận tội rồi, bạn sẽ phải chịu hình phạt và hậu quả rất khủng khiếp.
Nếu đã nhận tội rồi, bạn sẽ phải chịu hình phạt và hậu quả rất khủng khiếp.
Thực ra, vợ tra khảo, đe dọa, dỗ dành vậy thôi, nhưng rõ ràng, họ không bao giờ muốn nghe lời bạn thú tội, đó không phải là thứ họ chờ đợi. Cái họ chờ đợi là những lời chối cãi thật thuyết phục, thật đanh thép để họ tin rằng chồng mình là người chung thủy, rằng những nghi ngờ của mình bấy lâu nay là vô căn cứ, là rất vớ vẩn. Vì thế, bên cạnh việc chùi mép thật sạch sau khi ăn vụng, bạn cũng đừng quên chuẩn bị cho mình những bằng chứng ngoại phạm xác đáng, những lời bào chữa sắc sảo để phòng trường hợp bị vợ tra khảo.
Nói vậy không có nghĩa là bài viết này cổ xúy cho việc ngoại tình, bởi như đã nêu ở trên, cách tốt nhất để giữ gìn hạnh phúc gia đình đó là đừng bao giờ ngoại tình. Còn nếu bạn đã trót ngoại tình và hiện đang rất ăn năn, day dứt về tội lỗi của mình thì đừng thể hiện sự hối lỗi bằng cách thú nhận với vợ, bởi nó không mang lại kết quả gì cả. Hãy cải tà quy chánh bằng cách yêu thương vợ con, chăm sóc gia đình nhiều hơn để bù đắp lại thiệt thòi mà vợ bạn phải chịu (dù cô ấy không hề hay biết). Còn với những trường hợp đã ngoại tình nhiều lần và không hề muốn cải tà quy chánh thì chịu rồi! Chỉ còn biết chúc bạn may mắn, giấu được vợ thêm ngày nào thì may ngày ấy thôi!
Theo VNE
Mẹ anh cấm chúng tôi yêu nhau để trả thù Tôi không hiểu nổi tại sao mẹ anh lại cố sống cố chết ngăn cản tình duyên của chúng tôi, dù không có lý do gì chính đáng, cho đến khi biết được sự thật. Tôi và anh yêu được hơn 3 năm, tính chuyện kết hôn mới quyết định đưa nhau về ra mắt gia đình. Bố mẹ tôi thì không vấn...