Sao lại có thứ vợ đánh chồng như thế chứ!
Vợ chồng tôi sống được với nhau đến giờ là do tôi tốt nhịn, chứ phải như người khác, bỏ lâu rồi, muốn sống chết ra sao thì ra.
Mụ vợ nhà tôi được cái hay lam hay làm. Riêng cái quán bún chả của mụ nuôi sống được cả nhà, bao gồm một chồng và hai đứa con trai.
Phải cái mụ ấy dữ quá, suốt mười mấy năm sống với nhau tôi chẳng có lúc nào được mát mặt vì vợ yêu vợ chiều, vợ phục dịch như người ta cả. Nhà có 3 “thằng”, đồng vai phải lứa như nhau hết, điên lên mụ ấy chửi thằng bố cũng như thằng con.
Mụ ấy ngồi bán hàng, tôi phụ quạt chả chứ ai. Đã chẳng biết ơn chồng đỡ đần thì thôi, lúc quán đông quạt không kịp tôi còn bị giục, bị chửi như tát nước vào mặt. Khách lạ không biết tôi là chồng khéo tưởng thằng osin, khách biết rồi thì cười tủm tỉm, hôm nào mụ ấy chửi hăng quá khách tỏ rõ sự ái ngại, thương hại cho tôi, mà bị thương hại vì vợ chửi thì còn gì nhục cho bằng. Lúc vợ chồng tình cảm tôi cũng nhắc khéo xa xôi nhưng mụ ấy không chừa. Có hôm tôi gặp mấy thằng bạn cũ ngồi nhậu lai rai không về, tới chừng gần khuya mụ hổ điện mãi không được tức tốc phi đến (chả biết mụ tra đâu ra chỗ nhậu của tôi), mặt hằm hằm xông vào bạt tai tôi một cái nảy đom đóm mắt. Đã ngà ngà mà ăn tát của mụ tôi còn tỉnh cả rượu. Nhục ê chề. Lòng tôi nuôi chí phục thù, quyết phải cho mụ vợ trắng mắt ra.
Cho nên cái hôm tôi đi chiếu bạc là tôi cố ý. Y như rằng, mụ vợ lại xuất hiện sau vài lần điện thoại cho tôi không được. Lần này mụ không đánh không chửi ngay tại trận, mà cười giả lả gọi tôi về. Ra đến đường mụ mới bắt đầu lên cơn. Tôi vì đã có chuẩn bị tinh thần trước nên nói cứng “bà một vừa hai phải thôi, tôi đi đâu mặc xác tôi can gì đến bà”. Có tí ngỡ ngàng nhưng mụ lại quàng quạc cái mồm phủ đầu tôi ngay. Tôi cãi lại đâu được hai câu thì ăn ngay một cước của mụ vào chỗ hiểm, đau điếng người, chảy cả nước mắt. Cái chỗ mụ tung cước lại ngay đầu ngõ chợ, thế nên bây giờ ai cũng biết tôi là thằng bị vợ đánh chồng đến khóc. Hai thằng con tôi ngày càng chẳng coi bố ra gì, chúng nó chỉ sợ mẹ chứ không nghe tôi.
Người ta bảo hai người kết hôn muốn ăn đời ở kiếp thì phải lựa cho người cương kẻ nhu, chồng giận thì vợ bớt lời và ngược lại. Nhưng tôi chỉ toàn thấy mình nhu, mụ ấy cương. Tôi càng ngày càng sợ vợ, chết quách cho xong, chứ sống thế này thì sống làm gì!
Theo VNE
Video đang HOT
Làm người vợ hoàn hảo là... không tưởng?
Làm vợ thời nay khó đến nỗi có chị em không dám lấy chồng. Bởi họ biết rằng thật khó trở thành người vợ hoàn hảo trong mắt đàn ông.
Một hôm, chúng tôi ngồi trên ô-tô đi qua thị trấn Gia Lâm, Hà Nội, anh bạn ngồi bên cạnh cứ nhìn ra ngoài lẩm nhẩm đếm: "Sáu nhăm, sáu sáu, sáu bảy...". Thấy lạ, tôi hỏi: "Cậu đếm cái gì đấy?". Anh ta vừa đếm vừa trả lời: "Xem cái phố này có bao nhiêu nhà nghỉ?". Cậu trả lời làm mọi người trong xe cười ồ.
Chồng bồ bịch - tại vợ?
Lời tếu táo tưởng chừng vô thưởng vô phạt đã vô tình khơi mào một vấn đề nghe ra rất... nóng hổi. Một ông thắc mắc lập tức: "Kể cũng lạ, có một con phố mà hàng trăm cái "nhà nghỉ". Đâu ra lắm người "nghỉ" thế không biết? Chắc là người các tỉnh về Hà Nội công tác?". Cậu nói làm mọi người lại cười to hơn. Ông kia vặn lại: "Thế chẳng lẽ vợ chồng tự nhiên lại đưa nhau đi thuê phòng nghỉ mấy tiếng đồng hồ thì có mà... thần kinh?".
Trong tiếng cười ồn ã, có tiếng đập vào vai ai đánh "bộp" một cái: "Này ông đừng có giả vờ ngây thơ nhá! Chỉ có bồ bịch mới đi thuê nhà nghỉ chứ vợ chồng ai rồ thế?". Một đại diện của phái nữ ngồi im từ nãy đến giờ mới lên tiếng: "Thế mới biết đàn ông tệ thật! Vợ kè kè bên cạnh còn đi bồ bịch là thế nào?".
Một ông lên giọng giải thích: "Chồng đi bồ bịch là tại... vợ! Nếu người ta thỏa mãn trong cuộc sống vợ chồng, còn đi giai gái làm gì? Chẳng qua là vì phụ nữ thời nay chưa đáp ứng được mong muốn của đàn ông!". Một chị tuổi sồn sồn lên giọng gay gắt: "Vậy theo anh, muốn đáp ứng được mong muốn của chồng, người vợ ngày nay phải thế nào?". Không ngờ câu hỏi của chị lại trở thành đề tài cho một cuộc "hội thảo mi-ni" khá sôi nổi về người vợ thời hiện đại.
Kê sao cho bằng?
Một ông có tuổi ra vẻ trầm ngâm: "Thực ra, làm vợ bây giờ rất khó. Thời trước đã lấy được chồng là có thể yên tâm có nhau đến đầu bạc răng long. Bây giờ không được chồng yêu là rất mệt. Nhẹ ra thì họ đi bồ bịch. Nặng ra thì đưa nhau ra tòa ly hôn. Thế là mất chồng!
Cho nên, phụ nữ ngày nay cần phải biết đàn ông mong muốn ở mình những gì là điều rất cần thiết. Có chị quá mải mê công danh sự nghiệp, suốt ngày bù đầu với công việc. Ai ngờ khi thành dạt trong sự nghiệp cũng là lúc bất hạnh trong hôn nhân. Bởi vì, anh chồng cảm thấy vợ chẳng quan tâm gì đến mình. Để khỏa lấp nỗi cô đơn, hẫng hụt, anh ta đi tìm bạn gái để chia sẻ tâm tình, thế là có "vợ lẽ' lúc nào không biết".
Một ông khác cãi lại: "Nhưng tôi biết một chị hết lòng chăm lo cho chồng con từng ly từng tí mà chồng cũng không yêu. Các ông biết vì sao không?". Thấy mọi người im lặng, anh lại tự giải thích: "Mải lo cho chồng con, chị ta quên mất chính mình. Sách báo thì không đọc, ăn mặc thì lôi thôi lếch thếch. Toàn những thứ quần áo mà người ta cho "về hưu" từ lâu rồi. Ngày xưa có câu: "Có phúc lấy được vợ già. Vừa sạch cửa nhà lại dẻo cơm canh". Nhưng ngày nay mà như thế, không khéo chẳng còn là vợ nữa mà lại thành "ô-sin" cũng nên!".
Đàn ông bao giờ cũng tìm ra được cái lý để bao biện cho sự không chung thủy của mình... (Ảnh minh họa)
Một đại diện phái đẹp quay lại nhìn thẳng vào mấy người đàn ông: "Thế thì các anh muốn người vợ ngày nay phải thế nào? Vừa làm tốt công việc ở cơ quan, vừa giỏi việc nội trợ, lại vừa phải biết ăn, biết diện nữa nhá! Anh yêu cầu hơi bị... cao đấy! Nhưng bản thân anh đã được như thế chưa?". Câu nói có lý quá làm đám đàn ông chỉ biết cười xòa không cãi được câu nào.
Một chị khác giọng điềm đạm hơn: Cứ bảo nam nữ đã bình đẳng nhưng tôi cho rằng phụ nữ vẫn còn phải chịu nhiều thiệt thòi. Một tay việc nước, một tay việc nhà, trong khi đàn ông được tập trung cả hai tay vào sự nghiệp. Cho nên nếu người phụ nữ nào có được sự nghiệp như nam giới mà gia đình vẫn êm ấm hạnh phúc thì trong thực tế họ đã phải làm việc gấp đôi nam giới. Không trách các nước phát triển người ta gọi những phụ nữ như thế là "Super woman"!
Đã tưởng đó là câu tổng kết, ai ngờ một ông lại lên tiếng: "Tôi biết một "siêu phụ nữ" như thế mà gia đình cũng chẳng hạnh phúc đâu. Ông chồng vẫn đi bồ bịch. Ông ta công nhận bà vợ vừa đảm việc nhà vừa giỏi giang ngoài xã hội. Nhưng ông ta lại than phiền rằng bà ấy thiếu nữ tính.
Vì làm giám đốc một doanh nghiệp chỉ huy hàng trăm người nên tác phong bà ấy phải dứt khoát, nhiều khi rất mệnh lệnh. Nếu chúng ta đòi hỏi về đến nhà, lại phải chuyển sang giọng "anh à, anh ơi" nũng nịu với chồng rồi lại ngồi thủ thỉ đọc truyện cổ tích cho con nghe liệu có cao quá không? Đến một lúc, ông chồng cảm thấy như mình đang chung sống với một người đàn ông nữa và dĩ nhiên ông ta vẫn thiếu một người đàn bà đích thực. Ông ta tìm cách lấp đầy cái lỗ hổng đó bằng cách cặp bồ".
Làm vợ hoàn hảo là... không tưởng?
Mới hay, làm vợ thời nay thật khó. Đến nỗi có những chị em không dám lấy chồng. Bởi họ biết rằng mình không thể nào trở thành người vợ hoàn hảo trong con mắt đàn ông.
Phải chăng, con người thường mơ ước những cái mà mình không có. Người có vợ thành đạt lại chỉ mơ một người vợ bình thường nhưng giỏi nữ công gia chánh. Người có vợ chỉ biết đảm đang nội trợ cho chồng con tha hồ bay nhảy, lại muốn vợ mình ra đường phải có chức có danh bằng chị bằng em.
Người có vợ vừa giỏi giang ngoài xã hội vừa chu đáo việc nhà, lại muốn vợ phải trẻ đẹp, biết ăn biết diện.
Nói tóm lại, đàn ông bao giờ cũng tìm ra được cái lý để bao biện cho sự không chung thủy của mình. Và ngay cả sự chung thủy nữa, còn lâu nam nữ mới bình đẳng.
Có ông đi bồ bịch bị vợ bắt quả tang, còn gân cổ cãi lấy cãi để. Thế nhưng chính anh chàng đó lúc khác lại trợn mắt chỉ vào trán vợ: "Cô mà vớ vẩn với thằng nào, tôi... chặt làm ba khúc!". Thế đấy! Hỏi có làm vợ thời nào khó bằng thời này?
Theo VNE
Nỗi đau của cô gái tuổi dần Tuy có một gia đình đầy đủ nhưng tôi buồn vì mọi thứ đến với tôi sao khó khăn đến vậy? Tình yêu ra đi, công việc dang dở, gia đình luôn bất ổn... Có phải sinh năm 86, tôi cao số nên phải vậy chăng? Sinh ra ở vùng quê thuần nông, bố mẹ quanh năm chân lấm tay bùn, cuộc sống...