Sao em không đợi anh thêm 5 phút nữa?
Khi chiếc xe dừng lại, tôi lao vội về phía nhà em nhưng mà đã quá muộn mất rồi. Trong nhà những tiếng gào khóc đã vang lên.
Em là mối tình đầu của tôi. Hai đứa yêu nhau vào năm thứ 3 đại học. Tôi đã xác định cả đời này sẽ chỉ lấy em mà thôi. Ngày trước, đã có lần bố mẹ nói cho tôi đi du học nhưng tôi không thích, tôi muốn học xong trong nước sẽ đi làm luôn.
Khi cả hai đứa đã xin được việc tôi dẫn em đến nhà chơi, hào hứng giới thiệu em với bố mẹ. Vừa mới tới, em đã sà ngay vào bếp nấu nướng cùng mẹ. Thấy mẹ niềm nở và vui vẻ lắm, tôi nghĩ mẹ đã ưng em.
Sau hôm đó, tôi dò hỏi ý mẹ thấy em thế nào. Mẹ chỉ cười bảo: “Con yêu thì cứ yêu, mẹ đâu có cấm, nhưng chuyện cưới xin thì không thể, vì sắp tới bố mẹ đã sắp xếp cho con đi du học rồi”.”Không, con đã nói không đi rồi mà mẹ”. Nhưng bà nhất quyết không chịu, tôi làm cứng bỏ ra ngoài ở luôn.
Tôi giấu chuyện này không cho em biết nhưng đích thân mẹ tôi đã tìm đến em. Hôm ấy chúng tôi đi chơi với nhau, thấy em buồn chứ không vui như mọi khi tôi đoán là đã có chuyện gì đó. Tôi gặng hỏi mãi, em mới thú nhận:
Tôi không lập gia đình bởi vì lòng tôi vẫn không thể quên được em (Ảnh minh họa)
- Anh đi du học đi, 3 năm nhanh thôi mà, em sẽ đợi anh. 5 ngày nữa là đến lịch bay rồi, anh về nhà thu xếp hành lý để chuẩn bị đi đi.
- Em có hứa là sẽ đợi anh không?
- Em đợi mà.
Tôi ôm chặt em vào lòng, đêm ấy tôi ở lại bên em. Hôm sau tôi dọn đồ ở phòng trọ quay về nhà, bố mẹ tôi mừng lắm. Tôi đã hẹn em hôm tôi bay sẽ ra tiễn tôi, em đồng ý rồi mà không hiểu sao gần giờ bay vẫn chẳng thấy em đâu. Tôi lên máy bay lòng buồn vô hạn.
Sang đến nơi tôi viết thư về cho em nhưng không thấy hồi âm. Từ đó tôi cũng mất liên lạc luôn với em. Tôi có dò hỏi bạn bè nhưng không ai biết tin tức gì của em cả. 3 năm du học tôi trở về nhà, tôi tìm đến khu nhà trọ của em. Chị chủ nhà trọ bảo tôi đi 1 tháng thì em chuyển nhà trọ, giờ em ở đâu chẳng ai biết.
Tôi chán nản vô cùng. Suốt ngày lang thang cà phê 1 mình. Tình cờ tôi gặp lại 1 người bạn học đại học, cậu ấy nói em lấy chồng rồi nhưng cưới không thấy mời ai trong lớp. “Một lần tôi có gặp Mai (tên em) bế con đi khám trong bệnh viện. Lúc ấy ai cũng bận con nên không kịp hỏi han nhau nhiều”. Vậy là em đã không chờ tôi như những gì em đã hứa.
Video đang HOT
Về nước được 2 tháng thì một công ty nơi tôi du học thông báo tôi đã trúng tuyển. Lúc ấy quá buồn, tôi muốn đi đâu đó thật xa nên nhận lời sang bên đó làm ngay và tôi ở lại chẳng còn muốn về nữa.
Tôi không lập gia đình bởi vì lòng tôi vẫn không thể quên được em. Bố mẹ giục tôi lấy vợ không được ông bà cũng buồn lắm. Nhiều lần bà gọi cho tôi rồi nói trong nước mắt: “Giá ngày đấy mẹ để cho con lấy cái Mai thì bây giờ đã con đàn cháu đống rồi chứ đâu phải sống trong cảnh già hưu quạnh thế này”. Tôi cũng thương ông bà lắm nhưng chẳng hiểu sao tôi không thể rung động trước người con gái nào khác.
Tôi ở lại thêm 12 năm mới quay về. Bố tôi bị tai biến khó qua khỏi, mẹ muốn tôi gần bố những ngày cuối cùng. Tôi thu xếp đồ đạc về nước. Tôi về 2 tháng thì bố mất. Tôi thấy mình là đứa con bất hiếu vì đã không làm tròn bổn phận của một người con. Lời trăng trối cuối cùng của ông trước khi nhắm mắt là bố muốn tôi phải lấy vợ, lúc ấy tôi đã gật đầu đồng ý để ông ra đi thanh thản.
Tôi và mẹ lo hậu sự cho bố xong thì mẹ cũng đổ bệnh vào viện cấp cứu. Bà nằm viện một tháng thì đòi về nhà. Hôm tôi đưa mẹ về thì tình cờ gặp lại người bạn cũ mà 12 năm trước đã báo tin cho tôi biết người yêu của tôi đã lấy chồng. Đúng ra là cậu ấy đang tìm đến nhà tôi.
Hai chúng tôi phải đứng bần thần 10 phút mới nhận ra nhau, hai thằng đều đã có những thay đổi trên khuôn mặt.
- Tôi dò theo địa chỉ Mai cho để đến đây.
- Ông, ông biết tin tức của Mai sao?
- Đúng vậy, chính cô ấy nhờ tôi đến đây là để báo tin cho bố mẹ của ông. Cô ấy bảo cứ nói tên cô ấy với mẹ ông là bà sẽ biết. Không ngờ lại gặp ông về nước, Mai nghĩ ông vẫn sống bên kia.
Tôi thực sự vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng khi bạn nói Mai ốm khó qua khỏi thì lập tức đi ngay, mẹ tôi đang yếu nhưng bà cũng đòi đi. Dọc đường bà đã nói cho tôi biết một bí mật.
“Sau khi con đi 1 tháng, Mai có tới tìm mẹ. Cô ấy nói cô ấy đã có bầu với con, mẹ bảo cô ấy bỏ thai đi và đừng chờ đợi con vì chắc chắn con sẽ ở lại đó làm việc chứ không quay về đâu. Mẹ đưa t.iền cho cô ấy đi phá thai nhưng cô ấy không lấy. Cô ấy khóc và bảo “cháu sẽ không bỏ con cháu và cũng sẽ không cản trở sự nghiệp của anh ấy”, sau đó mẹ không thấy cô ấy quay lại nữa. Đợt con học xong trở về, thấy con nói Mai đã lấy chồng, mẹ nghĩ chắc dạo đó nó đã bỏ cái thai đó đi rồi”.
Vậy mà mẹ đã giấu tôi chuyện này bao nhiêu năm qua, sao mẹ không nói cho tôi biết. Con tôi, trời ơi…
“Không, Mai không hề bỏ thai bác ạ. Cháu cũng mới biết việc này, cô ấy đã sinh con và nuôi con một mình, cô ấy vẫn chờ đợi Hùng (tên tôi) suốt 15 năm qua. Khi cô ấy biết mình không qua khỏi, cô ấy muốn liên lạc với bác để bác nhận cháu của mình”.
Khi chiếc xe dừng lại, tôi lao vội về phía nhà em nhưng mà đã quá muộn mất rồi. Trong nhà những tiếc gào khóc đã vang lên. Tôi chạy thẳng vào trong, em nằm đó, một đ.ứa t.rẻ chừng 14 t.uổi khóc lóc vật vã gọi mẹ. Nó là con tôi đây mà, tôi ôm chầm lấy con, thằng bé không biết tôi nhưng nó cứ để yên cho tôi ôm. Tôi nắm đôi bàn tay đã lạnh của em rồi khóc nấc: “Em đã một mình nuôi con và chờ anh 15 năm, sao không cố đợi anh thêm 5 phút nữa?”.
Theo Guu
“Có quá muộn để nói lời xin lỗi không anh?”
"Xin lỗi em, mình chia tay đi, cô ấy đã mang trong mình con trai của anh rồi!".
- Xin lỗi em, mình chia tay đi, cô ấy đã mang trong mình con trai của anh rồi!
Thắng nói với Mai bằng một thái độ rất bình thản. Nhưng từng câu, từng chữ trong đó lại như ngàn vạn mũi kim sắc nhọn đ.âm thẳng vào trái tim Mai. M.áu không rỉ ra nhưng đau buốt, tê tái.
- Chỉ cần em đồng ý ly hôn, anh sẽ lại toàn bộ tài sản cho em. Hàng tháng, anh sẽ chi ra 50% t.iền lương của mình để em nuôi hai con gái nhỏ. - Thắng tiếp tục tiếp lời
Tai Mai lùng bùng chẳng còn nghe rõ nữa. Thắng thật ghê gớm, đã dồn hẳn Mai vào bước đường cùng thế này. Thắng quá hiểu Mai, Mai không bao giờ chấp nhận sự phản bội và...
- Tôi đồng ý với điều kiện của anh. Chỉ có điều tôi muốn nói cho anh rõ, tài sản và số t.iền lương hàng tháng kia là dành cho hai con chứ không phải dành cho tôi. Mà tôi thắc mắc, một kẻ hám t.iền như cô ta mà lại không đòi hỏi gì ư? - Mai có vẻ hiểu quá rõ Nhi - nhân tình của Thắng
- Đúng, cô ấy không đòi hỏi gì, cô ấy nói cô ấy chỉ cần anh là đủ? - Thắng rụt rè
Nhưng từng câu, từng chữ trong đó lại như ngàn vạn mũi kim sắc nhọn đ.âm thẳng vào trái tim Mai. (Ảnh minh họa)
Mai cười nhếch miệng. Thắng vốn là người sâu sắc mà sao bây giờ lại suy nghĩ đơn giản như vậy. Rồi Mai lại tự cười vào mặt mình. Biết đâu tình cảm giữa Thắng và Nhi lại là chân thành thì sao nhỉ?
Thắng và Mai nhanh chóng ra tòa, mọi thủ tục được giải quyết ổn thỏa ngay sau đó. Thắng xách vali ra khỏi nhà mà hai cô con gái nhỏ cứ thế chạy theo gào khóc. Mai đành phải nói dối là Thắng đi công tác thì hai đứa nhỏ mới chịu buông tay Thắng ra. Nhìn con mà Mai ứa nước mắt. Chúng còn quá nhỏ để đón nhận sự thật phũ phàng này. Thắng cũng đã hứa sẽ về thăm và chơi với chúng thường xuyên. Điều này cũng giúp Mai bớt lo lắng phần nào.
Cuộc sống của mẹ con Mai những ngày tháng sau đó rất yên bình. Mai cũng vui cho Thắng khi đứa con trai mà Thắng mong đợi bấy lâu cũng đã chào đời khỏe mạnh. Rồi Mai lại thấy chua xót quá! Có lẽ nào Thắng ngoại tình , Thắng phản bội Mai chỉ vì ham hố có một đứa con trai.
Thời gian trôi đi, 7 tháng sau ngày Mai và Thắng ra tòa thì Mai thấy Thắng tới tìm Mai với bộ dạng thất thểu.
- Cô ấy đòi chia tay với anh. Cô ấy nói anh sẽ phải nuôi con để cô ấy còn đi tìm hạnh phúc mới. - Thắng nói như sắp khóc
Thắng lại tiếp tục khiến Mai bàng hoàng. Chẳng phải đó là cuộc hôn nhân mà Thắng mong muốn đó hay sao, sao giờ lại muốn từ bỏ nó vậy?
"Có quá muộn để nói lời xin lỗi không anh?" - Mai thẳng thừng nhìn Thắng. (Ảnh minh họa)
- Tại sao thế! - Mai ngập ngừng
- Cô ấy nói cô ấy không thể sống đủ với 50% lương còn lại của anh. Cô ấy nói cô ấy cần nhiều hơn thế, mà anh thì có quá ít. - Thắng im bặt hẳn sau đó
- Vậy mà trước đó anh khẳng định cô ấy chỉ cần anh mà thôi. - Mai thật sự chỉ muốn cười to trên nỗi đau khổ của Thắng
Đúng như Mai đã nghĩ, Thắng vốn sâu sắc là vậy mà cũng có lúc thật nông nổi. Nhưng có thể nào đây là cái giá mà Thắng phải trả cho những tháng ngày đau khổ qua của mẹ con Mai hay không?
- Anh xin lỗi. Giờ một mình anh không thể nuôi được đ.ứa t.rẻ. Không phải vì anh không đủ t.iền mà vì anh không có thời gian chăm sóc nó chu đáo được. Mình... Vì các con... Có thể quay lại được không em? Cho anh nói lời xin lỗi với em được không? - Thắng ngập ngừng, ấp úng
- Có quá muộn để nói lời xin lỗi không anh? - Mai thẳng thừng nhìn Thắng
Trái tim Mai đã chẳng còn rung lên những nhịp yêu thương dành cho Thắng. Không có Thắng, cuộc sống của mẹ con Mai vẫn rất ổn. Tấm gương đã vỡ dù có cố gắn lại nó vẫn còn vết nứt và còn dễ rạn vỡ hơn. Mai không muốn bản thân và các con bị tổn thương thêm nữa. Một lần thôi là quá đủ rồi.
Theo Một Thế Giới
Nước mắt ân hận của người chồng gia trưởng nhưng may là chưa quá muộn Mắt Trường bắt đầu nhòe đi. Lần đầu tiên trong đời Quyền rơi nước mắt vì ân hận. Bao lâu nay, anh đã quá gia trưởng, quá ích kỷ với Hiên rồi. Lần đầu gặp nhau, Trường đã c.hết mê c.hết mệt Hiên vì vẻ hiền lành, dịu dàng. Và rồi Trường nhanh chóng tìm cách chinh phục Hiên bằng được. Để rồi...