Sao em chẳng thể quên anh?
Những dòng cảm xúc chân thành của một trái tim mỏng manh khao khát sự đồng cảm. Xung quanh em có quá nhiều người nhưng sao vẫn chẳng thể quên anh?
Chia tay- ngày em phải nói ra hai từ đau đớn ấy- em đã khóc rất nhiều. Hôm đó em cũng đã hứa với chính bản thân mình, hứa với anh sẽ không lần nào rơi lệ nữa. Nhưng anh yêu, anh biết không? Hôm nay, em không muốn kìm nén những giọt nước mắt nữa. Em đã để hai hàng nước mắt rơi ướt nhòe trang giấy. Em thực sự rất nhớ anh. Anh có biết? Em nhớ giọng nói của anh, nhớ vòng tay anh, nhớ những cử chỉ nhẹ nhàng ân cần, nhớ cả những lần trêu đùa tinh nghịch của anh mỗi khi mình bên nhau. Em muốn gọi điện cho anh biết bao, muốn nghe anh nói: “Mình ơi, anh yêu em” biết bao. Và khi đó, em sẽ trả lời anh rằng, nơi này em cũng nhớ anh, yêu anh thật nhiều. Nhưng…em không thể. Em không thể phá hoại cuộc sống bình lặng của anh bởi sự ích kỉ của mình.
Những khi đêm về, em thường ngồi một mình và nhớ lại ngày đầu tiên mình quen nhau. Ngày ấy thật đẹp biết bao. Anh dịu dàng, ít nói. Em nghich ngợm bày trò. Em đòi đi cà kheo, anh- một người hoàn toàn xa lạ – tình nguyện giữ cà kheo cho em, dạy em bước từng bước một, ân cần đến nỗi, em giật mình thầm nghĩ: “Tên này thật lạ”. Mình nói chuyện với nhau nhiều hơn vào những ngày sau đó. Em yên lặng lắng nghe anh kể về chuyện tình đau buồn của mình. Em đồng cảm, sẻ chia, nhưng chẳng bao giờ nghĩ mình có thể dành tình cảm cho nhau.
Em không thể phá hoại cuộc sống bình lặng của anh bởi sự ích kỉ của mình.(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Ba ngày trước khi em rời quê đi học xa, anh đề nghị: “Em giả làm người yêu anh ba ngày nhé.” Ok thôi! – Em trả lời không chút do dự mà đâu biết rằng đó là lời tỏ tình rụt rè của chàng trai vừa trải qua thời gian đau khổ đến tột cùng vì cuộc tình cũ tan vỡ như bong bong xà phòng sau ba năm mặn nồng.
Anh bước vào cuộc đời em như vậy đấy. Giá mà lúc anh đi cũng nhẹ nhàng và bình yên như lúc anh đến thì có lẽ em đã không đau đớn đến thế này. Rất lâu sau khi anh tỏ tình em mới dám đón nhận và mở lòng. Yêu anh bằng một tình yêu chân thành và say đắm, em đã có những tháng ngày thật hạnh phúc, những kỉ niệm thật ngọt ngào. Bao lần em thầm cảm ơn ông trời vì đã thật ưu ái em, đã mang đến cho em thật nhiều điều tốt đẹp và cả anh nữa. Thời gian yêu nhau, mình xa nhau là nhiều nhưng tình yêu vẫn luôn nồng cháy bởi những tin nhắn ngọt ngào đầy yêu thương, bởi những cuộc trò chuyện đến một, hai giờ sáng. Em vẫn nhớ lần nào anh cũng là người cúp máy sau, khi em đã vô tư…ngủ quên.
Anh yêu thương!
Từng con đường, từng quán nước, nơi nào em cũng thấy mình đang vui vẻ cười đùa với nhau, nơi nào em cũng thấy kỉ niệm như mới hôm qua… Nhưng hôm nay khác rồi, anh nhỉ. Hôm nay, anh và em đã bước sang hai ngã rẽ khác nhau, hoàn toàn khác nhau. Anh sẽ ra biển cùng người con gái khác, phải không anh? Anh sẽ cùng cô ấy đi dạo trên biển đêm, ngắm những vì sao và nghe tiếng sóng ào ạt xô bờ. Anh sẽ cầm tay dìu cô ấy bước thật chậm trên bờ biển để đón bình minh của một ngày mới. Hai người sẽ còn cùng nhau đi du lịch bằng xe máy như những ” tây ba lô”. Và sẽ lên Sa Pa anh nhỉ? Cùng nhau ngắm tuyết rơi và anh sẽ xoa xoa tay mình để giữ ấm cho đôi bàn tay bé nhỏ của cô ấy. Ngay cưới anh sẽ đón dâu ba vòng vì nhà anh và nhà cô ấy gần nhau quá nữa chứ. Sẽ chụp nhiều ảnh cưới thật đẹp và cùng nhau hưởng tuần trăng mật tại Nha Trang.
Giá mà lúc anh đi cũng nhẹ nhàng và bình yên như lúc anh đến thì có lẽ em đã không đau đớn đến thế này (Ảnh minh họa)
Anh còn mở cho vợ mình một cửa hàng bán mĩ phẩm. Dạy con trai cách cua gái, chơi điện tử và đưa vợ đi uống cà phê vào cuối tuần. Vợ chồng anh sẽ giành dụm tiền để thường xuyên đi du lịch đây đó. Phải rồi! Anh sẽ làm như thế. Và cô ấy- vợ anh- sẽ chẳng bao giờ có thể là em, phải không anh? Những điều mình đã cùng nhau dự định, cùng nhau lên kế hoạch ấy, anh sẽ thực hiện cùng người con gái khác, người con gái phù hợp với anh, sẽ là vợ anh và không phải là em.
Em không biết những ngày tiếp theo- những ngày thiếu anh- em sẽ phải làm gì để lấp đi khoảng trống quá lớn trong tim, trong cuộc sống mình. Nhưng em biết mình buộc phải quên anh, buộc phải bước tiếp, bước vững vàng trên con đường không có bờ vai anh bên cạnh. Anh nói đúng, mình có duyên nhưng không có phận. Nhưng anh à, sẽ chẳng bao giờ em hối hận vì đã yêu anh đâu. Em trân trọng và nâng niu những tháng ngày em có anh trong đời. Cuộc sống có thể sẽ thay đổi, em và anh có thể sẽ thay đổi nhưng chuyện chia tay của chúng mình sẽ chẳng bao giờ đổi thay.
Mình chia tay rồi, trời vẫn nắng to, rồi bão to, rồi lại nắng, rồi lại mưa… Thế giới chẳng có gì thay đổi cả! Anh và em đều thật nhỏ bé và luôn bị cuốn vào guồng quay không ngừng của thế giới. Bởi vậy, không có anh bên cạnh, em vẫn dũng cảm sống, dũng cảm khóc và dũng cảm yêu anh ạ. Và anh cũng hãy như vậy nhé, anh yêu! Em luôn mong bình yên về nơi anh! Chúc anh hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trò chuyện và vị tha
Sau nhiều năm gắn bó qua những thăng trầm, chúng tôi kết luận rằng, hai điều quan trọng nhất để có cuộc hôn nhân bền bỉ là luôn trò chuyện và vị tha cho nhau.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy ngần ngại khi nhận lời chia sẻ về đề tài "All the men in my life", bởi đó là một vùng riêng tôi chôn giữ sâu kín trong trái tim, ít chia sẻ với ai.
Làm sao để viết về những người đàn ông trong đời tôi một cách trung thực nhất, mà không tự cảm thấy mình đang vạch áo cho người xem lưng, nhưng vẫn tìm được sự đồng cảm với bạn đọc?
Tự nhiên, suy nghĩ của tôi bắt đầu từ bố.
Trong ký ức tuổi thơ, bố có mùi thuốc lá và mùi tỏi hăng hắc. Bố hay sai tôi, lúc đó tôi khoảng 6, 7 tuổi, ra đầu phố mua thuốc lá cuộn. Mua về, mấy chị em nằm dài ra đòi bố kể chuyện. Bố có tài kể chuyện và vì vậy là người chịu trách nhiệm gieo rắc vào tâm hồn bé bỏng của tôi trí tưởng tượng phong phú, ước mơ cho những điều thần kỳ và huyễn hoặc, sự tò mò về những phương trời xa lạ, sự ham muốn tìm hiểu, khám phá. Bố dạy tôi sự nhân hậu và tình thương cộng đồng bằng những hành động.
Cuối ngày, bố mang về một đống rau quả (cà chua, dưa chuột, củ cải, su hào, xà lách). Tôi hỏi bố sao bố mua nhiều thế làm sao mà ăn hết được. Bố nói muộn rồi mà người bán rau còn nhiều hàng quá, nên mua đỡ để người ta còn về, đường về quê xa. Những lần sau thì tôi không hỏi nữa, mà biết tự chia những túi rau bố mua thành nhiều phần nhỏ, mang cho bớt hàng xóm. Bố truyền cho tôi lòng hiếu khách của một nhà ngoại giao bản năng.
Nếu được đi lại chặng đường của tuổi thanh xuân, có lẽ điều duy nhất mà tôi sẽ sửa đổi là nhận ra sự thiếu thẳng thắn, thiếu lòng dũng cảm của mình khi phải chấm dứt một mối tình.
Bữa cơm nhà tôi ít khi chỉ có bố, mẹ, mấy anh chị em, mà luôn có họ hàng, bạn bè xa gần ngồi cùng. Ai đến chơi đúng giờ ăn cơm thì được trao cho một đôi đũa, một cái chén, và mọi người ngồi dịch vào với nhau để có thêm chỗ. Bố dạy tôi cơm gạo không thể thiếu, nhưng đừng bao giờ thiếu tấm lòng với gia đình và với bạn hiền.
Lên 18 tuổi, sang Mỹ học, tôi ở nhà ba mẹ nuôi. Ba nuôi là bạn thân của bố đẻ tôi, là người đàn ông nhân hậu, hiền từ, sâu sắc, tích cực và vui tính nhất mà tôi đã từng gặp. Bố từng là bác sĩ Quân y đóng quân ở Đà Nẵng năm 1967 - 1977, ba luôn day dứt về sự tàn phá của chiến tranh ở mảnh đất này. Ngay khi chính phủ Việt Nam cho phép lính Mỹ quay lại Việt Nam vào cuối những năm 80, ba xin visa đi ngay lập tức.
Nếu được đi lại chặng đường của tuổi thanh xuân, có lẽ điều duy nhất mà tôi sẽ sửa đổi là nhận ra sự thiếu thẳng thắn, thiếu lòng dũng cảm của mình khi phải chấm dứt một mối tình. (ảnh minh họa)
Để rồi 20 năm sau, ba mẹ là những người bạn bác sĩ lập ra một tổ chức từ thiện mang tên "Cây cầu hữu nghị", mang về nhiều tấn thuốc, dụng cụ y tế, và nhiều đóng góp chuyên môn cho các bệnh viện lớn như bệnh viện Việt Đức, Bạch Mai, Từ Dũ.
Ba mẹ gọi Việt Nam là quê hương thứ hai, ba mẹ nuôi tôi giống con ruột của họ, giới thiệu tôi với tất cả họ hàng, bạn bè, hàng xóm, và luôn nhớ tới chi tiết hoàn cảnh, sở thích, ưu việt của từng người một. Ba luôn kịp thời động viên con cái, cháu chắt trong nhà, nhưng chẳng bao giờ khoe khoang những thành quả của riêng mình.
Là ba, người không bao giờ quên gửi thiệp, gọi điện, viết mail cho 9 đứa con dâu cả dâu cả rể và và 10 đứa cháu trong những dịp đặc biệt. Tết Nguyên Đán nào, ba cũng bắt mẹ đứng chụp hình ba mẹ cầm tấm băng rôn màu đỏ dán dòng chữ "Chúc mừng năm mới", để gửi làm thiệp cho đại gia đình Việt Nam. Ba chẳng sinh ra tôi, nhưng tôi vô cùng sung sướng mỗi khi có ai nói: "Nhu Nhu giống ba lớn thiệt đó".
Lớn lên, khi bắt đầu biết yêu thương, một cách vô ý thức, tôi phải lòng những người đàn ông mang tính cách mà tôi yêu và phục ở hai người cha của mình. Họ đều có tài, mang chí tiến thủ, thành đạt, có khiếu ăn nói, thuyết phục, hào hiệp và quan trọng nhất, họ có lòng nhân ái, vị tha cao.
Một người đàn ông của tôi thường xuyên dừng lại ở bất cứ nơi nào có tai nạn để xem giúp được gì thì giúp cho người bị nạn không. Một người là bác sĩ, thường khám giúp, làm thủ tục nhập viện giúp những người xa lạ như thể họ là người thân. Những người đàn ông của tôi rộng lượng, không chỉ với tiền bạc, mà cao cả hơn với thời gian, công sức, trí tuệ dành cho người thân, cho cộng đồng.
Họ thường nhìn đời, nhìn cuộc sống, con người với tấm lòng vị tha, nhân ái, và điều đó đã cuốn hút tôi hơn là địa vị, tiền bạc hay vẻ đẹp bề ngoài là hình thức. Tôi học được nhiều từ những người đàn ông đó, có nhiều kỷ niệm đẹp với những kẻ "làm trai cho đáng nên trai".
Họ là những họa sĩ đã cùng tôi vẽ nên bức tranh sống động, sôi nổi, rực rỡ, đa chiều mà cũng lãng mạn và thơ mộng - tuổi thanh xuân của tôi. Họ góp phần không nhỏ vào việc hình thành tính cách, để tôi là tôi của ngày hôm nay.
Nếu được đi lại chặng đường của tuổi thanh xuân, có lẽ điều duy nhất mà tôi sẽ sửa đổi là nhận ra sự thiếu thẳng thắn, thiếu lòng dũng cảm của mình khi phải chấm dứt một mối tình. Ghét phải sự đối đầu, ghét phải phân trần và không muốn làm người khác buồn nên tôi thường lặng lẽ ra đi, lặng lẽ rời bỏ mối quan hệ mà không một lời nói năng, hay giải thích gì.
Ngây thơ và ích kỷ, tôi nghĩ đó là cách nhẹ nhàng nhất, ít đau đớn nhất cho một kết thúc. Đó là sự hèn nhát mà tôi tự biện hộ bằng những tên gọi khác. Đã bao lần, tôi lặng lẽ quét những điều không hay vào dưới chiếu, hy vọng sẽ không bao giờ phải nghĩ đến, phải nhìn thấy nữa.
Tôi đã không ý thức được rằng, cái hành động "không nói không rằng" của mình luôn đặt cho những người đàn ông của tôi những dấu chấm hỏi, những băn khoăn, bực bội và chẳng bao giờ khép chặt lại hoàn toàn một quan hệ nào. Tại sao tôi đặt dấu chấm kết? Chuyện gì đã làm tôi không vừa lòng? Điều gì họ đã làm không phải? Tôi sai ở những chuyện gì trong quan hệ đó? Tại sao tôi không muốn nghe ai phê bình mình? Cách tôi đã từng nói chuyện với những người đàn ông của mình thật là tệ.
Người bạn đời của tôi hôm nay là người hướng nội, không phải là con người hào hiệp, bóng bẩy, có sao nói vậy, hiền lành, chân thật như phần lớn người Úc. Là vợ, là chồng 12 năm, đã đi qua những khúc ngoặt, quanh co cũng như bằng phẳng của đường đời, nếm trải đủ cay đắng, ngọt bùi, thất bại và thành công của nhau, chúng tôi đúc kết rằng hai điều quan trọng nhất để có hôn nhân bền bỉ là phải luôn trò chuyện với nhau và vị tha cho nhau để hiểu nhau, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, thử thách của cuộc sống này.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khi sex có nên bỏ tất? Câu trả lời là không vì nó sẽ khiến bạn sexy hơn rất nhiều, và đặc biệt, đeo tất dài sẽ khiến nam giới có thêm một màn khiêu khích bạn đầy nghệ thuật. Rất nhiều bạn gái mê thời trang không biết một điều rằng, tất lưới màu đen khiến bạn trở nên vô cùng sexy và quyến rũ. Đặc biệt khi...