Sao cứ phải đẹp mới được quyền diện váy?
Tôi nghe nhiều cô bạn nói với nhau thế này: người có đẹp đâu mà mặc váy! Ô kìa, vậy là cứ phải đẹp, cứ phải hoàn hảo từ đầu tới chân mới được quyền diện váy hay sao?
Thuở thơ bé cắp sách tới trường, chiếc váy đồng phục màu xanh tím là món đồ quý giá nhất, nữ tính nhất của những đứa con gái trường làng tóc lúc nào cũng hoe hoe vì nắng gió. Sau này lớn lên, khi biết ngắm, biết điệu, có biết bao nhiêu chiếc váy đến và đi trong đời, nhưng hình ảnh về chiếc váy nhỏ lúc còn thiếu thốn đủ bề chẳng khi nào rời xa được.
Tôi nghe nhiều cô bạn nói với nhau thế này: người có đẹp đâu mà mặc váy! Ô kìa, vậy là cứ phải đẹp, cứ phải hoàn hảo từ đầu tới chân mới được quyền diện váy hay sao?
Nếu có một trang phục mà dễ dàng khiến bạn đẹp lên trong chốc lát, giấu đi mọi ưu phiền về thân hình không được chuẩn lắm trong nháy mắt, chắc chắn đó chỉ có thể là những chiếc váy.
Lẽ tất nhiên, đẹp hoàn hảo cần cả một chặng đường dài cố gắng nhưng con gái mặc váy lúc nào cũng đẹp!
Cứ phải đẹp mới được mặc váy hay sao?
Tôi có cô bạn gái, thời đi học, cái tên của cô ấy được gắn với chữ “béo”. Khỏi phải nói, đó là sự động chạm to lớn đến nhường nào đối với mọi đứa con gái dù đã hay chưa ý thức được mình là con gái và mình cần phải đẹp. Ấy thế mà tôi chưa bao giờ nghe cô ấy phàn nàn nửa câu về thân hình của mình, ngoại trừ đôi bàn chân hơi lớn khiến cô ấy rất khó chọn giày vừa size.
Video đang HOT
Lên đại học, đi học xa, vào miền Nam nhiều nắng, tôi lại thấy những hình ảnh cô ấy cập nhật hàng ngày trên mạng, kể về những chuyến đi không dứt, những trải nghiệm mới nơi đất lạ và dĩ nhiên, cả những chiếc váy mới cô ấy chẳng ngại diện lên và chụp lại để khoe với bạn bè.
Đó thực sự là người con gái tôi thầm ngưỡng mộ!
Cách đây một, hai thế kỷ, ở nhiều nước phương Tây, người ta cho rằng đã là con gái thì phải mặc váy, dù là cô bé con dưới 10 tuổi. Nếu thay vì mặc váy mà ham thích những trang phục như quần của con trai, cô gái ấy lập tức bị nhìn với ánh mắt khác lạ.
Bản thân tôi không cho rằng quần là thứ trang phục không dành cho nữ giới nhưng nếu một cô gái từ tấm bé tới lúc trưởng thành chưa có lấy một chiếc váy đẹp, tôi thầm nghĩ, ôi thật đáng tiếc!
Lúc chúng ta còn nhỏ, mẹ cha dù khó khăn đến đâu cũng cố gắng sắm soạn cho đứa con gái yêu vài chiếc váy long lanh nhất có thể. Dù đứa con gái ấy có xinh xắn trắng trẻo khiến ai cũng muốn bế bồng hay gầy nhom và đen nhẻm như rất nhiều đứa bé gái thôn quê tôi từng gặp.
Vậy thì cớ gì những cô gái trưởng thành, khi tiền bạc đã không còn là rào cản lại không mang về nhà những chiếc váy thật ưng ý?
Không chỉ là mặc cho thiên hạ trầm trồ đâu các cô gái ạ, mặc để cho mình thấy mình đẹp, để mình được ngẩng cao đầu trong gương và bước đi kiêu hãnh khi có dịp xuất hiện trước chốn đông người.
Đôi khi chỉ thế là đủ!
Mặc cho bản thân ta thấy đẹp là đủ!
Theo VNE
Không muốn phải hối hận
Anh hẹn sau giờ làm việc chiều nay sẽ bàn với chị về chuyện phân chia tài sản. Họ sẽ ra tòa một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Chị nhìn đồng hồ, càng gần đến giờ chị càng hồi hộp.
Chị thấy xấu hổ khi phải đối diện với điều này. Chị ước gì mình đủ giàu có để kiêu hãnh dắt hai đứa con đi ra khỏi nhà mà không cần nghĩ đến chuyện chia chác.
Nhưng, chị đang không có tiền và cũng chẳng có việc làm. Thành vợ anh, chị đã tự nguyện làm người nội trợ vì tiền lương của chị lúc đó chỉ đủ trả công người giúp việc, trong khi nghề xây dựng buộc anh phải thường xuyên đi theo những công trình xa. Nếu lúc đó, chị vượt qua được sự khó khăn chỉ mang tính nhất thời, bây giờ ít nhất chị cũng đã là trưởng phòng. Bạn bè cùng thời với chị có người còn lên đến chức giám đốc. Ai cũng nói chị sướng, chẳng phải làm gì, chẳng phải lo toan gì. Lúc này đây, chị thật sự thấm thía thân phận tầm gửi của mình. Anh chị em bạn bè ai nấy đều e ngại cho chị trong vụ ly hôn này, rõ ràng thiên hạ ai cũng thấy chỉ mình anh vất vả làm lụng, còn chị thì...
Chăm sóc con cái học hành giỏi giang, ngoan ngoãn và chu toàn chợ búa cơm nước, nhà cửa gọn gàng có đáng gọi là công việc không? Mỗi khi về đến nhà anh được thư thái không phải vướng bận gì nữa, có đáng được đánh giá cao không? Chị tự hỏi trong nỗi tức giận. Nhưng, chẳng còn nhiều thời gian để tự dằn vặt mình nữa. Chị nhìn đồng hồ, gần đến giờ anh về rồi. Chị bật máy tính, vào mạng, nhấp chuột, đọc đi đọc lại những điều đã thuộc lòng nhưng vẫn không ngăn được nỗi phập phồng. Có khi nào... anh sẽ vin vào điểm yếu của chị... Hoặc, chị phải ở lại cùng hai đứa con? Hoặc, hai đứa con ở với anh, chị ra đi với hai bàn tay trắng? Nghĩ tới cảnh đã đến tuổi 40 mà phải làm lại từ đầu, chị không thể không rùng mình.
Hiện ra email của anh: "Không có em chăm sóc con thì anh chẳng yên tâm đi làm xa, không có em thu vén thì anh làm ra bao nhiêu cũng chẳng giữ được, của chồng công vợ, ý anh là mọi thứ để dành cho hai đứa con. Từ nay anh sẽ không về nhà nữa. Tiền lương cuối tháng anh sẽ gửi vào tài khoản như trước đây khi anh đi làm xa, nhờ em chăm sóc con giùm anh. Mong em đồng ý".
Chị đọc đi đọc lại và phát cáu. Chị không cần sự cao thượng đó. Chị nhấn phím reply và gõ thật nhanh: "Tốt nhất là chia đôi và chấm dứt, em muốn rõ ràng, không muốn ai phải hối hận". Nhưng, khi đưa con trỏ đến phím send, ngón tay chị ngập ngừng dừng lại...
Những chữ cái trước mặt chị bỗng nhảy nhót, như một bức màn vừa được vén lên, cho chị thấy một người rất khác với người mà từ khi quyết định ly hôn, chị luôn lo sợ người đó sẽ hất chị ra đường với hai bàn tay trắng. Chị đã chuẩn bị để chiến đấu với người đó, chị sục sạo tìm hiểu những quy định có lợi nhất cho mình, bookmark các trang web tư vấn hôn nhân, đọc đi đọc lại những điều khoản a, b, c... và tính toán xem nếu người đó không nương tay thì luật pháp quy định cho chị được chia bao nhiêu... Chị sẽ không tiếc tiền thuê luật sư và chị cũng đã tự trang bị cho mình lý lẽ bằng cách đọc đến thuộc lòng các trang web tư vấn luật...
Không thể không tự đỏ mặt với những tính toán của mình khi đối diện với email anh vừa gửi. Chị nhận ra mình đang quyết chiến với một người chỉ do mình tưởng tượng ra.
Chị bỗng thấy hoang mang và có gì đó như là nuối tiếc. Cuộc sống xa nhà thường xuyên của anh khiến chị luôn có nhiều tưởng tượng. Anh em thợ xây dựng lại thường có những câu giật gân trong bàn nhậu để rồi hôm sau họ quên béng, còn chị thì nhớ... Anh thường ngạc nhiên và cáu kỉnh hỏi lại chị: "Em nghe ai nói điều đó vậy?". Trong cuộc nhậu, làm sao mà nhớ rõ ai là ai.
Chị đọc lại email mình vừa gõ, mắt chăm chăm nhìn dòng chữ "không muốn ai phải hối hận". Có phải chị gõ cho chính mình không?
Chầm chậm, chị xóa dần từng chữ rồi thừ người trước màn hình trống không như chính chị. Chị không nghĩ được gì rõ ràng trong đầu, ngoài cảm giác bất an kinh khủng...
Theo VNE
"Chuẩn men", anh đang ở đâu? Đã đến lúc nên nhận diện một sự thật! Đàn ông Việt đang thừa về số lượng nhưng thiếu chất lượng. Đàn bà hoàn hảo sẽ hiếm khi gặp đàn ông đích thực Các cô hoa hậu hay trả lời sao nhỉ? Tôi sẽ chọn người yêu (chồng) của tôi là một người cao hơn tôi một cái đầu. Trả lời như vậy...