Sao cứ bắt bản thân sống mãi trong sự cố gắng, từ bỏ đúng lúc cũng là thành công cơ mà?
Lúc bắt đầu quyết định làm một việc gì đó, chúng ta thường có cái gọi là “động lực” để tiếp lửa cho bản thân theo đuổi. Thế nhưng, khi cái động lực đó bỏ ta mà đi, bắt ta một mình chơi vơi giữa cuộc sống, ta lại không giám từ bỏ thứ đang gây tổn thương cho bản thân.
Lúc bắt đầu quyết định làm một việc gì đó, chúng ta thường có cái gọi là “động lực” để tiếp lửa cho bản thân theo đuổi. Thế nhưng, khi cái động lực đó bỏ ta mà đi, bắt ta một mình chơi vơi giữa cuộc sống, ta lại không giám từ bỏ thứ đang gây tổn thương cho bản thân.
Nhiều người hay nhắc về sự cố gắng, bắt bản thân phải “nhớ lại lí do bắt đầu”, nhớ rằng mình đã có động lực thế nào để bước trên con đường đang đi. Để rồi từ đó ép mình phải sống trong guồng quay của hiện tại, không cho phép và không chấp nhận mình được từ bỏ.
Vì trong tiềm thức, “từ bỏ” đồng nghĩa và thường được đánh đồng với “thất bại”. Và hiển nhiên, chẳng ai chọn thất bại, cũng không ai mong muốn nó.
“Rất ghét công việc hiện tại nhưng vì lương cao nên vẫn làm.
Rất ghét công việc hiện tại nhưng vì sợ không tìm được việc mới nên vẫn làm.
Rất ghét làm nhà nước nhưng vì ổn định nên vẫn làm.
Muốn tìm môi trường mới nhưng ngại bắt đầu từng tí một nên vẫn chấp nhận chôn chân chỗ tẻ nhạt.
Tổn thương đấy, nhưng không tìm thấy ai thay thế nên vẫn chấp nhận yêu một người không tốt.”
Bạn đã bao giờ nghe thấy, hoặc, tự bản thân mình là người đưa ra một trong số những câu trả lời trên hay chưa?
Chắc chắn là có!
Đa số nhiều người thường ngại từ bỏ một điều quen thuộc để bắt đầu bằng một thứ mới. Họ cho rằng mình đã mất thời gian, mất cả sự cố gắng trên một quãng đường dài thì bản thân không được phép đặt dấu chấm hết. Bởi khi từ bỏ, không chỉ bản thân mất đi những thứ đã có, mà nó còn là lòng tự trọng, còn là “cái nhìn” của người khác vào bản thân mình.
Video đang HOT
Thế rồi trên suốt cả chặng đường dài, cả thể xác lẫn tinh thần luôn phải mệt mỏi bởi cả những điều nhỏ nhặt. Tự bản thân áp lực khi mỗi ngày mở mắt thức dậy bằng cái vươn vai cùng tiếng thở dài thườn thượt, không có cái gọi là “mỗi ngày … là một ngày vui”.
Cứ mải lao theo con thuyền mình đã lỡ bước lên và phóng ra biển. Cứ thế ngày qua ngày, vẫn gương mặt đó, vẫn vóc dáng đó, nhưng chỉ có một điều là bạn không đủ tỉnh táo để nhân ra rằng bạn đã và đang phải đánh đổi rất nhiều.
Ngày hôm nay, bạn mệt mỏi với chiếc bàn giấy, bản mải mể tỉ mẩn với những cảm xúc của mình vì thực tại không ưng ý. Cuộc sống của bạn bỗng dưng bận rộn, nhưng cái bận đó thực tế không làm bạn khá hơn, không giúp bạn kiếm ra tiền, cũng chẳng mang lại kinh nghiệm.
Mà cái bận đó chỉ khiến bạn đang dần mất đi những cơ hội tuyệt vời khác đang tồn tại ở ngoài kia. Nó cũng giống như khi bạn quyết định ngồi vào một chỗ, chấp nhận cái ghế đó không vừa với người bạn, nhưng bạn lười đứng dậy, ngại thay đổi để tìm một chỗ ngồi mới. Bạn sẽ chỉ chôn chân mãi một chỗ, có thể nó tốt hơn nhiều chỗ phía sau, thế nhưng, những chiếc ghế tốt hơn vẫn còn nhiều cơ mà.
Tư duy lười, bản tính ngại khiến bạn đang dần chấp nhận những thứ xung quanh ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc sống của bạn.
Đừng!
Cuộc đời không phải là một quãng đường trải đầy thảm đó, nhưng cũng chẳng ai bắt buộc bạn phải bước trên những mảnh sành. Đừng tự cho rằng mình đúng, cố chấp bảo thủ rằng thứ mình đang thực hiện là thứ tốt nhất cho bản thân. Hãy ngồi lại rồi ngẫm nghĩ rằng sau tất cả quãng thời đó, “được” và “mất”, cái nào đang chiếm phần đa?
Là chằng chịt những “vết rách” trong cảm xúc, là nước mắt, là mệt mỏi ư? Vậy bạn còn muốn tiếp tục để làm gì? Nếu phần đa đoạn đường bạn đã thất bại như vậy, bước tiếp để làm gì nữa?
Phép màu ư? Không, đâu không phải là câu chuyện cổ tích, và cũng chẳng có ông bụt, bà tiên nào đứng ra cứu rỗi cuộc đời đầy bất hạnh đâu. Cuộc sống của bạn, hãy tự thay đổi thôi.
Bạn phải biết đâu là thứ bạn xứng đáng để theo đuổi, để không từ bỏ. Muốn thế, trước tiên phải biết từ bỏ đi những cái khiến bạn mất thời gian và cướp đi cơ hội của mình.
Tất nhiên, điều này không đồng nghĩa với việc cổ súy bạn từ bỏ đam mê, từ bỏ các mong muốn của bản thân khi gặp khó khăn hay thử thách. Điều mà bạn cần là phải từ bỏ cách mà bạn tiếp cận đích đến. Đâu phải cứ mất khướu giác là bạn không mở được hàng ăn? Bạn vẫn có thể đi đường vòng bằng cách thu nạp thêm một nhân vật có thể bù đắp khiếm khuyết ấy.
“Nhấc lên được, đặt xuống được”. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng thực tế thì rất khó phải không. Nhưng hãy tập cho mình dũng khí để đối diện với thất bại của bản thân; hãy học cách chấp nhận hiện tại mình đang ở đâu, như thế nào để đưa ra quyết định thật sáng suốt.
Có không ít cô gái từng bi lụy trước chàng trai không xứng đáng, đơn giản vì họ sợ hoặc không dám đối diện với cảnh mình bị bỏ rơi. Không thể chấp nhận sự bất công khi để cho một người mình đã hi sinh tất cả lại dễ dàng ra đi, hay vì một số lí do ràng buộc hơn khiến họ quyết tâm níu kéo người ta tới cùng. Thế nhưng sau khi trải qua quãng thời gian yêu đương đầy đau khổ, dằn vặt, một thời gian sau đó, họ rạng rỡ, vui vẻ rồi chốt luôn rằng: “May quá, chia tay là đúng!”.
Trong sai lầm không ai nhận ra mình đang sai lầm, trong thất bại không phải ai cũng dám từ bỏ. Nhiều người chỉ chờ đến lúc cuộc sống bế tắc, lúc bản thân không còn đường lui mới chấp nhận buông ra toàn bộ gánh nặng đang mang. Lúc đó, họ sẽ mất tất cả, thậm chí còn dưới cả cái người ta gọi là “tay trắng”. Vậy thì khi chưa quá muộn, tại sao không từ bỏ. Đúng thời điểm để từ bỏ đôi khi cũng là thành công cơ mà?
Đừng tự nghĩ rằng mình “vô dụng”. Đừng tự cho rằng mình hợp với cái này, không hợp với cái kia. Đừng tự bắt bản thân chạy theo những thứ viển vông. Đâu phải học kế toán thì khi ra trường bạn sẽ chỉ ngồi văn phòng thống kê sổ sách. Đâu phải học công nghệ thì sẽ không thể làm những thứ thiên về nghệ thuật. Từ bỏ những thứ khuôn khổ để bứt phá giới hạn bản thân cũng là một việc nên làm.
Thức tế có nhiều người đang tự giới hạn bản thân, tự nghĩ rằng không thể từ đầu. Vì vậy mà họ đã tước đi cơ hội thành công của cuộc đời mình. Thua ngay từ trong suy nghĩ thì 80% thất bại. Hãy thực tế để nhìn nhận mọi thứ để đưa ra những quyết định thật sáng suốt.
Từ bỏ hay tiếp tục? Đó là sự lựa chọn của bạn. Nhưng nhớ rằng, nếu kết quả cuối cùng là thất bại thì nó còn đau, còn khổ hơn gấp trăm ngàn lần khi bạn quyết định thay đổi và từ bỏ những thứ không xứng đáng ở đúng thời điểm. Vậy nên, hãy thật sáng suốt!
Theo guu.vn
Ngoài trái tim anh ra em chẳng có gì cả
Đừng an tâm vì có được trái tim người biết đâu nó chẳng đập vì mình mà chỉ đơn giản là dung chứa hình ảnh tạm thời thôi.
Nếu em từng hãnh diện nói với cả thế giới rằng em hạnh phúc vì có được trái tim anh thì giờ em sẽ suy nghĩ lại. Vì con người ta sẽ cảm nhận bằng trái tim nhưng đến khi hành động thì lại dựa vào lí trí. Dù hôm nay em có được trái tim anh thì cũng chẳng có gì đảm bảo ngày mai nó không đập vì người khác.
Cô nở miệng cười mà nước mắt rơi xuống mặn đắng đầu môi. Bên ngoài ô cửa cô thấy anh đang đi cùng người khác nhưng chỉ có thể ngồi nhìn mà không làm gì được. Bởi vì cô không phải người yêu anh nên cho dù anh có đi với những cô gái khác cũng chẳng đến lượt cô được phán xét.
Đứa bạn ngồi cạnh thấy vậy liền đẩy mạnh tay cô rồi quát: "Sao mày phải như thế? Cứ ra trước mặt hắn rồi nói chuyện thẳn thắn một lần đi". Không phải cô chưa nói mà đã nói rồi nhưng mọi chuyện không thể thay đổi. Sau này, cô còn chẳng dám hỏi anh muốn lựa chọn thế nào vì cô biết mình không bao giờ là sự lựa chọn của anh.
Cô về nhà nhốt mình trong căn phòng tối om, cô rất sợ mỗi lúc ở một mình vì khi đó nỗi nhớ anh sẽ dằn vặt trái tim cô đến héo mòn. Trước đây, nơi này đã từng là của cả anh và cô, chỉ cần cô gọi một cuộc điện thoại nói nhớ anh sẽ lập tức đến gặp cô. Còn bây giờ cô phải chờ đợi từng giây, từng phút để anh gọi cho cô trước. Mặc dù anh không nói ra nhưng cô biết anh không muốn cô gọi cho anh vì biết đâu lúc đó anh đang đi với người khác.
Bên ngoài có tiếng cửa mở cô đoán anh đã về nhưng lúc này cô chẳng biết đối diện với anh thế nào. Hơi thở của anh phả nhẹ vào gáy cô, cô liền quay lại hôn nhẹ vào môi anh nhưng mùi hương của người khác phảng phất đâu đây khiến cô khó chịu đẩy anh ra.
Anh ngạc nhiên khi thấy cô như vậy, anh vẫn luôn nghĩ rằng anh không nói thì cô không biết. Trong mắt anh cô giống một kẻ dại dột trong tình yêu nên chẳng trách anh đối xử với cô như vậy. Cô áp sát mặt vào lưng anh những giọt nước mắt nóng hổi không ngừng chảy trên gương mặt ấy nhưng anh không hề biết.
Cô thì thầm chỉ để mình nghe thấy: "Anh có biết em đau lòng lắm không, em có được trái tim anh nhưng ngoài ra thì chẳng còn gì nữa. Huống hồ trái tim anh lại chẳng đập vì em mà chỉ tạm thời để hình ảnh em trong đó".
Những ngày sau đó anh vẫn tiếp tục đi cùng người khác đến tối thì lại về với cô, chính anh cũng đã nói anh sẽ trở về vì trái tim anh đặt ở đây. Cô ước gì anh đặt cả trách nhiệm và tình cảm ở đây nữa thì mọi chuyện đã chẳng thành thế này.
Cô nghe theo sự sắp xếp của bạn bè cũng ra ngoài gặp mặt người khác vì biết đâu lại thoát được mối quan hệ này. Nhưng càng tìm cô càng nhận ra ngoài anh chẳng ai mang đến cho cô cảm giác muốn yêu và khát khao được yêu.
Hôm nay, cô lại đi gặp người khác cô lấy đó làm cách hết thời gian mỗi khi chờ anh về. Cô và người đối diện đang nói chuyện anh từ đâu bước đến kéo tay cô ra ngoài không nói một lời. Đó là lần đầu tiên cô thấy anh nổi cáu như vậy, cổ tay cô đau đớn song càng giãy dụa anh càng nắm chặt hơn.
Anh quát lớn vào mặt cô: "Ai cho em ra ngoài gặp người khác?". Cô bật cười mà giọng nghẹn lại: "Sao anh được đi với người khác mà em thì không. Đừng nói với em tối nay anh đi làm, mùi nước hoa của người phụ nữ đó khiến em buồn nôn đến không quên được". Anh đứng im khi thấy cô nói vậy.
Cô tháo chiếc dây chuyền trên cổ ném thẳng vào người anh: "Trái tim của anh đây em trả lại anh đấy, đừng mang nó ra làm lí do cho việc anh tạm bợ ở lại bên em nữa". Cô quay đi và không bao giờ nhìn lại nữa, có lẽ thứ cô cần là cả con người anh chứ không chỉ là trái tim đầy những hình bóng khác.
Theo ilike.com.vn
Kết hôn 1 tuần, cô dâu bỏ chạy về nhà mẹ đẻ Tôi không biết mình làm như vậy là đúng hay sai. Tuy nhiên, chỉ một tuần sau khi kết hôn, tôi đã cảm thấy mình không đủ bản lĩnh để sống trong căn nhà to đẹp đó. Tôi sinh ra ở một tỉnh miền Bắc. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi đi xuất khẩu lao động rồi về làm việc ở một...