Sao anh vẫn yêu em nhiều đến thế
Em và mẹ anh đã cùng một lúc ra đi, cùng một lúc anh phải chịu đến 2 nỗi đau. Mất em anh đã mất tất cả rồi, mẹ anh lại đi nước ngoài, sao ông trời lại bất công đến thế cơ chứ.
Anh đã mất gia đình, mất người mà anh yêu nhất trước cái tết mất rồi. Em có biết được là anh buồn đến như thế nào không hả Trang?Anh cảm thấy cô đơn khi mà mọi nhà nói cười vui vẻ với nhau còn anh thi chỉ biết ngồi một mình và nhớ về em. Anh nhớ lại 2 năm trước khi anh va em đón giao thừa cùng với nhau lần đầu tiên. Sao nó lại vui đến thế, tết năm đấy anh cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc nhất. Khi pháo hoa được bắn lên trời, anh và em đã trao nhau nụ hôn đầu tiên của năm mới, kỉ niêm đó thật khó quên với anh. Còn năm nay khi mỗi tiếng pháo hoa được bắn lên thì tim anh lại một lần nhói đau.
Anh đã rất tuyệt vọng và đau khổ khi em ra đi, anh nghĩ anh sẽ không đứng dậy được sau sự vất ngã đó. Nhưng thời gian đã giúp anh vuợt qua khó khăn khi không còn em ở bên cạnh và hàn gắn được phần nào vết thương em đã để lại cho anh. Anh không đẹp trai, không ngoan ngoãn, nhưng sao em vẫn yêu anh trong 3 năm qua. Em và anh đã có tất cả để giờ đây khi chia tay thì chỉ có mình anh buồn thôi. Em nói em không buồn khi chia tay với anh ư!Có lẽ em chỉ coi cái tình yêu này như một trò chơi mà thôi. Lúc thích thì yêu nhưng khi chán rồi thì vất nó đi không thương tiếc. Anh không trách em đâu, nếu có trách thì chỉ trách anh. Anh không xứng đáng với em, anh chỉ là một thằng con trai nhà nghèo còn em là một tiểu thư trong một gia đình khá giả. Tại sao em lại yêu anh nhiều đến thế hả Trang? Em đã bất chấp tất cả để yêu anh cơ mà, kể cả bố mẹ em không cho em yêu anh. Nhưng bố mẹ em càng cấm bao nhiêu thì em lại yêu anh nhiều bấy nhjêu mà. Sao bây giờ em lại nói em không còn yêu anh nữa, anh không tin đâu, du em có nói câu đấy hàng nghìn lần anh vẫn không bao giờ tin. Anh rất muốn được gặp em để đươc nói hết với em tất cả những gì anh đã kìm nén trong lòng bao lâu nay. Nhưng sao khi gặp em anh lại không thể nói được, anh chỉ muốn ôm em vào lòng thật nhanh. Cái cảm giác đó đã xa anh 2 tháng rồi em biết không? Anh chưa làm được việc gì cho em cả, chỉ toàn em giúp anh thôi.
Có lẽ em chia tay với anh vì những cái em cần thì anh không có, còn những cái anh có thì em lại không cần. Anh chỉ có tình yêu dành cho em là chân thật thôi, chứ anh không có cái gì hơn cả. Tình yêu là gì hả em?Nó là gì mà khiến người ta hạnh phúc khi có được nó. Nhưng khi mất nó tại sao người ta lại đau khổ chứ. Nếu biết tình yêu đau khổ đến như thế này thì anh sẽ không yêu đâu. Người ta nói “tình yêu là cả một sự hy sinh cho ngưòi mình yêu, dù sai nhưng vẫn cứ yêu, và yêu không cần nhận lại”. Nếu em không phải lên Hà Nội học thì chúng ta sẽ không mất nhau đâu vì xa mặt cách lòng mà. Ôi!Buồn quá đi mất. Anh đã cố yêu người khác để quên em đi, nhưng càng cố yêu thì anh lại càng nghĩ về em và yêu em nhiều hơn. Anh phải làm gì để quên được em đây, làm gì để quên những kỉ niệm anh và em đã có với nhau đây
Trang ơi! Không biết em có đọc được những dòng tâm sự này không, nhưng anh luôn mong em luôn hạnh phúc. Hãy tìm người con trai khác tốt với em hơn anh, không hư hỏng như anh. Anh sẽ không mong em tìm được người yêu em hơn anh đâu vì không có ai có thể yêu em nhiều như anh. Dù thế nào đi nữa thì anh vẫn yêu em và trái tim anh luôn dành chỗ em dù bất cứ lúc nào. Anh sẽ tha thứ cho em và chấp nhận hết tất cả dù em có trở thành con người như thế nào đi chăng nữa. Em hãy nhớ rằng “trái tim anh luôn cần có em”. Dù không có anh ở bên cạnh nữa em cũng phải sống thật tốt đấy nhé. Anh không bao giờ muốn thấy em buồn đâu. Anh yêu em rất nhiều cô bé đáng yêu của anh ạ. Trần Quang Đạt mãi mãi yêu em Trang ạ!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Liệu có thể như thế nữa không
Chúng mình đã quen nhau chục năm có lẻ, nhưng những kỷ niệm chúng mình có với nhau thì đếm trên đầu ngón tay phải không anh.
Nhưng anh có biết là em yêu anh ngay từ lần đầu gặp anh, vì có lẽ bất cứ người con gái nào gặp anh cũng thích, anh không nhưng đẹp trai mà lại là con nhà giàu. Liệu có phải điều đó càng làm em thích anh đến thế không và em càng không ngờ rằng một người con gái bình thường như em lại được anh để ý, anh có biết anh là niềm kiêu hãnh của em từ ngày đó và đến cả bây giờ khi mà đã có biết bao chuyện biến đối không.
Chúng mình có duyên mà không có phận anh đến rồi đi không một lời giải thích thật sự anh làm em rất mệt mỏi và khổ sở, nhưng càng đâu khổ bao nhiêu thì em càng yêu anh bấy nhiều. Rồi anh lấy vợ, em cũng đã có một gia đình hạnh phúc, vậy sao anh không để em làm chọn nghĩa vụ của một người vợ, một người mẹ để em hết lòng với cuộc sống em đang có, sao anh tìm đến em để bao kỷ niệm bao nhiêu thương, bao đâu khổ lại ùa về làm tim em xao xuyên, cái cảm giác yêu thường và lẫn căm thù luôn ám ảnh em.
Em sợ một ngày nào đó em không giữ nổi lòng chung thuỷ với chồng em sợ những gì em đang có chính em sẽ huỷ hoại nó, em sợ lắm anh ạ. Xin anh hay quên đi những kỷ niện, xin anh hay yêu em trong lòng, vì nếu anh đau khổ thì em cũng không thể hạnh phúc được vì trái tim em đã thuộc về anh kể từ ngày chúng mình gặp nhau. Lúc nào cũng như lúc nào ngày xưa và bây giờ tình cảm của em vẫn mãi không thay đổi, nhưng con người ta không thể chỉ sống riêng cho những cảm xúc ích kỷ của mình.
Bây giờ anh cũng phải có trách nhiệm với những gì mình đã lựa chọn cho dù anh nói đó là một sai lầm lớn, nhưng anh và cả em đều không thể phủ nhận trách nhiệm một cách nhẹ nhàng thế phải không anh. Mãi yêu anh, xin anh hãy sống thật Hạnh phúc
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trái tim em đã thuộc về anh Đã gần 5 tháng rồi đấy, gần 5 tháng chúng ta lạnh nhạt với nhau như hai kẻ xa lạ. Em biết là tại em, tại em đã không thể dứt khoát với mối tình đầu, tại em không thể quên nỗi đau khi vết thương vẫn còn đang chảy máu. Em biết đã làm tổn thương anh nhiều lắm khi đã từ...