Sao anh nhẫn tâm thế?
Em không biết nên bắt đầu từ đâu vì chuyện tình của chúng mình như một cơn gió, đến nhanh mà đi cũng vội vã.
Hằng đêm em đều ước cho thời gian quay trở lại để em không trả lời cái tin nhắn nhầm đó và như thế em cũng sẽ không gặp anh để rồi bị anh bỏ rơi như thế này.
Em luôn tin vào con mắt nhìn người của mình, em tin em đã không nhìn nhầm anh bởi người anh ấm lắm, khi anh ôm em thật chặt em thấy như em là người hạnh phúc nhất thế gian này. Nhưng sao anh lại đột nhiên thay đổi như thế? Hay tại vì chúng mình mới yêu nhau được 1 tháng mà em đã dẫn anh về ra mắt bố mẹ em? Em muốn anh gặp bố mẹ em đơn giản vì em muốn bố mẹ em an tâm khi em đi cùng anh, cũng như em luôn cảm thấy an toàn trong vòng tay anh. Em suy nghĩ đơn giản quá phải không anh?
Sau hôm đó, em cảm thấy anh có gì đó khác lắm, em sợ em sẽ mất anh. Và rồi cái cảm nhận đó của em cũng đến, anh đã rời xa em. Em gọi điện anh không nghe máy, em nhắn tin anh không hồi âm. Sự im lặng của anh càng làm em đau đớn. Những ngày không anh, cuộc sống của em như địa ngục, bế tắc, vô vọng, đau khổ. Ai cũng bảo em hãy quên anh đi, anh không xứng để em yêu nhiều như thế nhưng em phải làm gì để bảo con tim đừng đau, nước mắt đừng rơi mỗi lần hình ảnh của anh xuất hiện trong đầu em hả anh? Em yêu anh nhiều lắm, làm sao để em quên được anh bây giờ?
Video đang HOT
Em yêu anh nhiều lắm, làm sao để em quên được anh bây giờ? (Ảnh minh họa)
Những ngày không anh, em chỉ có con mèo anh tặng làm bạn, ôm nó em thấy bớt cô đơn hơn. Anh thấy em buồn cười lắm đúng không, chính em cũng thấy em buồn cười. Ngày trước khi tỏ tình với em, anh bảo chúng mình đừng giấu nhau chuyện gì, tình yêu phải được xây dựng trên sự tin tưởng, và em đã làm theo lời anh, em tin tưởng anh một cách tuyệt đối. Chắc có lẽ em chưa yêu ai bao giờ nên em chỉ biết yêu anh một cách chân thành, không hề tính toán, chỉ cần được ở bên anh, được nhắn tin với anh mỗi đêm là em vui rồi.
Khi anh rời xa em, em vẫn tin những lời anh nói, em chưa bao giờ nghi ngờ anh bất cứ điều gì, kể cả cái lý do anh nói để chia tay em. Rồi một ngày em tình cờ phát hiện ra facebook của anh, thật sự lúc đó em rất sốc. Lúc trước anh luôn bảo em là anh không dùng facebook. Vậy mà bây giờ em lại phát hiện ra anh chặn facebook của em. Đọc những câu status vui vẻ, hài hước của anh mà tim em đau quá. Trong quãng thời gian em đau khổ vì sự im lặng của anh thì anh lại đang vui vẻ ở một nơi khác. Anh đúng là con người tàn nhẫn.
Em biết anh đã quên em, anh đã sẵn sàng để tìm một tình yêu mới, rồi anh sẽ lại vui vẻ, lại ngồi vẽ ra tương lai tươi sáng với người đó. Còn em, giờ em sợ yêu lắm, vị ngọt của tình yêu em còn chưa nếm đủ thì đã bị vùi dập trong nước mắt và đau khổ rồi. Nhiều lúc em tự hỏi mình tại sao phải như thế, anh đã quên em rồi em còn nhớ đến anh làm gì.
Nhiều lúc em tự hỏi mình tại sao phải như thế, anh đã quên em rồi em còn nhớ đến anh làm gì. (Ảnh minh họa)
Em đã xoá nick anh, xoá hết những tấm hình của anh nhưng em không xoá được hình ảnh anh ra khỏi tâm trí, em không vứt được con mèo vì chỉ có nó làm bạn với em mỗi khi em cô đơn nhớ về anh, em không vứt được đồng xu mà anh đưa cho em bởi nó làm em nhớ đến kỉ niệm đẹp nhất của chúng mình. Em yếu đuối, nhu nhược quá phải không anh? Người ta thường nói thời gian sẽ xoa dịu vết thương. Điều đó có thật không anh? Em hi vọng là thật vì em không muốn sống với hình bóng anh mỗi ngày như thế này nữa.
“Em yêu anh nhiều lắm, anh yêu ạ” Em đã hứa em sẽ nói câu này mỗi ngày đến khi anh chán nghe thì thôi, giờ thì em không thể nói nữa rồi phải không anh. Em biết nếu em cứ như thế này em sẽ không thể quên được anh, nhưng em cần thời gian để mạnh mẽ hơn anh ạ. Em sẽ không nhắn tin hay gọi điện cho anh nữa đâu, em không muốn anh nghĩ em là đứa bám dai như đỉa, em cũng có lòng tự trọng của em chứ.
Tạm biệt anh, mối tình đầu của em – Panda ạ
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bắt quả tang chồng ngoại tình (P.2)
Sáng hôm sau anh điện thoại nói rằng, sẽ về Sài Gòn để nói chuyện với tôi nhưng tôi không chấp nhận. Và tối hôm đó, tôi bay ra Hà Nội. Anh ra sân bay đón nhưng tôi không về chung với anh, không gặp, không nói chuyện và tôi chỉ chấp nhận gặp anh khi có bạn gái anh đi cùng.
Ngày hôm sau chúng tôi đã gặp nhau. Tôi ngỡ ngàng khi biết cô ấy mới 26 tuổi (nhỏ hơn anh 20 tuổi), đang bán hàng cho một quán cà phê nhỏ trên Hồ Tây, không ăn học và đã qua một đời chồng, hiện nuôi cô con gái 5 tuổi.
Tôi bắt đầu câu chuyện bằng câu nói, "Chị muốn biết tất cả sự thật để sau buổi nói chuyện hôm nay, anh ta sẽ hoàn toàn thuộc về em. Không phải chị nhường chồng cho em, mà anh ta không xứng đáng với tình yêu, với sự hy sinh của chị. Chị sẽ không phải nuối tiếc, không phải bận tâm về con người bội bạc này và em sẽ không phải suy nghĩ gì về sự có mặt của chị trong cuộc đời anh ta khi hai người về chung sống với nhau nên chị cũng mong nhận được sự hợp tác từ em".
Hóa ra cô ấy cũng là nạn nhân của chồng tôi khi anh nói rằng "đã ly dị vợ, hiện đang sống độc thân". Họ quen nhau trong lần anh đi tập GYM (tại một khách sạn 5 sao) và cô ấy cũng tập tại đây. Tất cả những cuối tuần anh về Sài Gòn với gia đình thì anh đều nói dối cô ấy rằng, "Anh đi đào tạo", "đi hội nghị khách hàng"...
Họ quen nhau đã được 8 tháng nhưng chưa bao giờ đi du lịch hay đi đâu cùng nhau ra khỏi Hà Nội, chỉ trừ những ngày nghỉ cô ấy rủ anh về quê thăm bà ngoại cách Hà Nội 40km. Họ gặp nhau vào tất cả các buổi tối, khi anh tan sở thì sẽ về nhà bố mẹ cô ấy ăn cơm (cô ấy là con một và hiện sống cùng bố mẹ ruột), sau đó hai người đưa nhau về ngủ tại nhà của anh. Hóa ra hàng tối, anh vẫn dành khoảng thời gian đi gửi xe hơi của cô ấy tại bãi gửi xe cách nhà gần 1 km để nói chuyện với tôi. Tôi vừa chua xót, vừa nực cười vì sự ngây thơ khi cứ nghĩ rằng, chồng mình là một anh Việt kiều ngô nghê, thật thà.
Khi tôi biết được tất cả những điều cần biết và định đứng dậy ra về thì bất ngờ chồng tôi lên tiếng xin lỗi, nói lời ăn năn và mong muốn tôi cho anh một cơ hội được hàn gắn gia đình bởi những ngày qua anh luôn sống trong sự dằn vặt, áy náy... Bất ngờ trước thái độ của chồng tôi, cô bồ của anh quay sang nói với tôi rằng, cô ấy đang có bầu hơn 5 tháng nhưng chính anh đã năn nỉ cô đừng nói điều này với tôi. Lúc này tôi mới để ý thì thấy cô ta cũng có vẻ mập mạp khác thường (Vì lúc đến cô ấy mặc chiếc áo khoác rất rộng nên tôi không để ý).
Tôi nhìn thấy khuôn mặt thất sắc, xấu hổ của chồng và thấy thương hại cho anh. Tôi nói, "Tôi sẽ không quan tâm chuyện gì giữa hai người nữa. Em có bầu thì hãy nói với chồng tương lai của em để hai người lập kế hoạch với nhau".
Thấy tôi đứng dậy ra về, chồng tôi vội vàng nói, "Anh muốn nói vài câu rồi em quyết định thế nào anh cũng tôn trọng em". Rồi anh bắt đầu bằng câu xin lỗi tôi và cô ấy, rằng anh đã làm tôi tổn thương, đã đánh mất đi niềm tin yêu với vợ con, rằng anh đã nói dối cô ấy là mình không có vợ nhưng anh cũng chính là nạn nhân của cô ấy khi mà vừa quen nhau được hai tháng thì cô ấy thông báo có bầu, mặc cho anh nhiều lần nói cô ấy bỏ cái thai đi nhưng cô ấy không chịu.
Anh không phủ nhận rằng, ban đầu quen nhau, anh cũng có tình cảm dành cho cô ấy nhưng nó chưa thể gọi là tình yêu để dẫn đến chuyện sinh con đẻ cái. Đó có thể là do sự cô đơn, trống trải của người đàn ông xa nhà, xa vợ... Rồi hai người cứ lằng nhằng với nhau đến lúc cái thai được 4 tháng thì anh không nỡ nói đến chuyện bỏ thai vì đứa trẻ không có tội nên cứ sống như vậy được đến khi nào thì đến. Hơn nữa, bản thân anh cũng không biết kết thúc mối quan hệ này như thế nào khi mà cô ấy vẫn giữ cái thai. Điều anh sợ nhất là tôi biết được sự thật. Nhưng đây cũng là điều anh mong đợi nhất vì chỉ có như vậy thì anh mới được giải thoát bởi tâm trạng của kẻ tội lỗi, lúc nào cũng phải sống trong sợ hãi. Cái ngày nghỉ Tết tây, anh không về nhà, mặc dù cách đó vài ngày hai vợ chồng vẫn bàn kế hoạch đưa con đi chơi là vì cô ấy không muốn anh đi Sài Gòn vào dịp này. Cô ấy không tin bất kỳ lý do nào anh đưa ra. Và cô ấy nói sẽ vác bụng bầu đi theo nếu anh vào Sài Gòn. Chính vì thế nên anh đã phải ở lại. Điều này em có thể hỏi cô ấy...
Tôi cảm thấy thương hại anh và không biết nên làm gì lúc này nữa? (Ảnh minh họa)
Tôi hỏi cô ấy rằng, "Trong 8 tháng quen nhau mà em đã để có bầu 5 tháng thì có quá vội vàng không? Khi mà em không biết bất kỳ điều gì về anh ta? Gia đình ở đâu? Cha mẹ ra làm sao? Chỉ biết mỗi căn nhà đang thuê để ở và chắc chắn anh ta chưa bao giờ đưa em đi gặp những người cơ quan anh ấy vì ở đó, ai cũng biết chị. Em cũng đang có con gái nhỏ mà hàng đêm vẫn bỏ nó ở nhà để đi ngủ với anh ta, điều này chứng tỏ em cũng không phải người yêu thương con, cần con. Vậy thì tại sao phải vội vàng có con? Và 8 tháng quen nhau anh ta có cho em nhiều tiền không, có hứa hẹn với em nhiều điều không mà sao em lại hy vọng vào anh ta đến vậy?". Cô ấy nói rằng, "Chưa bao giờ anh đưa cho em một đồng nào và cũng chẳng mua gì cho em hết, chỉ duy nhất một chai dầu thơm nhưng em không xài bởi không hợp với sở thích của em. Em không quan tâm đến những điều đó bởi em cũng làm ra tiền, em chỉ cần anh ta quan tâm, chăm sóc, yêu thương em là đủ".
Chồng tôi cũng khẳng định rằng, mong muốn của anh là được bù đắp cho vợ con những lỗi lầm do mình gây ra. Rằng anh vẫn rất yêu vợ, muốn chung sống cùng với gia đình. Còn chuyện cô ấy sinh con là do ý định của cô ấy. Anh sẽ có trách nhiệm chu cấp tiền nuôi dưỡng và sẽ đến thăm con khi có thể. Nhưng anh chỉ thực hiện điều đó sau khi cô ấy sinh con xong và anh sẽ đi thử AND. Nếu đúng là con anh thì anh sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Còn chuyện anh và cô ấy thì cho dù tôi có chia tay với anh thì anh cũng sẽ không bao giờ lấy cô ấy làm vợ. Bởi từ khi quen nhau đến giờ, thậm chí khi cô ấy có bầu anh cũng đã nói rằng, anh không đứng tên khai sinh là cha của đứa bé. Lý do anh đưa ra là do anh không mang quốc tịch Việt Nam. Cô ấy cũng chấp nhận điều đó.
Tôi bật cười và đứng dậy ra về. Cô ấy nói muốn chở tôi về khách sạn. Tôi đồng ý và không quên ghi lại biển số xe của cô ấy.
Trưa hôm sau tôi trở về Sài Gòn và rất bất ngờ lại gặp chồng tôi ở sân bay. Anh đã đợi tôi từ sáng để được cùng tôi về Sài Gòn. Tôi cười và hai người chúng tôi vẫn lặng lẽ bên nhau cho đến tận hôm nay. Mặc dù anh đã làm rất nhiều điều để chứng minh cho sự ăn năn, hối lỗi về những việc làm của mình nhưng lòng tôi vẫn không thể nguôi hận thù và sự khinh bỉ, tôi không thể tha thứ được, mặc cho tôi vẫn yêu chồng rất nhiều.
Bạn bè của tôi ai cũng khuyên hãy cho anh ấy một cơ hội làm lại bởi đàn ông xa gia đình, xa vợ, ai chẳng có bồ? Nhưng tôi lại nghĩ khác. Cô ấy là người anh yêu thương chứ không phải là bồ. "Biết đâu anh ấy sẽ trân trọng tình yêu của mày hơn, yêu thương gia đình hơn sau chuyện này thì sao?" dù bạn tôi có nói vậy nhưng tôi vẫn không thể tha thứ. Có lẽ bởi tôi quá yêu, quá tin và quá sốc...
Sau hai ngày tôi rời Hà Nội thì người bạn của tôi đưa cho tôi một vài thông tin về chủ nhân của chiếc xe hơi mà cô ấy đang sở hữu. Hóa ra có một người đàn ông lớn hơn cô ấy 23 tuổi đang đứng tên trả góp chiếc xe đó. Và không hiểu họ có quan hệ gì với nhau mà hàng tháng, người đàn ông kia là người đứng tên trả góp chứ không phải cô ấy.
Tôi gửi thông tin "trích ngang lý lịch chiếc xe" vào e-mail cho chồng xem và viết "Anh là người đàn ông hạnh phúc, may mắn vì quen, yêu người phụ nữ nào cũng được người đó hết lòng vì anh. Vợ sắp cưới của anh phải nhờ một doanh nhân lớn hơn cô ấy 23 tuổi trả góp chiếc xe để làm phương tiện hàng ngày đón, đưa anh đi làm. Hãy ráng giữ gìn và trân trọng sự "hy sinh" này nhé".
Hôm sau khi trở về nhà, anh nói với tôi rằng "Anh không dám van xin em tha thứ về những việc anh đã gây ra với em, với con. Nhưng anh nghĩ, anh chỉ có lỗi là anh có quan hệ với người khác, chứ anh chưa từng yêu ai ngoài em kể từ khi chúng ta quen nhau, cưới nhau. Anh chưa bao giờ bỏ bê việc chăm sóc em và con. Hành động của em khiến anh thấy nể sợ, những tìm hiểu của em về cô ấy khiến anh sáng tỏ được nhiều điều mà khi xưa anh mù quáng hoặc anh cố tình lờ đi. Đó là những lần anh và cô ấy giận nhau có khi đến 10 ngày cũng không bao giờ cô ấy điện thoại hay đi tìm anh. Mỗi khi muốn gặp thì anh lại phải điện thoại năn nỉ thì cô ấy mới lên nhà anh ngủ. Bây giờ thì anh hiểu lý do vì sao và anh cảm thấy nhẹ nhàng, thanh thản hơn nhiều. Có lẽ đứa con đó anh không cần thử AND nữa. Anh sẽ chờ đợi sự tha thứ của em, dù là một năm hay nhiều năm, chỉ mong em vẫn chấp nhận sự có mặt của anh trong gia đình mình".
Điều khiến tôi ngạc nhiên và khó hiểu về mối quan hệ của họ là tôi không hiểu họ là loại người gì và đó là thứ tình yêu gì, khi mà tôi chưa phát hiện ra thì họ yêu thương nhau, dính với nhau mỗi ngày. Thậm chí anh ta còn sợ cô ấy đến mức không dám về với vợ con ngày nghỉ lễ. Vậy mà khi bị tôi phát hiện ra thì họ chẳng hề quan tâm đến nhau, thậm chí anh ta còn không coi "nhân tình" của mình ra gì.
Tôi cũng có cho người theo dõi anh suốt 2 tháng liền thì tuyệt nhiên không thấy anh và cô ấy hẹn hò, gặp gỡ nhau. Và cô ấy cũng chưa một lần nhắn tin hay liên lạc với chồng tôi kể từ khi xảy ra cuộc gặp mặt tay ba diễn ra. Đây là điều khiến tôi cứ suy nghĩ hoài mà không tìm cho mình được câu trả lời. Đôi lúc tôi thấy thương hại anh và không biết mình phải làm gì cho đúng?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng muốn cưới vợ hai, tôi phải làm gì? Tôi thật vô cùng choáng váng trước đề nghị muốn cưới vợ hai của chồng. Tôi phải làm sao bây giờ? Một đề nghị khiến tôi choáng váng đầu óc. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước khi nhiều lần nghe được mẹ chồng nói phong thanh nhưng tôi không dám tin rằng, việc này lại đến nhanh như vậy. Tôi lấy...