Sao anh lại “cấm vận”?
Thà anh đi “quan hệ” với ai đó khuất mắt tôi còn hơn là để tôi chứng kiến cái cảnh đó. Tại sao tôi lại cảm thấy kinh tởm anh đến vậy, tại sao anh lại bệnh hoạn đến vậy?
Không biết tôi có nên kể ra chuyện này hay không vì nó là chuyện tế nhị của hai vợ chồng. Anh và tôi yêu nhau suốt 4 năm đại học rồi ra trường, có công việc ổn định chúng tôi mới tiến tới hôn nhân. Chồng tôi là người rất hiểu biết và hết lòng chiều chuộng vợ.
Thời gian đầu chung sống, hai vợ chồng son rất thoải mái, hạnh phúc bên nhau. Mỗi sáng, tôi đều dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn cho anh. Trước khi đi làm, anh không quên tặng cho tôi một nụ hôn chúc may mắn. Hôm nào về sớm, anh cũng lao vào bếp giúp đỡ tôi chuẩn bị bữa ăn tối. Vợ chồng hết sức tình cảm với nhau. Thỉnh thoảng những dịp nghỉ lễ tết, anh lại đưa tôi đi dã ngoại, hâm nóng lại tình cảm vợ chồng.
Cuộc sống chăn gối của chúng tôi không có điều gì phải phàn nàn cả. Cả anh và tôi đều có những kiến thức cơ bản về giáo dục giới tính và không ngừng tìm hiểu thêm những “tuyệt chiêu” để làm phong phú thêm đời sống tình dục. Tôi đã được trải qua bao cảm giác đê mê bên anh. Mỗi sáng tỉnh giấc với “màn khởi động” làm cho hôm đó tôi có nhiều cảm hứng làm việc hơn. Thi thoảng anh lại đưa tôi đến nhà nghỉ để tạo cảm giác khác lạ so với “yêu” ở nhà. Thật sự tôi cảm thấy rất hạnh phúc với một người chồng có đầu óc phong phú như anh.
Mọi công việc đối nội, đối ngoại hai vợ chồng tôi đều lo chu toàn. Hàng xóm, láng giềng không bao giờ có một lời phàn nàn gì về vợ chồng tôi cả. Mỗi khi bên nội hay bên ngoại có việc gì, vợ chồng tôi đều lo chu toàn tất cả. Mọi người vẫn thường khen gia đình tôi thật hạnh phúc.
Chính vì thế mà anh ghen với cả con và đã tìm cớ ‘cấm vận’ để trừng phạt tôi
Video đang HOT
Nhưng mọi việc không được như ý kể từ khi chúng tôi có cu Bin. Vì con nhỏ nên tôi phải dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc con. Chính vì thế mà anh nhiều lúc còn ghen với cả con. Nhu cầu của chồng tôi cũng khá cao nên anh rất hay có “ham muốn”. Nhưng những lúc anh “muốn” thì tôi không thể đáp ứng ngay được vì còn cho thằng bé bú mẹ. Anh ấy phụng phịu như trẻ con vậy. Khi ru con ngủ xong, nhìn thấy anh tội nghiệp tôi lại phải chạy ra dỗ dành nhưng anh lại gạt phắt đi, không thèm cho tôi động vào người rồi buông một câu: “Em lúc nào cũng chỉ con và con thôi. Chồng em, em có coi ra gì đâu!”.
Tôi càng ra sức dỗ dành thì anh càng giận dai. Ngày trước anh hay tranh làm việc nhà để tôi đỡ vất vả bao nhiêu thì giờ anh lại thây kệ. Con khóc, con quấy, anh lại vác chăn, gối đi sang phòng khác ngồi vì anh kêu “ồn ào làm anh nhức đầu”. Tôi nhiều khi tức đến phát khóc lên vì con quấy khóc, nhà cửa thì bề bộn mà anh lại còn tỏ ra dửng dưng như người ngoài như thế.
Nhưng tôi không nghĩ là anh lại bệnh hoạn đến mức đó!
Nhiều khi tôi cũng muốn được chồng “chiều” lắm nhưng anh toàn bận việc. Còn những khi anh “muốn” thì tôi lại bận chăm con nhỏ nên hai người đã lâu rồi không có buổi “giao ban” nào cả. Dạo gần đây, hễ tôi chủ động chạm vào anh “gợi ý” thì anh lại quay lưng lại và bảo “anh mệt mỏi lắm rồi”. Tôi lại nằm đó, thao thức suốt đêm với hai bầu ngực căng tức mà không biết làm cách nào để giải tỏa được.
Gần đây, tôi lại còn phát hiện ra anh hay có dấu hiệu lén lút và rất hay giật mình. Những lần trước, khi con khóc anh lại chui vào phòng nằm một mình thì tôi chỉ nghĩ là anh làm mặt giận thế thôi. Nhưng dạo gần đây thì thái độ của anh làm cho tôi phải thắc mắc nhiều, lại còn bày đặt “cấm vận” vợ nữa. Lần đó, dỗ cho con ngủ say thì tôi chuẩn bị xong xuôi cơm tối rồi, đẩy cửa phòng để gọi anh xuống ăn cơm thì dường như tôi không còn tin vào mắt mình nữa. Khuôn mặt anh tê dại với tư thế quằn quại giữa đống chăn.
Tôi lặng lẽ đóng cửa lại, chạy vào nhà vệ sinh đứng khóc. Chắc mọi người cũng sẽ hiểu được cảm giác của tôi khi bắt gặp người mình yêu thương tìm thấy “niềm vui” với cái trò đó. Thà anh đi “quan hệ” với ai đó khuất mắt tôi còn hơn là để tôi chứng kiến cái cảnh đó. Tại sao tôi lại cảm thấy kinh tởm anh đến vậy, tại sao anh lại bệnh hoạn đến vậy? Tôi đã hết lòng vì anh, vì con mà anh nỡ đối xử với tôi như thế sao? Thực sự tôi không biết phải đối mặt với anh như thế nào đây? Tôi có làm gì nên tội đâu???
Theo VNE
Em sảy thai, anh mừng lắm có phải không?
Anh à, em đã nghĩ rất nhiều, mình yêu nhau, sao phải làm khổ nhau như thế?
Mình đã yêu nhau, tại sao lại phụ nhau, tại sao lại khiến người khác phải rơi nước mắt. Biết là trên đời này chẳng có thứ gì hoàn hảo, biết là em cũng chẳng bằng ai, thậm chí là không thể bằng với những người con gái xung quanh anh bây giờ. Có những người có thể lo lắng cho anh nhiều hơn em, cũng có những người sẵn sàng làm nhiều thứ cho anh hơn em. Nhưng đó là cảm nhận của anh, là cách của họ. Còn em, với anh, em đã hết mình, đã yêu hết lòng hết dạ, đã dành trọn trái tim và thân xác này cho anh. Thậm chí, em còn có bầu với anh, anh còn so sánh gì nữa?
Nếu cứ so sánh, nếu cứ nhìn người mới chán người cũ thì gọi gì là tình yêu, là sự thủy chung. Nếu cứ thích những cái mới thì bao giờ chúng ta mới trưởng thành, mới ổn định. Con người không những sống vì tình mà còn vì nghĩa. Nếu cứ chạy theo cái hiện đại, cái tốt hơn, cái mới hơn thì con người mãi mãi chỉ biết chạy mà thôi.
Tình yêu này cũng vậy, anh vì những người khác hơn em mà phụ em, mà nghĩ rằng, em không như xưa nữa. Vậy mà anh vẫn khiến em có bầu. Anh bảo em, hãy từ từ tính chuyện này, hãy bỏ đi đứa con này, rồi khi chúng mình ổn định, chúng mình mới tính chuyện cưới xin. Em biết là anh chỉ &'hoãn binh' như vậy thôi, bởi bản thân em hiểu, con trai khi đã yêu cầu bạn gái của mình phá thai, chắc chắn là họ chưa hết lòng và họ muốn buông lơi.
Anh à, em đang thực sự sợ hãi và lo lắng, em sợ anh sẽ bỏ rơi em ngay lập tức khi em bỏ cái thai này. Có lẽ, anh sợ em mang cái thai đến bắt anh cưới. Anh sợ em sẽ vì cái thai này mà hành hạ anh, khiến anh bị ràng buộc bởi em. Nếu anh chưa sẵn sàng, tại sao anh làm ra điều đó.
Tình yêu này cũng vậy, anh vì những người khác hơn em mà phụ em, mà nghĩ rằng, em không như xưa nữa. (ảnh minh họa)
Bây giờ, em nhất định không bỏ con, em yêu cầu anh cưới nhưng anh cứ lưỡng lự và van xin em. Em đau khổ rất nhiều, chịu áp lực rất nhiều vì nếu thực sự, có có bó buộc anh vì chuyện đó, ép anh lấy em thì chúng mình cũng không thể có cuộc sống hạnh phúc và người khổ sở nhất lại là em. Anh đã bỏ rơi em, đã hờ hững với em cả tháng nay chỉ vì cái tội như anh nói là &'em cố chấp'.
Anh à, hôm nay, em bị ngã, em đã gọi cho anh tới mà anh nhất định không nghe máy. Bây giờ thì em bị cấp cứu và em đã sảy thai rồi. Anh mừng lắm phải không anh? Anh sẽ vui vô cùng khi cuối cùng, em cũng sảy thai mà không cần phải đi phá. Anh cũng sẽ không còn phải có trách nhiệm với em nữa, cũng không cần phải van nài em. Và giờ, nếu như anh nói lời chia tay, em biết chẳng còn cách nào để níu kéo anh nữa. Chúng mình chia tay nhau nếu như anh muốn. Em đã tuyệt vọng lắm rồi, và em cũng chuẩn bị sẵn tâm lý cho chuyện xấu nhất xảy ra, dù rằng em còn yêu anh rất nhiều.
Bây giờ anh lại vồn vã quan tâm em, lo lắng cho em. Anh lại ân cần với em như ngày nào. Em nói anh hãy vui lên, không phải suy nghĩ gì cả vì đó chỉ là tai nạn. Nhưng em biết, trong lòng anh đang vui, vậy nên anh mới bảo em vui lên. Anh có biết, người mẹ khi mất đi đứa con của mình cảm thấy thế nào không. Một người không mong được làm bố như anh, có bao giờ hiểu được cảm giác ấy. Anh quá nhẫn tâm. Sau cái lần anh nói em phá thai ấy, em đã hoàn toàn thất vọng vì con người anh rồi. Bây giờ em biết, anh chỉ quan tâm em như vậy thôi nhưng trong lòng anh đang đợi cơ hội tốt để chia tay em. Em cũng sẽ không còn trách anh nữa, chỉ đợi anh nói lời đó mà thôi.
Tùy anh quyết định, nếu như muốn bỏ rơi em, hãy nói với em một lời, đừng lặng lẽ ra đi!
Theo VNE
Nỗi khổ của phụ nữ ngực to Nhiều phụ nữ tự ti vì bộ ngực to quá khổ của mình. Lan nghe thấy tức nổ đom đóm mắt, chẳng lẽ mới ngày đầu đi làm, cô lại ra đôi co với đồng nghiệp. Lẳng lặng đi về chỗ ngồi, Lan tính kế một ngày sẽ cho mấy chị trong phòng kiểm nghiệm thoải mái để biết được bộ ngực của...