Sao anh không thử ghen 1 lần?
Nhiều lúc em chạnh lòng nghĩ: “ Sao anh không thử ghen một lần?”, chẳng phải ghen là thuốc thử cho tình yêu sao?
Khi hàng ngày bên tai em, con bạn thân luôn “khóc ròng” vì những khi “được” cậu bạn gà bông ghen bóng ghen gió, nhưng em biết đằng sau đó là cả một niềm kiêu hãnh của nó về tình yêu “mãnh liệt” mà cậu bạn dành cho mình.
Bắt gặp nhỏ bạn trò chuyện hí hửng với anh nào là gà bông của nó lại một phen làm rùm beng lên, nào là không được đùa giỡn quá táo bạo, không được quá thân thiết với con trai. Dần dần trong đầu em những thứ mà con bạn kể, “ghen” cấp độ học sinh làm em nao núng, đôi khi em cũng hay thắc mắc, hoài nghi về điều này!
Không ghen sao bảo là yêu? Mọi người xung quanh em luôn bảo thế. Cho dù hôm đó em mặc váy đẹp thế nào và có biết bao nhiêu người sững sờ nhìn em thì anh cũng coi đó là chuyện bình thường
“Em đẹp thì người ta nhìn thôi. Đâu mất chi mà lo. Valentin còn được tặng nhiều quà thích thế. Trong mắt bọn con trai, em cũng đáng yêu đấy chứ?” rồi cười khì và lại thong dong đạp xe chở em về trong khi phía sau là em với một đống cảm xúc hỗn độn.
Em vui chơi, đùa nghịch quá lố với bạn bè chỉ để anh nổi giận, nhưng không, anh vẫn tập trung vào đống bài vở hỗ lốn trước mặt và chẳng bận tâm xem em muốn anh ghen đến mức nào?
Video đang HOT
Biết em thư từ qua lại với một người bạn cũ đang đi du học ở Mỹ, anh vẫn không một chút nghi ngờ, thậm chí còn rất hay hỏi thăm người bạn này, nào là cậu ấy có khỏe không? Có người yêu chưa? Sau này về nước em làm mối bé kia cho nó kìa? Rồi cười khà khà, không biết anh nghĩ gì nhưng em cho dù rất thoải mái kết bạn, giao du với bạn bè bên ngoài nhưng trong em vẫn hay thắc mắc sao anh lại “khác người” như vậy?
Cám ơn người yêu em vì đã tin em, tin ở chính bản thân mình. Ảnh: internet
Em rủ anh đi mua quà sinh nhật cho thằng bạn thân, anh vô tư nói “Sao em không làm cho có một chiếc bánh cupcake như lần trước e tặng anh kìa? Vừa đẹp mắt và ý nghĩa” Mà anh không biết rằng cái đó chỉ dành cho anh, người em yêu nhất, không chỉ là chiếc bánh đơn giản mà nó còn chứa đựng rất nhiều tình cảm ngọt ngào của em!
Đứa bạn có đôi vé xem phim, rủ em đi cùng. Anh chẳng một chút bận tâm và lo lắng :”Em đi đi, bộ phim hay thế không đi thì phí lắm!”
Nhiều lúc em chạnh lòng nghĩ: “Sao anh không thử ghen một lần?”, chẳng phải ghen là thuốc thử cho tình yêu sao? Nhưng có lẽ là… Sao em phải muốn anh ghen để đánh mất chính mình?
Anh là anh, là người mà em yêu… Bình dị và đơn giản, hiền hòa và nồng hậu. Anh yêu em không cầu kì và hoa mĩ vì anh tin em, tin vào tình yêu của chúng ta, phải không? Anh không muốn vì những suy nghĩ nhỏ nhen đó làm cho em phải buồn, làm cho em mất đi bao người bạn đáng mến. Cuộc sống của em là do em tạo nên và em phải có trách nhiệm làm đúng với tình cảm của bản thân mình. Anh chỉ cần biết rằng em luôn bên anh và yêu anh là đủ!
Em xin lỗi vì đã bao nhiêu lần muốn thử thách anh, nhưng anh không biết điều này đâu? Bởi vì em biết là anh tin em thế nào mà. Cám ơn người yêu em vì đã tin em, tin ở chính bản thân mình và yêu em bằng những gì anh có!
Theo VNE
'Mẹ đừng mua mấy thứ RẺ TIỀN nữa'
Linh à! Tim mẹ nhói đau quá. Nó như rỉ máu khi nghe con chê bai quà của mẹ.
Linh à! Tim mẹ nhói đau quá. Nó như rỉ máu khi nghe con chê bai quà của mẹ. (Ảnh minh họa).
Con xịu mặt vẻ hờn giận và hất túi quà mẹ đưa sang bên cạnh, phụng phịu. Mẹ đứng sững như không tin vào tai mình, rằng những điều đó là chính đứa con gái dễ thương, ngoan ngoãn của mẹ nói ra. Mất vài phút bình tĩnh mẹ mới nói lên lời: "Linh à, con... ừm, con không thích váy và đồ chơi mẹ mua hả? Không đẹp sao con?" Con ngúng nguẩy bím tóc: "Dì Hạnh nói mẹ toàn mua đồ rẻ tiền cho con thôi, mẹ không thương con, dì ấy mới thương con nhất! Dì mua cho con nhiều váy đẹp hơn mẹ cơ!" Nói rồi con chạy nhanh đến tủ áo lôi ra những chiếc váy áo sặc sỡ khoe với mẹ. Cố nén nước mắt, mẹ vờ cười khen đồ của con đẹp rồi dặn dò vài câu và ra về. Hôm đó, mẹ về sớm hơn những lần thăm con trước đây...
Con về sống với ba ở căn nhà khang trang trên phố, còn mẹ và 2 em rời ra ngoại thành, ở trọ. Mỗi tháng mẹ chỉ tới thăm con được có một lần. Nhớ lúc bố mẹ ra tòa, con đã khóc khản giọng đòi ở với mẹ, nhưng hai em còn bé quá mà mẹ thì không đủ khả năng chăm sóc cho cả 3 đứa. Vậy là mẹ con mình phải xa nhau, mẹ như đứt từng khúc ruột.
Mới đó mà đã hơn hai năm rồi. Dần dần, con cũng quen với cuộc sống không có mẹ. Những lần sau mẹ đến thăm con đã bớt dần vẻ ủ rũ. Con cũng không còn khóc lóc đòi theo mẹ về như những tháng đầu xa mẹ nữa. Mỗi lần thấy con dần vui vẻ hơn, mẹ đều mừng thầm và bớt cảm thấy có lỗi vì đã chẳng thể chăm sóc cho con.
Rồi "nhà của ba" có thêm sự xuất hiện đều đặn của "dì Hạnh". Mẹ biết qua những lời kể của con mỗi lần mẹ đến thăm. Dù có chút thoáng buồn, nhưng mẹ vẫn yên lòng vì con và dì ấy có vẻ khá thân thiết. Nên mẹ thầm mong người đó sau này có thể gần gũi, chăm sóc cho con.
Cho đến khi con vung tay hất những món đồ mẹ mua xuống đất với vẻ khó chịu, thì mẹ thực sự thấy đau lòng. Con biết không, những thứ đó tuy rẻ tiền như dì Hạnh nói, nhưng khó khăn lắm mẹ mới mua được cho con bằng số tiền dành dụm ít ỏi. Và khi trông thấy, những đứa em con đã mè nheo cả buổi để đòi mẹ, vì đồ của chúng có lẽ còn tệ hơn thế rất nhiều. Với mẹ, con là đứa đáng thương và thiệt thòi nhất nên mẹ muốn dành cho con những thứ tốt hơn các em. Tiếc là khả năng của mẹ chỉ có vậy. Mẹ không giỏi kiếm tiền như ba nên phải cố gắng lắm mẹ mới lo được cho các em. Vậy nên dù muốn lắm mà mẹ vẫn không đủ tiền để mua cho con những chiếc váy sặc sỡ, những đồ chơi đắt tiền đó được.
Con à, thật lòng, con là đứa bé mẹ thương nhiều nhất vì con không được gần mẹ như các em. Dù sống với ba điều kiện kinh tế tốt hơn mẹ rất nhiều, nhưng con lại thiếu đi sự chăm sóc của mẹ. Có lẽ vì thế mà giờ con bắt đầu biết đánh giá mọi thứ nghiêng về vật chất nhiều hơn. Nhưng con không có lỗi. Mẹ nhớ, khi chúng ta còn là một gia đình đầy đủ, con là đứa trẻ đáng yêu như thế nào. Con chẳng bao giờ đòi mẹ mua áo đẹp giống các bạn, và mỗi lần có quà bánh hay đồ chơi đẹp, con đều nhường hết cho em. Nhưng bây giờ, nhìn còn dần lớn lên và tính cách bắt đầu thay đổi, mẹ lại thấy rất đau lòng.
Mẹ xin lỗi, không phải mẹ trách con đâu. Mẹ chỉ trách mình không theo sát con từng ngày để dạy con những điều đúng nhất. Con biết không, tiền thì rất quan trọng. Chính mẹ đã từng ước có thật nhiều tiền để mẹ con mình không phải xa nhau, và giờ mẹ vẫn luôn cố gắng kiếm tiền để mong cuộc sống của các con tốt hơn. Nhưng đó không phải là thước đo tình cảm con ạ. Tuy mẹ không có nhiều tiền, nhưng tình thương của mẹ với con, với các em là vô cùng. Vì thế, mẹ muốn con không chỉ biết trân trọng giá trị vật chất, mà con nên biết trân trọng nhiều điều khác nữa trong cuộc sống, con yêu nhé!
Theo VNE
Có ai lười như con dâu của tôi không? Cả ngày chỉ có mỗi việc đưa đón con đi học và nấu cơm tối mà con dâu tôi cũng không muốn làm, nhất định đòi thuê người giúp việc... ảnh minh họa Tôi năm nay ngoài 60 tuổi, là công chức nhà nước đã về hưu. Chưa bao giờ tôi đem chuyện nhà mình ra để kể trên các diễn đàn mạng,...