Sang nhà mẹ chồng làm đám giỗ, trước mặt mọi người, bà đột nhiên đưa cho tôi 2 triệu rồi bật khóc khiến tôi hoảng hốt
Mẹ chồng vẫn đang tỏ vẻ đau khổ, buồn bã, đưa tay quệt nước mắt. Còn tôi thì chết đứng không biết phải nói hay làm gì.
Tôi và chồng ra ngoài thuê nhà sống riêng ngay sau đám cưới. Bố mẹ chồng vẫn còn khỏe mạnh, ông bà có thể tự chăm sóc cho nhau. Quan điểm của tôi vẫn là sống riêng cho thoải mái cả đôi bên.
Hôm vừa rồi bên nhà chồng có đám giỗ, anh em họ hàng nhà chồng tôi đều tề tựu đông đủ. Vợ chồng tôi đưa con về từ sớm để phụ mẹ chồng nấu nướng, dọn dẹp.
Buổi trưa, sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi quây quần uống nước và trò chuyện. Trước mặt bao người, mẹ chồng đột nhiên đưa cho tôi 2 triệu rồi rơm rớm nước mắt thốt lên:
“Mẹ xin lỗi vì vay tiền các con mà mãi không trả được. Cũng vì mẹ không có chứ không phải mẹ cố tình ăn quỵt của hai đứa đâu. Đây mẹ trả cho con, con đừng trách mẹ nữa nhé!”.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Mẹ chồng vẫn đang tỏ vẻ đau khổ, buồn bã, đưa tay quệt nước mắt. Còn tôi thì chết đứng không biết phải nói hay làm gì.
Còn tôi thì chết đứng không biết phải nói hay làm gì. (Ảnh minh họa)
Hôm trước mẹ chồng gọi điện hỏi vay chồng tôi 3 triệu mua gì đó. Lúc ấy trong nhà tôi chỉ còn có 3 triệu tất cả, đủ cho vợ chồng, con cái chi tiêu đến lúc lĩnh lương. Tôi đứng bên cạnh chồng và nghe được nên bực bội nói xen vào điện thoại: “Nhà mình làm gì có tiền đâu anh… vay mà có thấy bao giờ trả…”.
Tôi biết câu nói ấy của mình là không nên, dù sao bà cũng là mẹ chồng. Nhưng quả thật tôi không thể chịu đựng hơn được nữa.
Vợ chồng tôi chưa dư dả gì, thậm chí còn phải tiết kiệm từng đồng. Thế nhưng mẹ chồng cứ dăm bữa lại gọi điện hỏi vay tiền con trai. Nói vay mà không bao giờ trả, khi vài trăm có khi đến vài triệu. Vấn đề là mẹ chồng tôi chỉ tiêu xài phung phí chứ không hề có công việc gì quan trọng hay thực sự cần thiết.
Video đang HOT
Cách lần hỏi vay 3 triệu ấy thì mẹ chồng tôi cũng vừa hỏi vay 2 triệu trước đó tầm chục ngày. Lương chồng tôi 12 triệu, đưa cho mẹ vài lần thì hết luôn cả tháng lương.
Hôm đó chồng tôi cũng bảo trong nhà hết tiền rồi, khi nào có sẽ đưa cho bà sau. Và mẹ chồng đã giận tôi, đợi đến đám giỗ mới trả đũa tôi một cách thâm sâu như thế.
Bà nói kiểu đó trước mặt bao người không khác gì dồn tôi vào thế bị động. Không tiện tranh cãi, vạch trần mẹ chồng nên tôi chỉ đành im lặng. Thế là vợ chồng tôi trở thành những đứa con bất hiếu, tiếc rẻ mẹ vài đồng bạc.
Nghĩ mà chán quá, lẽ nào vợ chồng tôi cứ mãi gánh tiếng oan này? Nếu bà còn tiếp tục hỏi vay tiền để dùng vào những mục đích không cần thiết thì tôi nên làm thế nào?
(thu.quynh…@gmail.com)
Cả họ xúm vào mắng nhiếc chỉ vì tôi mặc váy trong đám giỗ, mẹ chồng thấy vậy bèn lên tiếng...
Lúc chưa cưới cứ nghe chị em cùng phòng hù bảo sống chung với mẹ chồng khổ hơn đi cải tạo mà em sợ không muốn cưới luôn. Vậy song trộm vía tới giờ này sau gần 1 năm đi làm dâu em thấy thoải mái lắm. Mà sốc cái người em thân nhất lại là mẹ chồng mới lạ.
Yêu nhau 2 năm thì lão dẫn em về nhà ra mắt. Sáng đó em dậy sớm trang điểm nhẹ, diện quả váy lịch sự nhã nhặn nhất có thể, son cũng chẳng dám tô đậm. Lúc lão tới đón, em còn cứ hỏi đi hỏi lại:
- Nhìn thế này đã được chưa anh? Trông có xấu lắm không?
Thấy mồ hôi trán em chảy tong tỏng lão phì cười.
- Đẹp, đẹp lắm rồi. Mà sao nhìn em căng thẳng thế. Anh đã nói rồi, bố mẹ anh không quá cầu kỳ khoản hình thức đâu. Em cứ thoải mái tự tin như mọi lần đấm đá anh là được.
Lão nhăn nhở cười làm em tức điên:
- Giờ này là giờ nào rồi mà còn nhăn nhở. Có biết người ta đang hồi hộp tới ngạt thở rồi không?
Rồi lão chở em qua nhà. Vừa bước chân tới cửa, em đã thấy bố mẹ, anh chị lão ngồi quây quần trên phòng khách đợi mình. Thấy em, họ nhìn chằm chằm như kiểu nhìn vật thể lạ ngoài hành tinh. Ngượng quá, em cười gượng cúi đầu chào. Cơ mà hình như cả nhà đang mải 'soi' nên chẳng ai đáp lại. Sau lão phải nháy mắt các cụ.
- Ơ kìa cả nhà, bạn con đang chào mọi người đấy.
Thế là tất cả mới ồ lên, chị gái anh đứng dậy dắt tay em ngồi vào bàn uống nước. Và cuộc chất vấn bắt đầu:
- Cháu sinh năm nào? Nhà cháu ở đâu... bố mẹ đã nghỉ hưu hay còn công tác; nhà có mấy anh em...
Thề luôn em cứ gọi là xoắn lưỡi trả lời, chỉ sợ sơ xuất tí lại mất điểm thì chết. Cũng may hôm ấy em vượt qua vòng 'khảo thí' một cách an toàn. Thi thoảng mẹ anh cũng gọi điện nói chuyện bảo em chịu khó về chơi với bà.
Chiếm được thiện cảm của nhà lão, em cũng mừng. Vậy nhưng lên kể với chị em trong cơ quan họ lại bảo:
- Ui em ơi, mới đầu thì th ế thôi. Cưới về rồi mới thấm.
Nghe họ nói mà em rùng cả mình. Thế nhưng đúng là trộm vía lấy lão rồi em thấy cuộc sống làm dâu của mình khá ổn. Bản thân lão cũng thương yêu chăm sóc em, đặc biệt mẹ chồng sống tình cảm mà tâm lý lắm.
(Ảnh minh họa)
Em nhớ như in đêm tân hôn, 2 đứa em vừa tắt điện ngả lưng xuống giường thì mẹ chồng gõ cửa. Nói thật, lúc ấy em còn tưởng bà gõ cửa hỏi vàng cưới giống chuyện mẹ chồng nàng dâu trên phim cơ. Ai dè bà bảo:
- Này, mẹ dặn trước nhé. Mai không phải dậy sớm cơm nước đâu. Nhà có mấy người với nhau khỏi khách sáo câu nệ. Mẹ già ít ngủ nên bữa sáng cứ để mẹ lo được rồi.
Nói xong, bà giục em đi ngủ, bà cũng về phòng. Sáng mai em biết ý vẫn dậy sớm nhưng xuống bếp đã thấy cụ lọ mọ dưới đó rồi.
- Mẹ đã bảo con không phải dậy sớm làm gì mà. Lên ngủ tiếp đi cho đỡ mệt.
- Thôi mẹ để con làm cùng mẹ cho vui, đằng nào con cũng tỉnh ngủ rồi.
Thế là hai mẹ con cứ vừa nấu bếp vừa kể chuyện, em cảm giác tâm sự với bà thoải mái như với chính mẹ đẻ mình ấy.
Vài hôm sau, nhà chồng em có giỗ dưới quê. Sáng bà với mọi người về trước còn em xong việc mới từ công ty bắt xe về. Vì vội nên em không rẽ qua nhà thay đồ mà mặc luôn chiếc váy đi làm ấy về. Ai ngờ vừa bước vào bếp định ngồi xuống nhặt rau thì 1 bà bác bên chồng em cứ nhìn em gườm gườm rồi bảo:
- Gớm, về quê làm cỗ mà cháu diện lộng lẫy thế này thì làm được việc gì. Thôi, cháu lên nhà ngồi đi. Đợi lúc nào xong cơm mọi người sẽ gọi xuống ăn.
Bác ấy nói xong tất cả đều quay lại xì xèo làm em ngượng chín mặt. May quá lúc ấy mẹ chồng em chạy lại.
- Mọi người thông cảm. Nay cháu nó đi làm, xong việc vội về đây ngay nên không kịp thay đồ. Mới lại phần nữa cũng là tại tôi sơ xuất không dặn cháu trước. Chúng nó còn trẻ, chưa biết mấy chuyện lễ nghĩa ở dưới quê. Lần sau cháu nó rút kinh nghiệm.
Lúc đó mọi người mới thôi không nhìn em nữa, còn bà nháy mắt em.
- Không sao đâu con, cứ thoải mái tự tin lên.
Nói rồi bà cười tươi với em. Thật sự nhìn bà khi ấy em cảm động rơi nước mắt. đúng là đời em quá may mắn mới có được người mẹ chồng tâm lý như vậy.
Chồng muốn bảo lãnh việc vay tiền của anh trai Chúng tôi cưới nhau được 8 năm, bố mẹ chồng sống cùng anh trai chồng, chúng tôi sống riêng. Bố mẹ chồng có tuổi nên thường xuyên đau ốm; mẹ lại bị thận, phải chạy thận ở cách nhà khá xa. Đầu năm vừa rồi, cả nhà góp tiền mua xe để anh trai chồng có thể vừa kiếm tiền từ việc chạy...