“Sáng nay, em đã là đứa con dâu láo xược!”
Cực chẳng đã, nước cuối cùng em mới lên đây kể chuyện nhà mình. Bởi thực sự, em không biết phải làm như thế nào cả. Em cũng không biết mình đã làm đúng hay sai nữa khi sáng nay vì tức nước vỡ bờ, em đã cãi láo và trở thành đứa con dâu láo xược trong mắt mẹ chồng.
Xin phép cho em đi thẳng vào câu chuyện mới xảy ra ở nhà mình sáng nay. Bố mẹ đẻ em chỉ có mỗi em là đứa con gái độc nhất. 10 năm trước, bố em bị tai nạn giao thông nghiêm trọng nên đã mất trên đường ông đi công tác vào Đà Nẵng. Từ đó, suốt chục năm nay, em và mẹ sống cùng nhau.
Mẹ em là giáo viên cấp 2 đã về hưu. Từ khi về hưu, mẹ em mở cửa hàng bán hàng tạp hóa ngay tại nhà. Còn em, có công việc ổn định với mức lương khá. Cuộc sống của 2 mẹ con em sau ngày bố mất may mắn vẫn ổn định và không quá chật vật.
Em điếng người và rớt nước mắt khi nghe mẹ chồng bày kế cho con dâu cách làm mẹ đẻ rời bỏ cõi đời sớm (Ảnh minh họa)
5 năm trước, em lên xe hoa làm dâu nhà chồng theo tiếng gọi của tình yêu. Vì biết mẹ chỉ có mình em nên em cũng xác định yêu và cưới một anh chàng trong cùng thành phố để tiện chăm sóc mẹ sau khi kết hôn. Cũng may ước nguyện lấy chồng gần của em thành sự thật. Nhà chồng em chỉ cách nhà em khoảng 20 phút đi xe lòng vòng qua các phố.
Đám cưới xong, để 2 vợ chồng đi làm gần và vẫn chăm sóc được mẹ nên vợ chồng em xin phép mẹ chồng được dọn đến ở cùng mẹ đẻ cho vui cửa vui nhà. Mẹ chồng cũng đồng ý luôn mà không gây khó dễ gì. Bởi vì nhà chồng em cũng khá đông con (2 trai và 1 gái), không neo người như nhà em.
Cuộc sống của vợ chồng em bên nhà ngoại cũng như mối quan hệ của em với nhà chồng vẫn cứ tốt đẹp và bình thường như vậy cho đến ngày cách đây 1 năm, mẹ đẻ em đổ bệnh tai biến mạch máu não. Khi ấy, vợ chồng em cũng đã có con nhỏ 17 tháng tuổi và cháu đã được gửi đi lớp gần nhà.
Từ khi mẹ đẻ bị tai biến, vợ chồng em vất vả hơn nhiều. 3 tháng trời chữa trị cho bà ở bệnh viện, mọi việc đều do hai đứa đảm nhiệm từ A-Z. Nhất là chồng em, có những hôm phải thu xếp nghỉ làm để chăm mẹ vợ. Vì đi đi lại lại nhiều, anh gầy đi trông thấy. Nhưng anh chưa bao giờ phàn nàn về điều này mà vẫn tận tâm chăm sóc mẹ vợ. Xin nói thêm, chồng em là người đàn ông tốt, công bằng với hai bên nội ngoại và rất hiếu thuận.
3 tháng điều trị tại viện không có kết quả, các bác sĩ cuối cùng đã quyết định trả mẹ em về nhà. Từ khi về nhà, mẹ em phải sống đời thực vật, nằm liệt một chỗ, bà cũng bị cấm khẩu không nói được.
Nếu như nhà chị em nào có người bị tai biến và phải nằm một chỗ sẽ biết việc chăm chút sinh hoạt, tập luyện, ăn uống cho người bệnh vất vả đến thế nào. Nhất là mẹ em chưa tự vận động được, nên bọn em phải giúp mẹ thay đổi tư thế nhiều lần/ngày để tránh lở loét. Hay như khi ăn uống thì phải đảm bảo đủ chất và cân đối. Nói chung quá trình chăm sóc người bệnh phải tỉ mỉ, kiên trì rất nhiều từ phía người nhà.
Vì con em đã đi lớp nên cũng không cần bà nội phải sang ở cùng hay đỡ đần trông con. Tuy nhiên, thỉnh thoảng bà nội vẫn qua lại thăm thông gia và đỡ đần vợ chồng em việc nhà. Để có thêm người chăm sóc bà ngoại khi 2 vợ chồng đi làm ban ngày, vợ chồng em cũng thuê người giúp việc.
Video đang HOT
Nhưng ức chế một nỗi, mỗi khi mẹ chồng em sang nhà chơi, bà đều hay nói những lời không hay với người bệnh. Thấy cô giúp việc kể vợ chồng em đã vất vả thế nào về tiền nong và công sức để chăm lo cho bà ngoại hàng ngày, mẹ chồng em tỏ rõ sự xót con trai và không hài lòng ra mặt.
Thậm chí có lần, cô giúp việc còn kể lại với em rằng, mẹ chồng em sang, nhìn thấy mẹ đẻ em nằm liệt giường còn thở dài nói rõ to: “67 tuổi cũng chết được rồi bà ạ. Sống mà cứ nằm liệt giường thế này khổ bao người phải hầu hạ theo. Cái thằng T – con rể bà chưa biết chừng cũng có ngày phát ốm và suy nhược cơ thể vì bà thôi”.
Lần khác, cô giúp việc lại nói, hôm ấybà nội cháu sang chơi và trước khi về còn lắc đầu ngán ngẩm bảo: “Bà chết thì chết luôn đi, sao cứ nằm liệt thế này. 5 tháng từ ngày ở viện về mà vẫn….”.
Nói chung, còn rất nhiều lần khác cô giúp việc nghe thấy những lời ác mồm ác miệng bà nói với mẹ đẻ em. Vì nghĩ em chỉ là con dâu, mẹ chồng lại không nói trước mặt nên em dù tức lắm cũng không đôi co.
Em chỉ kể lại với chồng đại ý rằng: “Sao bà nội lại nói bà ngoại với những lời độc ác như vậy chứ?”. Chồng em có góp ý lại với mẹ chồng nhưng bà nội cháu chối bay. Bà không nói thế bao giờ. Nhưng cô giúp việc bảo cô cũng không bao giờ đặt điều ra những lời như vậy.
Cho tới sáng hôm nay, khi đang tranh thủ ở nhà dọn dẹp nhà cửa trước khi đi làm thì em nhận được cuộc gọi từ mẹ chồng. Mẹ chồng hỏi thăm cháu và mẹ đẻ em. Tình trạng của mẹ em thế nào, em cũng kể rõ cho mẹ chồng biết. Rồi bà chẹp miệng nói: “Tao sang đấy, thấy vợ chồng mày cho bà ăn rõ nhiều bữa và nhiều chất. Cứ cho ăn nhiều như vậy thì bao giờ bà mới chịu đi?!. Cho ăn ít thôi để bà đi nhanh, vợ chồng đỡ vất vả”.
Em điếng người và rớt nước mắt khi nghe mẹ chồng bày kế cho con dâu cách làm mẹ đẻ rời bỏ cõi đời sớm. Không còn giữ được sự tự chủ nữa, em cũng nói lại từng lời rõ ràng với mẹ chồng trong điện thoại rằng: “Cảm ơn mẹ đã vẽ nước cho con. Con xin ghi nhận những lời mẹ dạy bảo. Sau này, chẳng may mẹ bị như vậy thì con sẽ nhớ làm theo lời mẹ nói sáng nay. Còn với tình trạng của mẹ con, con quyết còn nước còn tát. Con chăm sóc mẹ con để sau này con cái của con nó nhìn vào mà sống”.
Nghe con dâu “nói tỉa” mát mẻ những lời như vậy, mẹ chồng em bù lu bù loa trong điện thoại: “Tao không ngờ lại có đứa con dâu láo xược như mày. Mày đừng gọi tao là mẹ chồng nữa”. Bà còn chửi bới em rất nhiều, nhưng tai em ù đi và gác máy.
Dắt xe đi làm mà em không cầm nổi nước mắt. Hiện chồng vẫn chưa biết cuộc chiến tranh qua điện thoại giữa em và mẹ chồng sáng nay (Ảnh minh họa)
Khi nghe cuộc trò chuyện gay gắt của em và mẹ chồng, mẹ đẻ em nằm trên giường thấy vậy cứ có ý ngăn cản không cho em nói hỗn. Rồi khi em gác mắt, bà cứ nước mắt lưng tròng với ánh mắt trách cứ em. Em nhìn mẹ mà thương và thấy có lỗi với bà quá.
Dắt xe đi làm mà em không cầm nổi nước mắt. Hiện chồng vẫn chưa biết cuộc chiến tranh qua điện thoại giữa em và mẹ chồng sáng nay. Thật sự em đã quá mệt mỏi và khổ tâm. Em biết đã nói lại mẹ chồng quá nặng lời, nhưng mẹ chồng đay nghiến gì bản thân em cũng nín nhịn và chịu được. Còn đụng đến mẹ đẻ là em không thể chịu đựng được hơn.
Sao lại có người mẹ có thể mong những điều tội tệ thế xảy ra với bà mẹ khác thế? Chẳng lẽ thương và xót con trai, bà lại mong người khác sớm mất đi đến thế sao?
Theo VNE
Hoang mang không biết có nên hủy cưới?
Tôi và anh yêu nhau đến nay đã được hơn 3 năm. Anh là 1 người đàn ông tốt và rất lãng mạn, thật sự tôi đã nghĩ đến gia đình và những đứa trẻ cùng anh, nhưng đáng tiếc cuộc đời không bao giờ như là mơ.
Khi còn là học sinh cuối cấp, tôi đã chết mê chết mệt cậu bạn cùng lớp tên T. T là 1 anh chàng cao, gầy, với cái kính cận dày cộp, ít nói, nhưng lại hay cười.
Tôi thường bảo với T rằng, có những người ít nói, trong 1 cuộc vui họ sẽ bị chìm nghỉm. Nhưng có những người ít nói, trong cuộc vui họ lại là trung tâm của sự chú ý.
Ngày cưới cũng đã cận kề nhưng tôi còn băn khoăn không biết có nên hủy đám cưới hay không (Ảnh minh họa)
T rất ít nói, nhưng với vẻ ngoài đẹp trai, cùng nụ cười mà chúng tôi hay trêu là " Bea Young Joon", " nụ cười tỏa nắng", vậy nên mọi người rất hay quay ra trêu T. Cậu ấy cũng không nói gì, mà chỉ cười trừ, đỏ mặt làm mọi người lại càng thích trêu.
Tôi chết mê chết mệt T, tôi công khai tấn công T, nhưng rất tiếc cậu lại không có tình cảm với tôi mà chỉ coi tôi là bạn. Rồi 1 năm sau đó, tôi thấy T và 1 cô bạn ở cùng lớp thành đôi. Sau 3 năm đơn phương, tôi chính thức bị thất tình vào năm thứ 3 đại học.
Buồn bã và chán nản suốt thời sinh viên, tôi chẳng thèm yêu ai, mặc dù xung quanh tôi rất nhiều chàng trai theo đuổi. Vì họ nói tôi cá tính, vui vẻ và sôi nổi, bên tôi họ luôn được cười nói, nhưng tôi bên họ lại chẳng có cảm giác gì.
Sau khi ra trường, tôi có gặp và yêu anh. Nói thật là anh có 1 nét gì đó cũng rất giống T, ít nói nhưng cực kì tình cảm và lãng mạn. Anh tặng quà cho tôi vào tất cả những ngày đặc biệt và cả những ngày không đặc biệt. Mỗi lần 1 món quà rất độc đáo và rất mất công làm.
Yêu nhau được 3 năm, trong suốt thời gian ấy, tôi cũng thấy anh rất hay ốm vặt. Nhưng tôi chỉ nghĩ đơn giản là do sức đề kháng của anh kém thôi.
Rồi chúng tôi về ra mắt hai bên gia đình, nói chung là đều được hai bên ủng hộ và dự định tháng tới sẽ làm đám cưới.
Không biết là tôi đã làm đúng hay sai nữa. Trong quá trình yêu nhau thì anh đã nhiều lần đòi hỏi, nhưng tôi đều từ chối vì muốn dành điều thiêng liêng ấy đến khi kết hôn. Nhưng mà nói thật, tôi không phải là người phụ nữ ít ham muốn và quá mù mờ về chuyện ấy.
Tôi đã từng xem cũng khá nhiều phim đen, cũng đã từng tìm hiểu khá nhiều về vấn đề giới tính và quan hệ vợ chồng. Nói chung về lý thuyết tôi đã trang bị đủ, chỉ thiếu thực hành vì do đã được giáo dục kĩ lưỡng và răn đe rất nhiều từ bố mẹ nên tôi chưa dám vượt rào.
Vậy nên khi hai bên đã dạm ngõ, anh đòi quan hệ nhưng tôi vẫn chưa cho. Anh kéo tôi đi đăng kí kết hôn trước khi cử hành hôn lễ chính thức đúng 1 tháng. Vậy là chúng tôi đã chính thức thành vợ chồng và tôi đã cho anh được thỏa mãn.
Anh tuy hơn tôi 2 tuổi, nhưng cũng hệt như tôi, anh cũng chưa từng quan hệ. Tôi là mối tình đầu của anh, anh nói anh chỉ muốn quan hệ với người anh yêu, chứ không muốn bỏ tiền quan hệ gái làng chơi.
Tình yêu với anh tôi có, nhưng tôi sợ nó không đủ lớn để tôi gắn bó với anh cả cuộc đời? Mà nếu giờ hủy đám cưới thì tôi không đành (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi người tính không bằng trời tính, anh của tôi bị yếu. Chúng tôi đã thử rất nhiều lần và rất nhiều ngày, nhưng anh chỉ được 1 chút rồi lại thôi, càng cố thì lại càng bế tắc, anh lại càng không thể lên được.
Rồi chúng tôi đi khám tổng quát, anh bị loãng tinh trùng và khả năng vô sinh là rất cao. Chúng tôi choáng váng khi nghe tin đó.
Giờ chỉ còn hơn 1 tuần nữa là chúng tôi kết hôn, mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi. Tôi và anh đã có đăng kí kết hôn, coi như tôi đã có chồng. Hiện giờ tôi rất hoang mang không biết phải làm sao?
Tình yêu với anh tôi có, nhưng tôi sợ nó không đủ lớn để tôi gắn bó với anh cả cuộc đời? Mà nếu giờ hủy đám cưới thì tôi không đành. Như thế khác nào tôi đã li hôn vì cái tờ chứng nhận đăng kí kết hôn kia?
Theo VNE
Em vợ thầm yêu tôi suốt 5 năm Nhưng ban đầu tôi nghĩ, đó chỉ là do em quý mến người yêu của chị nên em chăm sóc như vậy. Với lại, cả nhà em ai cũng quý tôi nên tôi luôn coi đó là chuyện thường. Nhiều lần em vòi vĩnh tôi, bắt tôi đưa đi mua quần áo, rồi em cứ thử xong lại xoay vòng chiếc váy. Sự...