Sáng nào cũng thấy túi rác trước cửa, tôi giận run nhưng không dám lên tiếng
Chẳng lẽ tôi phải chuyển nhà đi thì mới yên ổn mà sống được hay sao?
Ảnh minh họa
Vợ chồng tôi dành dụm suốt 7 năm mới mua được căn nhà ở vùng ngoại ô. Tuy đường đến công ty có xa hơn so với nhà trọ 5 km nhưng bù lại, được ở nhà riêng là một điều hạnh phúc. Chiều về nhà, vợ chồng con cái ríu rít nói chuyện, cùng nấu ăn, cuộc sống thư thả và thoải mái.
Sát vách nhà tôi là 2 ông bà đã lớn tuổi, con cháu đều ở xa. Bình thường, tôi vẫn hay chạy qua chạy lại hỏi han, nấu gì ngon cũng đem biếu ông bà. Ông bà đau bệnh, chồng tôi cũng hay chở đi khám, mua thuốc thang hộ. Cùng là hàng xóm, giúp đỡ qua lại là điều nên làm.
Video đang HOT
Đầu năm nay, con trai của ông bà đón ông bà vào trung tâm thành phố ở. Căn nhà cũng cho một nhóm thanh niên thuê lại. Mất đi người hàng xóm đáng kính, vợ chồng tôi cũng cảm thấy buồn.
Điều đáng nói là nhóm thanh niên mới chuyển đến ở rất vô tư, ương bướng. Không biết họ có đi làm gì không mà cứ chiều là tụ tập lại 4 – 5 người rồi nhậu nhẹt, hát hò. Trước đây, ở ngoài sân, vợ chồng tôi có đặt 1 bộ bàn ghế gỗ nho nhỏ làm nơi uống trà, ngắm trăng, trò chuyện mỗi tối. Nhưng từ khi có nhóm người này, đêm nào cũng hát hò ồn ào nên chúng tôi chẳng còn tâm trạng nữa.
Họ hát đến tận khuya. Chồng tôi có lịch sự nhắc nhở vài lần vì nhà tôi có con nhỏ nhưng họ lại bảo chúng tôi phiền phức. Có lần, bực quá, chồng tôi to tiếng thì họ cũng to tiếng lại, còn buông lời đe dọa. Tôi phải chạy sang can ngăn, kéo chồng mình về thì mới yên chuyện.
Quá đáng hơn, sau đêm đó, ngày nào nhóm người kia cũng đem rác đổ trước cửa nhà tôi. Sáng sớm nào trước nhà cũng có rác nhưng tôi phải nín nhịn, âm thầm dọn đi mà không dám kể cho chồng nghe. Bởi tính anh nóng nảy, biết nhóm người thuê nhà hàng xóm vứt rác sang nhà mình, thế nào cũng xảy ra chuyện lớn.
Tôi có gọi điện cho ông bà nhưng con trai họ lại nói nhà đã cho thuê thì người thuê nhà được quyền sống tự do chứ họ cũng không khuyên được nhiều. Bí thế, tôi đã nghĩ đến chuyện bán nhà để tìm nơi khác mà sống cho yên ổn nhưng chồng không chịu. Mà chẳng lẽ cứ phải chịu cảnh này như vậy hoài sao?
Vợ đòi ra ở riêng vì "cần sự riêng tư", ai ngờ cô ấy ngang nhiên hỏi 500 triệu từ em chồng khiến tôi xấu hổ
Vợ chồng chú Tam thì cứ ú ớ không biết trả lời ra sao, còn tôi thì chỉ biết quát vợ. Bố mẹ nghe vậy giận lắm, đòi trả lại tôi căn nhà.
34 tuổi tôi mới lấy vợ, nhưng có gia đình nhỏ vào tôi thấy phức tạp, mệt mỏi quá. Trước đây tôi sống thoải mái, chẳng có vấn đề gì. Nhưng từ lúc có vợ mọi thứ đảo lộn. Cô ấy chi li từng đồng với nhà chồng, luôn khó chịu khi ở nhà thậm chí là nói những lời khó nghe. Tôi là chồng mà xấu hổ vì không dạy bảo được vợ.
Sau hơn 1 năm ở chung với bố mẹ và vợ chồng em trai, tôi quyết đưa vợ ra ngoài ở riêng. Ra ngoài, chúng tôi thuê tạm nhà ở chứ chưa có tiền mua. Vậy mà vợ bực dọc, khó chịu. Cô ấy muốn tôi phải mua nhà, nhưng tôi không thể vì chưa đủ tiền. Vợ chồng cãi nhau, tôi cố gắng nhịn cô ấy nhiều nhưng vợ càng làm tới.
Đỉnh điểm của mâu thuẫn khi vợ chồng tôi về nhà ông bà nội ăn giỗ. Trước mặt bố mẹ, vợ tôi nói to với vợ chồng chú Tam - em trai tôi: "Căn nhà này, trước đây là do chồng chị bỏ tiền xây hết 1,2 tỷ. Giờ vợ chồng chị ra ngoài, nhường cho em và bố mẹ ở thì vợ chồng chú phải gửi lại chị 500 triệu để anh chị còn mua nhà. Trả 500 triệu mà được ở nhà 1,2 tỷ hời quá em nhỉ?".
Tất cả choáng váng trước lời vợ tôi nói. Vợ chồng chú Tam ú ớ không biết trả lời ra sao, còn tôi thì chỉ biết quát vợ. Bố mẹ nghe vậy giận lắm, đòi trả lại tôi căn nhà này xuống căn nhà cũ lụp xụp ngày trước ở. Vợ làm thế thì còn ra thể thống gì nữa. Vợ chồng chú Tam chỉ làm công nhân, lấy đâu ra số tiền lớn như vậy? Nhà này tôi xây trước khi lấy vợ, vợ không có quyền đòi hỏi gì.
Cô ấy đòi sự riêng tư, không muốn chung đụng, giờ cho vợ ra ngoài cô ấy lại phản ứng thiếu tôn trọng vậy. Trước mặt bao nhiêu người tôi xấu hổ vô cùng, tôi chỉ biết xin lỗi rồi kéo vợ về nhà. Chúng tôi cãi nhau một trận to, vợ cho rằng tôi bênh bố mẹ, em trai, không biết tính toán. Vợ nói về nhà chồng với những lời không hay tôi giận quá mà lỡ cho vợ cái tát. Cô ấy vừa khóc vừa đe dọa tôi sẽ bỏ nhà đi.
Mệt mỏi trước sự ương bướng của vợ, lại không biết phải làm thế nào để xoa dịu cơn giận dữ của bố mẹ và em trai, tôi rối lắm. Tôi chưa bao giờ có ý định đòi nhà, đòi tiền em trai, tôi chỉ muốn mọi người sống vui vẻ hạnh phúc. Tiền nong quan trọng thật đấy nhưng có thể làm ra được, còn tình cảm gia đình sứt mẻ thì khó hàn gắn lắm.
Tại sao vợ không nghĩ thoáng ra, vui vẻ, tích cực một chút thì có phải mọi chuyện sẽ êm thấm không. Hay với vợ tôi, nhà chồng không phải là người nhà? Cô ấy chỉ sợ tôi mang tiền về nhà cho bố mẹ, em trai chứ chẳng nghĩ gì cho tôi cả. Nhiều lúc tôi nghĩ mà chán vô cùng.
(tran...@gmail.com)
Ly hôn 8 tháng, mẹ tôi tìm chị dâu cũ khuyên tái hợp rồi phải mang khuôn mặt nhòe nước mắt trở về Lúc trước chưa ly hôn, cũng có thời điểm anh mất việc làm nhưng chưa bao giờ phải chịu khổ thế này. Sau đó bà quyết định đến tìm chị dâu cũ, khuyên chị quay về với anh cho con có bố. Anh trai tôi ly hôn 8 tháng nay. Mẹ tôi sống ở nhà cũ ngoài ngoại ô còn anh thuê nhà...