Sáng cuối tuần có tận 5 cuộc gọi nhỡ của sếp, tôi nhắn tin cho anh thì lập tức nhận một bức ảnh bẽ bàng
Phải chăng tôi đã vội vã khi tiết lộ thông tin ấy quá sớm?
Thực ra tôi đã định nghỉ việc trước Tết, nhưng bởi có nhiều rào cản nên tôi vẫn ở lại công ty tới tận bây giờ. Tôi sợ mình sẽ mất một khoản thưởng Tết lớn sau 3 năm gắn bó ở công ty. Ngoài ra, nếu nghỉ trước Tết thì xin việc rất khó. Theo dự kiến, có lẽ tôi sẽ nghỉ trong tháng 3 hoặc tháng 4.
Đúng là kể từ lúc xác định không thể gắn bó được ở môi trường này nữa, tôi đi làm rệu rã hẳn. Hàng sáng tôi đến chấm công, rồi vật vờ trước màn hình máy tính. Tôi dùng mạng xã hội, xem hết cái này đến cái kia, chỉ mong sao mau đến giờ ăn trưa nghỉ ngơi và tới giờ tan sở sớm càng tốt. Năm nay tôi 26 tuổi, sự nghiệp còn nhiều thứ bấp bênh, có lúc tôi chán nản chỉ muốn về quê sống với bố mẹ. Nhưng rồi nghĩ lại chặng đường mình đã bám trụ lại thành phố này mà không đành. Tôi nhất định vẫn phải cố gắng hết sức, bằng mọi giá…
Để tôi kể qua một chút về công ty hiện tại của tôi. Đó là một nơi ngập tràn sự thị phi. Mọi người toàn để ý, bắt lỗi nhau. Trong các cuộc họp đầu tuần, xây dựng ý kiến đâu chẳng thấy, chỉ toàn là cãi cọ, lôi khuyết điểm của một ai đó ra để phê bình nặng nề. Bản thân tôi cũng từng rơi vào hoàn cảnh đó, nhưng tôi lựa chọn im lặng, không muốn cãi cọ nhiều. Mức lương thì cũng chỉ nhàng nhàng tầm 10 triệu đồng. Từ ngày tôi vào công ty đến nay, mức lương của tôi được tăng đúng 1 triệu đồng. Mọi người thử nghĩ xem, 1 triệu trong 3 năm… đó là con số quá ít. Tới giờ tôi vẫn chẳng hiểu vì sao bản thân lại kiên trì ở công ty này đến vậy.
Đặc biệt, sếp tôi là một người đàn ông khá ích kỷ. Nếu như ai biết nịnh nọt anh ta, thảo mai khen này khen nọ thì anh ta sẽ luôn ca ngợi, tuyên dương. Ngược lại, chỉ cần 1 ý kiến đóng góp xây dựng rất bình thường thôi, sếp tôi cũng cho rằng họ ghét sếp và muốn bóc mẽ cấp trên. Hồi tôi mới làm ở công ty, tôi đưa ra đề xuất, phương án của mình cho mọi người, và rồi vẫn cứ bị sếp chê bai, gạt thẳng đi.
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Những nỗi ấm ức cứ tích tụ từng ngày khiến tôi không thể nhẫn nhịn với công ty thêm được nữa. Khoảng 2 tuần trước, tôi nộp CV vào một doanh nghiệp khác, may mắn được nhận luôn vì họ cũng đang thiếu người. Dự kiến là giữa tháng 4 tôi sẽ vào làm ở đó chính thức. Tôi định cuối tháng này sẽ nói cho sếp biết về việc mình nghỉ. Công ty hiện tại chỉ yêu cầu nhân viên báo nghỉ việc trước 10 ngày, nên tôi đợi tới cuối tháng rồi nói luôn một thể.
Trước đó, tôi đã kể với chị đồng nghiệp ngồi cạnh mình về việc này. Thậm chí, tôi còn khoe với chị rằng bản thân đã được nhận vào làm ở công ty mới, chỉ chờ tới ngày giữa tháng 4 thôi. Nào ngờ, chị ấy lại đem chuyện này bí mật kể với sếp.
Sáng ngày cuối tuần, tôi tự thưởng cho bản thân bằng cách ngủ nướng. Điện thoại tôi cũng để ở chế độ yên lặng. Khi tỉnh dậy, tôi thấy có 5 cuộc gọi nhỡ từ sếp. Tưởng là có chuyện gì nghiêm trọng, tôi lập tức nhắn tin cho anh ấy ngay. Tôi không gọi bởi sợ rằng sếp đang họp hoặc có việc bận.
Và rồi sau lúc tôi nhắn, sếp đã gửi tôi ảnh cap màn hình đoạn tin nhắn giữa tôi và chị đồng nghiệp kia. Trong đó, tôi có kể là mình sẽ nghỉ cuối tháng này, và được nhận ở công ty mới rồi. Sếp trách móc tôi, cho rằng tôi coi thường anh ấy. Thậm chí sếp còn bảo, chuyện nghỉ việc thì sếp phải là người được biết đầu tiên. Anh chê tôi là yếu kém, thiếu chuyên nghiệp.
Đọc những dòng nhắn đó mà tôi tổn thương vô cùng. Tại sao tôi lại phải chịu đựng những lời mắng mỏ vô cớ ấy chứ? Và qua hôm nay, tôi cũng hiểu ra rằng, đồng nghiệp dù thân đến đâu, cũng không nên tin tưởng tuyệt đối mà kể cho họ nghe bí mật. Tôi quá chán ghét môi trường này, hi vọng sẽ sớm đến ngày cuối tháng để tôi có thể được nghỉ việc, được tránh xa những kiểu người khó ưa…
Đi làm buổi đầu phải ngồi gần sếp, anh còn đưa một tờ giấy khiến tôi chỉ muốn "bỏ của chạy lấy người"
Với một người sếp khó tính như thế này, tôi thấy rất ngột ngạt, chắc sẽ không thể gắn bó được quá lâu.
Sinh viên ra trường mới đi làm đúng là hay bị bắt nạt thật, cho dù đã từng va vấp với chốn công sở như tôi cũng chẳng thể tránh khỏi. Hồi còn là sinh viên Đại học, tôi đã đi làm thêm ở vài nơi, vừa để nâng cao kinh nghiệm, vừa là rèn giũa kỹ năng mềm. Tiếp xúc với nhiều kiểu người, tôi chững chạc hơn, chẳng còn là kiểu "gà công nghiệp" nữa.
Những tháng làm báo cáo tốt nghiệp, tôi tạm dừng việc đi làm để tập trung đẩy nhanh tiến độ ra trường. Sau khi hoàn thành mọi thứ, cầm tấm bằng giỏi trên tay, tôi tự tin đi xin việc. Tôi lựa chọn một doanh nghiệp trong mảng nhà hàng khách sạn. Được biết, công ty đó nằm trong top các doanh nghiệp có chung lĩnh vực, nên tôi cho rằng quá trình tuyển dụng sẽ vô cùng khắt khe, khó nhằn.
Ảnh minh họa.
May mắn sao, tôi hoàn thành các vòng tuyển dụng rất tốt, tiếng Anh nói lưu loát, bài test thực hành cũng cực kỳ trơn tru. Đặc biệt, vòng phỏng vấn cá nhân, tôi cho họ thấy mình là một người giàu năng lượng. Nên tôi nghĩ việc tôi đỗ là hoàn toàn xứng đáng.
Tưởng chừng một công việc mới sẽ mở ra tương lai đầy phấn chấn, cởi mở. Nhưng không, trở ngại mới chỉ bắt đầu. Và mọi rắc rối bắt đầu từ người sếp khó tính của tôi. Ngày đầu tiên đi làm, chị HR dẫn tôi đi quanh công ty và chỉ cho tôi những phòng ban quan trọng. Sau đó, chị đưa tôi đến chỗ ngồi. Khi ấy là khoảng 8 rưỡi sáng. Đến tầm hơn 9 giờ, sếp đến công ty. Thật không ngờ là tôi ngồi gần sếp nhất so với các đồng nghiệp khác. Anh ấy tất nhiên sẽ được ngồi ở bản to đầu dãy, còn tôi sẽ ngồi ở vuông góc với sếp. Trong đầu tôi đã mường tượng ra bao nhiêu viễn cảnh đáng sợ. Trước giờ bất cứ ai phải ngồi gần sếp cũng cực kỳ áp lực...
Anh ấy hỏi tôi vài câu, rồi tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính. Sau đó sếp đi họp tới tận gần trưa. Buổi trưa hôm đó tôi gọi đồ ăn về văn phòng. Lúc tôi mới mở hộp đồ ăn ra thì cũng là lúc sếp đi họp về. Anh lại ngồi vào vị trí. Tuy nhiên tôi có để ý thấy sếp hơi nhăn mặt. Tôi vẫn cứ ăn thôi thì đã tới giờ nghỉ trưa rồi.
Một lát sau, tôi vừa ăn xong thì sếp đưa tôi một tờ giấy. Anh còn nói thêm: "Em đọc kỹ nội dung anh viết trong tờ giấy này nhé. Khi em ngồi gần anh thế này thì em sẽ cần tuân theo một vài nội quy anh đặt ra. Chúng ta làm trong ngành dịch vụ, nên tuân theo một số nguyên tắc để trở nên chuyên nghiệp hơn". Sau khi sếp nói xong, anh đi ra khỏi chỗ và chắc là đi ăn trưa.
Đến lúc tôi đọc nội dung những quy định mà sếp đề ra, bản thân tôi sốc vô cùng. Trong tờ giấy ấy có rất nhiều điều, tôi đoán là sếp vừa mới gõ máy xong, vì thấy có cả lỗi chính tả.
Đầu tiên là việc tôi không được đeo tai nghe, mục đích để sếp nhắc nhở, góp ý thì tôi có thể phản hồi lại luôn. Thứ hai là việc tôi không được ăn đồ có mùi tại chỗ, phải hạn chế tối đa việc ăn uống. Bởi lẽ sếp rất sợ bị ám mùi sang chỗ ngồi của anh ấy. Thứ ba, tôi không được để mặt mộc, hoặc trang điểm nhợt nhạt khi đi làm, tránh trường hợp khách hàng gặp sẽ tạo ấn tượng không tốt với họ.
Ảnh minh họa.
Ngoài ra, trong tờ giấy sếp gửi, còn rất nhiều những nội quy khác thể hiện sự "hắc ám" của anh. Về vấn đề này, tôi không dám hỏi các đồng nghiệp khác, vì sợ bản thân trở thành kẻ tọc mạch, không biết nghe lời. Thậm chí nếu đến tai sếp, tôi có thể bị quy là thiếu trách nhiệm với công việc.
Nhưng mà có những điều vô lý và hơi khiên cưỡng. Tôi rất muốn sếp hiểu rằng, anh ấy nên đặt sự thoải mái, dễ chịu của nhân viên lên hàng đầu. Nếu sự ngột ngạt kéo dài, tôi e là bản thân sẽ không thể gắn bó được lâu với môi trường này. Đến nay đã được 1 tuần tôi làm ở công ty, mà lúc nào trong đầu tôi cũng chỉ muốn "bỏ của chạy lấy người". Sếp không hề niềm nở với tôi, lúc nào cũng xăm soi "bắt lỗi"...
Lấy nhau 7 năm, lần đầu tiên chồng giúp vợ rửa bát, thế mà bố chồng buông ngay một câu đầy cay nghiệt Trước kia tôi còn thương mẹ chồng hiền lành nên cố gắng ở lại ngôi nhà này. Bây giờ thì tôi không còn gì để lưu lại đây nữa. Trước khi đi lấy chồng, các chị đồng nghiệp dạy tôi các kỹ năng đối phó với mẹ chồng. Thế nhưng khi về nhà chồng, mọi thứ đảo lộn đến chóng mặt khiến tôi...