“Sẵn sàng”… khi tình yêu đủ lớn!
Lần đầu tiên trong đời, tôi biết mình đã sẵn sàng, tôi muốn thuộc về anh hoàn toàn, trọn vẹn mà không hề nghĩ đến bất cứ một điều gì khác: Không có được – mất; không có đúng – sai; không có tương lai hay sự hối hận…
Khi đọc được bài viết: “Có nên chia tay bằng sự trinh trắng?”, tôi cảm nhận được hết những trăn trở của em và muốn chia sẻ với em như một người em gái! Tôi hi vọng những kinh nghiệm của mình sẽ giúp cho em có được những quyết định đúng đắn hơn.
Năm nay tôi 26 tuổi và chưa lập gia đình. Và cũng phải thẳng thắn nói rằng, tôi không còn là một người con gái trong trắng nữa. Nói như vậy không có nghĩa tôi là người dễ dãi, cũng không phải coi tình yêu như một cuộc chơi… Tôi đã trải qua ba năm với mối tình đầu sinh viên của mình, tình yêu ấy trong sáng, thánh thiện và cả hai đứa đều nâng niu, trân trọng… Dù ba năm ở bên nhau, gắn bó với nhau, chia sớt với nhau những khó khăn, vất vả của đời sinh viên… nhưng hai đứa vẫn luôn giữ gìn cho nhau đến ngày ra trường.
Đúng như em nói là “Sống chung với lũ” vì có những ranh giới rất mong manh giữa tình yêu và tình dục… nhưng chúng tôi đã không cho phép mình đi quá giới hạn của mình yêu. Hơn nữa, tôi chưa thực sự sẵn sàng để đón nhận nó. Tôi luôn mong muốn có một đêm tân hôn trọn vẹn, ngọt ngào bên người mình yêu thương… mặc dù với cuộc sống hiện đại, tôi nghĩ mình phải đến 27, 28 tuổi mới có đủ điều kiện để kết hôn. Thế nhưng… bao nhiêu dự tính về một đám cưới và gia đình hạnh phúc đã tan vỡ sau khi hai đứa tốt nghiệp ra trường…
Chúng tôi chia tay nhau, không hề liên quan gì đến sex, mà chỉ vì những nguyên nhân khác, hay nói đúng hơn, anh ấy đã làm tôi tổn thương rất sâu Nhưng tận sâu trong trái tim mình, tôi vẫn luôn trân trọng tình yêu đầy bao dung của anh ấy đã từng dành cho mình!
Tôi hạnh phúc vì được nhận và cho đi những gì tốt đẹp nhất của người con gái cho người đàn ông mình yêu thương…
Video đang HOT
Em trai tôi vẫn thường đùa tôi là “đồ cổ”, “bảo thủ” và tôi cũng nghĩ mình là một người con gái gia phong, nề nếp và luôn giữ những phẩm chất tốt đẹp của người phụ nữ, đó là “tiết hạnh”. Thế nhưng, mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn khi tôi gặp người đàn ông thứ hai trong cuộc đời mình. Anh ấy là một người đàn ông rất tuyệt vời và trưởng thành…
Lần đầu tiên trong đời, tôi biết mình đã sẵn sàng, tôi muốn thuộc về anh hoàn toàn, trọn vẹn mà không hề nghĩ đến bất cứ một điều gì khác: Không có được – mất; không có đúng – sai; không có tương lai hay sự hối hận… Tôi chỉ biết rằng, khi ấy tôi đang yêu và được yêu thật sự, tôi hạnh phúc vì được nhận và cho đi những gì tốt đẹp nhất của người con gái cho người đàn ông mình yêu thương…
Em gái à! Cái màng trinh sinh học ấy nó không phải quyết định tất cả cuộc đời của người con gái. Cái thực sự có ý nghĩa chỉ là với một tình yêu, em trân trọng người em yêu và muốn được gắn kết với người đó ở mức độ nào mà thôi! Không có nghĩa đã từng quan hệ với một người đàn ông là em có thể tiếp tục… với bất kỳ một người nào khác. Còn với tôi, với một tình yêu, điều có ý nghĩa nhất không phải là lần đầu hay lần thứ mấy… mà là ta có đủ niềm tin, đủ yêu thương để gắn kết với người đàn ông mình thực sự yêu thương hay không? Không ai có quyền phán xét hay đánh giá một con người chỉ vì cái màng trinh mỏng manh ấy. Hãy biết tôn trọng chính mình… dù em làm gì thì em cũng cần phải ý thức được rằng, đấy là điều em thực sự muốn và sẵn sàng hi sinh tất cả cho người đàn ông em thương yêu nhất!
Cái màng trinh sinh học ấy nó không phải quyết định tất cả cuộc đời của người con gái.
Hãy biết chịu trách nhiệm về những điều mình làm, hãy biết chấp nhận sự Cho – Nhận trong tình yêu, sự ngọt ngào và những đắng cay… nếu có thể xảy ra trong cuộc sống của mình! Nếu một ngày nào đó, vì một lý do nào đó, bọn em không còn ở bên nhau nữa, em vẫn có thể tự hào rằng em đã từng yêu, đã từng cho và được nhận, đã từng có được những giây phút hạnh phúc bên người con trai em yêu thương…
Nếu như… em cảm thấy mình chưa đủ lớn để đón nhận điều đó thì em hãy cố gắng chờ đợi, cố gắng vun vén cho tình yêu của mình… để đến một ngày nào đó, khi thấy tình yêu đã đủ lớn và bọn em thực sự trưởng thành thì khi ấy “bắt đầu” cũng chưa muộn, phải không em?
Hãy mạnh mẽ và hạnh phúc em nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi anh của em
Không hiểu sao em lại ngày càng yêu anh hơn...
Sao anh lại làm em buồn nhiều vậy anh? Trước đây chẳng bao giờ anh nói năng thô lỗ hay cục cằn với em cả. Em buồn lắm những lần anh nói năng thô lỗ vào mặt em...
Thời gian anh và em yêu nhau cũng được 15 tháng rồi vậy mà bây giờ càng ngày em càng thấy giữa hai chúng mình chẳng còn như trước nữa. Anh không còn quan tâm em, không còn chiều chuộng em, không còn thích nói chuyện hay đi chơi với em nữa. Và có một điều làm em rất buồn là anh không hề tôn trọng em, mỗi lần anh và em cãi nhau hay đôi khi chỉ là anh tức chuyện gì đó anh sẵn sàng chửi em, văng tục trước mặt em mà không cần biết em bị tổn thương, em buồn thế nào mỗi khi nghe nhưng lời đó của anh.
Những lần đó em chẳng biết nói chuyện với ai cả, em thấy xấu hổ với bạn bè lắm nếu bọn nó biết được em bị người yêu mình chửi như vậy. Anh còn nhớ tết năm ngoái anh hứa sẽ không bao giờ thô lỗ với em mà, lần đó em đã rất muốn chia tay với anh nhưng khi thấy anh gục vào em rồi khóc, em rất thương anh và em đã không thể rời xa anh để rồi bây giờ em cảm thấy có chút ân hận anh biết không.
Giá như ngày ấy em không gặp anh ở nhà đứa bạn em thì có lẽ bây giờ em vẫn là một cô gái vô tư, chẳng biết đến những hạnh phúc và cũng rất nhiều đau khổ trong tình yêu. Kể từ năm nhất đại học em chẳng yêu ai, chẳng hẹn hò với ai cả vậy mà em đã nhận lời yêu anh chỉ sau 4 tháng và chỉ sau đó 2 tháng nữa mình đã trao cho nhau tất cả. Lần đầu tiên đó anh đã nghi ngờ em vì em không có vệt máu nào cả, em chẳng biết giải thích sao với anh cả vì với anh là lần đầu tiên trong đời em mà. Nhưng rất may sau đó một thời gian anh đã dần chịu tin và không nghi ngờ nữa, em cứ nghĩ là mình sẽ hạnh phúc và sẽ hiểu nhau hơn, yêu nhau hơn khi mình là của nhau. Nhưng có lẽ người ta nói "đàn ông cả thèm chóng chán" là đúng anh nhỉ? Anh không còn yêu em như trước, anh ngày càng thay đổi. Còn em thì yêu anh nhiều hơn trước, em sợ mất anh, còn anh lại muốn gặp gỡ những người khác. Anh biết vì sao em hay ghen, em hay nói anh không? Vì anh không khéo léo, anh đối xử với người con gái khác lúc nào cũng nhẹ nhàng và lịch sự, còn với em anh chẳng vậy. Thử hỏi như thế làm sao em không cảm thấy khó chịu chứ?
Em thấy sợ mất anh và em đang rất đau khổ khi bị anh lừa dối em vì một người con gái khác...
Tối qua có một người con gái lạ gọi điện cho anh lúc nửa đêm không nói tên, anh nói chuyện với người ta nhẹ nhàng tình cảm và không cần biết em đang ở đó, em ghé tai nghe thì anh không cho, rồi anh xóa số và xóa cả tin nhắn người ta gửi cho anh, vì không muốn em biết. Khi người ta nhắn tin cho anh em hỏi là ai anh còn nói dối em là bạn anh, em hỏi về người tối qua thì anh gắt lên và anh bảo rằng em lèo nhèo, câu mà anh vẫn hay nói em khi em hỏi anh. Em thấy buồn lắm anh biết không? Sao anh lại giấu em, sao anh lại làm em chán nản cuộc sống vậy chứ? Anh có người yêu rồi mà vẫn còn muốn gì nữa chứ? Anh nói anh không có gì, nhưng cách anh xử sự hỏi làm sao em không nghĩ được chứ?
Từ ngày mình thuộc về nhau em đã không còn là em nữa, em đã khóc rất nhiều, những lần em khóc rất ít khi anh dỗ dành em, anh không thương em như anh nói đúng không anh. Em biết anh là người ích kỷ, em cũng biết anh luôn đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, với anh em không phải là người quan trọng nhất nhưng không hiểu sao em lại ngày càng yêu anh hơn. Em ước gì mình không gặp nhau trước đây, em thấy ân hận vì đã trao cho anh đời con gái của mình quá sớm để rồi giờ anh chán em, suốt ngày mình cãi vã nhau.
Trước đây anh nói rằng mình yêu nhau thì phải hai như một nhưng bây giờ anh lại bảo việc của anh kệ anh, gặp nhau nhưng em làm việc của em đừng theo anh như cái đuôi. Dạo này anh thường gấu giếm điện thoại của mình, anh không muốn em đụng vào bất cứ cái gì của anh. Em muốn rời xa khỏi tất cả mọi thứ, em chẳng muốn làm gì, gặp ai cả, em thấy sợ mất anh và em đang rất đau khổ khi bị anh lừa dối em vì một người con gái khác. Bây giờ em đang rất mệt mỏi và buồn lắm sao anh không thương em vậy?
1309upeupa@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Ngày em ra đi... Liệu em có còn nhớ đến anh hay không?". Có thể bạn sẽ không nhớ về những người mỉm cười với bạn nhưng người đã khóc vì bạn thì có lẽ suốt cả cuộc đời bạn sẽ không thể quên được". Ngày chia tay, anh không hề nói. Anh lặng lẽ từ lúc em đi... anh đã cố gắng, anh làm rất nhiều,...