Săn mật ong rừng U Minh
Mật ong U Minh từ lâu trở thành thương hiệu nổi tiếng trong và ngoài nước với nhiều công dụng chữa bệnh và bồi bổ sức khỏe. Nhưng ít ai biết được rằng, để lấy được mật ong đòi hỏi sự công phu và phải có kinh nghiệm…
Những người gắn bó với rừng hay từng sống ở U Minh (thuộc tỉnh Cà Mau và Kiên Giang) đều nghe và biết đến hai từ “càn ong”. Càn ong có nghĩa là càn trong rừng tìm mật ong. Đó là chuyện của cái thời U Minh còn hoang sơ, cư dân thưa thớt, cả xóm, cả ấp chỉ vài chục nóc gia.
Lấy mật ong phải đeo mặt nạ lưới chống ong đốt.
Một lão nông cả cuộc đời gần 90 năm gắn bó với vùng đất U Minh, kể rằng khoảng 70 năm trước chẳng ai đi gác kèo ong bao giờ, bởi ong mật trong rừng có hằng hà sa số. Ong mật, ong ruồi làm ổ khắp nơi. Từ nhà lội ra vài chục bước là tới rừng. Người ta chỉ lặn lội trong rừng vài tiếng “càn ong” có thể lấy được 5-7 lít mật. Mà hồi đó, mật ong đem về chỉ để dành làm thuốc chữa bệnh cảm cúm, đau bụng, đau bao tử, rơ lưỡi cho con nít mới sanh… hay lâu lâu đem chan cơm cho con nít ăn chơi, chứ không ai bán chác.
Hành trình càn ong hồi đó tuy băng rừng, vượt qua nhiều gai góc nhưng dụng cụ đi càn ong khá giản đơn. Người ta chỉ cần quấn vài bó vỏ dừa khô (lột từ trái dừa khô) đem phơi thật khô rồi xé ra cho tơi, quấn thành bó đuốc để hong khói xua ong bay lên rồi lấy mật. Với công cụ đơn giản, cùng với mục đích đi càn ong là chỉ lấy mật về xài trong nhà nên người ta cũng không chú trọng được nhiều hay ít. Nên chỉ cần rảo rảo vài vòng trong rừng là có thể lấy được đầy ấm mật là lội về nhà để lo đồng áng.
Đi càn ong là cái chuyện hồi mấy chục năm về trước của thế kỷ 20, khi U Minh còn thưa người, còn bây giờ đã trở thành hồi ức! Tất nhiên, hiện nay trong vườn nhà vẫn có ong về làm tổ, người ta vẫn có thể lấy được nhiều mật, nhưng so với ngày trước thì giảm đến hơn 8-9 phần. Để có được mật ong, người ta phải đi gác kèo trong rừng.
Video đang HOT
Kèo ong thường được giới thợ rừng chọn làm bằng cây tràm nhỏ hơn bắp vế người lớn (chừng 3 tấc hoành) dài khoảng 3 thước, đẽo cẩn thận theo kiểu như máng nước, bụng quay xuống phía dưới, lòng máng quay lên trên để rỏ nước mưa. Để gác kèo, thợ rừng phải quan sát hướng gió, tìm “bãi đáp” cho ong, sau đó mới chọn vị trí gác cây kèo trên một nhánh cây thuận lợi nhất để bầy ong đậu vô. Nơi gác kèo còn phải vừa im ắng, vừa có ít nhiều bóng nắng rọi vào.
Con ong rất kén chọn, nó không thích làm tổ ở nơi rợp bóng cây, vì ở những nơi ẩm thấp bao giờ mật cũng có vị chua. Đây là kỹ thuật đòi hỏi bề dày kinh nghiệm mà không phải thợ rừng nào cũng có, bởi vậy cùng đi gác kèo, nhưng có người gác kèo nào cũng có ong đậu, còn có người gác cả chục kèo chưa có con ong nào lui tới, hoặc vả có ong đeo vào nhưng vài bữa là bỏ đi. Theo giới thợ rừng, đó là do “kèo chưa êm” phải gác lại chỗ khác.
Một tổ ong mật trong rừng U Minh.
Rừng tràm U Minh nở hoa vào mùa hanh khô, hoa tràm trắng xóa, hương ngan ngát quyến rũ ong từ các nơi khác kéo về hút mật. Theo nhiều thợ rừng, gác kèo nên chọn trước khi mùa hoa tràm nở, thường vào khoảng tháng 10-11 âm lịch, để cho những cơn mưa muộn rửa sạch dấu vết, mà nhánh kèo cũng đủ thời gian khô đi, giống như bao nhiêu cành khô khác. Chiếc kèo nào có dấu vết khả nghi là đàn ong tránh xa ngay. Gác kèo xong rồi thì chờ cho ong kéo đến làm tổ. Thợ rừng chỉ cần lui tới thăm nom, đợi khi đến lứa thì lấy mật mang về.
Tới kỳ lấy mật, thợ rừng phải chuẩn bị cây đuốc bằng vỏ trái dừa phơi khô hoặc lá dừa khô, đem nhúng nước hơi ướt để khi đốt lên tỏa ra nhiều khói, làm cho ong ngạt thở, sợ mà bay tản đi hết. Người thợ rừng chỉ cần trèo lên cây, đứng phía trên đầu gió mà đốt đuốc, có khi cột cây đuốc vào đầu cây sào dài đưa lên gần tổ ong.
Gặp khói cay mù mịt, bầy ong bay tỏa ra theo chiều gió xuôi và thợ ăn ong bắt đầu dùng con dao nhọn khoét “khúc mứt” cho mật chảy ra, trong khi người đứng phía dưới đưa chiếc thùng nhựa hứng lấy. Mật ong nguyên chất đặc quánh tuôn ra, cho đến khi nào hết mật mới thôi. Lấy mật xong, thợ rừng rút đi, bầy ong bay trên đầu lại trở về tổ cũ như chưa có chuyện gì xảy ra. Thợ rừng lại đến kèo khác tiếp tục công việc lấy mật. Đến kỳ, thợ rừng lại đến hong khói lấy mật, có tổ ong lấy đến gần chục lần, mỗi lần 2-3 lít mật, sau đó bầy ong mới bỏ đi. Tuy nhiên, cũng có người lấy mật bị “ong đánh” sưng vù mặt mày, đây là chuyện bình thường ở xứ rừng, và chỉ 2-3 ngày sau sẽ khỏi.
Do đề phòng cháy rừng, ngày nay thợ rừng không còn gác kèo ồ ạt như trước, mà thành lập thành nghiệp đoàn, khai thác theo quy trình, lấy mật phải có thời điểm thích hợp. Nhất là khu vực rừng bảo vệ nghiêm ngặt thì không được phép vào gác kèo. Mọi hoạt động phải đặt dưới sự quản lý của Kiểm lâm, Hạt quản lý rừng.
Một tổ ong mật ở U Minh cho từ 3-5 lít mật, thậm chí có ổ được mùa và thuộc loại to nhất chứa đến 10 lít mỗi lần lấy. Nên sau mùa gác kèo, mỗi thợ rừng thu đến hàng trăm lít mật là chuyện bình thường. Mật ong U Minh mang hương vị đặc biệt của hoa tràm nổi tiếng. Loại mật này trong và vàng như nước cam, để lâu năm màu hơi đậm lại và không biến chất, đặc biệt không bao giờ đọng chất đường.
Theo VNE
Cố bán rừng với giá... củi
Sự việc đang gây xôn xao dư luận tỉnh Quảng Trị mấy ngày gần đây là thông tin Ban quản lý dự án 661 Nam Bến Hải (viết tắt là BQLDA 661 Nam Bến Hải) đang hết lần này đến lần khác cố gắng bán hàng trăm ha rừng trồng cách đây 10 năm tại xã Linh Thượng (H.Gio Linh) với giá "bọt bèo" (hơn 2 triệu đồng/ha), dù liên tục bị cơ quan chức năng địa phương "tuýt còi"...
Câu chuyện bắt đầu từ quý 2 năm 2012, khi BQLDA 661 Nam Bến Hải do ông Nguyễn Văn Thành, Trưởng phòng Nông nghiệp H.Gio Linh làm trưởng ban đã "âm thầm" bán 260 ha rừng trồng từ các năm 1998, 1999 tại xã Linh Thượng (H.Gio Linh), thuộc các dự án trồng rừng 327 và 661 mà không thông qua việc đấu giá công khai (theo quy định hiện hành, đối với rừng trồng từ nguồn vốn Chương trình 327 và dự án trồng mới 5 triệu ha rừng, sau khi được phê duyệt quy hoạch là rừng sản xuất thì phải thông qua hình thức đấu giá ). Đến ngày 21.9.2012, thấy có nhiều dấu hiệu đáng ngờ, Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Trị Nguyễn Đức Cường đã có công văn yêu cầu dừng việc khai thác và kiểm điểm trách nhiệm các cá nhân liên quan. Thời điểm này, trong 260 ha đã bị "cạo trọc" 140 ha...Đối với 120 ha rừng còn lại, Sở NN&PTNT tỉnh Quảng Trị đã có hướng dẫn gửi BQLDA 661 Nam Bến Hải yêu cầu đơn vị này phải triển khai khẩn trương 2 nội dung cốt yếu nếu muốn bán là: xem xét, thẩm định số lượng gỗ cụ thể để áp giá và phải làm thủ tục đấu giá công khai.
Những gốc cây đã bị đốn hạ trước đó trong 260 ha rừng ở Linh Thượng có đường kính lớn - Ảnh: Nguyễn Phúc
Nhưng một lần nữa, BQLDA 661 Nam Bến Hải lại "phớt lờ" tất cả để sáng 9.11, hợp đồng với Công ty CP dịch vụ bán đấu giá tài sản Đất Việt (41 Ngô Quyền, TP.Đông Hà, Quảng Trị) tổ chức bán đấu giá hơn 120 ha rừng một cách đáng ngờ khi chỉ có 3 doanh nghiệp tham gia. Kết quả, sau 2 vòng đấu, 1 doanh nghiệp đã trúng với giá 270 triệu đồng (chỉ hơn giá khởi điểm 10 triệu đồng). Tính ra mỗi ha rừng chỉ được bán ra với giá hơn 2 triệu đồng, cái giá mà nhiều người cảm thán rằng "củi còn đắt hơn thế".
Đáng nói, theo hồ sơ thẩm định của Chi cục Lâm nghiệp tỉnh Quảng Trị thì 260 ha rừng ban đầu, tổng sản lượng gỗ khai thác lên đến hơn 6.500 m3. Lẽ nào sau khi khai thác 140 ha, thì phần rừng còn lại là "đồi trọc" hay sao mà áp mức giá rẻ chạm đáy đến vậy? "Chúng tôi đã cử cán bộ xuống tận hiện trường để kiểm tra đo đạc cụ thể. Và tính trung bình mỗi ha sẽ thu chừng 30 đến 40 m3 gỗ. Chúng tôi cho rằng mức giá đó là chưa phù hợp, đã lạc hậu do được xây dựng từ thời gian trước..."- ông Hoàng Đức Doanh, Chi cục trưởng Chi cục Lâm nghiệp tỉnh Quảng Trị nói.
Liên quan đến việc "cố đấm ăn xôi" của BQLDA 661 Nam Bến Hải, ngay sau khi nhận được toàn bộ hồ sơ xin bán 120 ha rừng của BQL này, phát hiện thấy các bước thủ tục chưa phù hợp với chỉ đạo của UBND tỉnh và yêu cầu của Sở NN&PTNT, ngày 15.11, Chi cục Lâm nghiệp tỉnh Quảng Trị đã bác hồ sơ theo đúng quyền hạn của mình.
Trao đổi với báo chí, ông Nguyễn Quân Chính, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Trị khẳng định sẽ chỉ đạo UBND H.Gio Linh cho ngừng ngay việc bán rừng sai quy định này đồng thời sẽ xem xét trách nhiệm của các cán bộ liên quan.
Nhưng có một sự thật khác trớ trêu hơn là từ ngày 5.7.2012, UBND H.Gio Linh đã giải thể BQLDA 661 Nam Bến Hải, thành lập ban mới có tên gọi: Ban quản lý dự án đầu tư, bảo vệ và phát triển rừng H.Gio Linh, giao cho ông Nguyễn Văn Thức, Phó trưởng Phòng nông nghiệp H.Gio Linh làm trưởng ban. Nhưng rất nhiều văn bản liên quan đến việc bán rừng sau đó, BQLDA 661 Nam Bến Hải vẫn "đứng tên" và ông Nguyễn Văn Thành, Trưởng BQL dù đã hết quyền hạn được giao vẫn đứng ra ký. Đáng nói hơn nữa, đây không phải là lần đầu tiên BQLDA 661 Nam Bến Hải cố ý làm trái quy định Nhà nước, bán rừng cho nhiều doanh nghiệp với giá rẻ mạt, gây bức xúc dư luận địa phương...
Theo TNO
Tận diệt cây kim cương vì thương lái TQ Gần đây, hàng trăm người dân xã Ngọc Lây, huyện Tu Mơ Rông và các xã Măng Cành, Măng Bút, Hiếu, huyện Kon Plông - Kon Tum đổ xô lên rừng tìm bứt cây kim cương về bán cho các thương lái Trung Quốc. Cây kim cương có tên khoa học là Anoectochilus spp, là loài thực vật quý hiếm thuộc nhóm IA,...