Salad cho tình yêu
Tôi vụt ngay về nhà ngay khi đọc những dòng tin trên báo viết về Điệp An. Đã ba năm nay tôi vẫn ngày ngày chờ đợi một dòng liên lạc của em. Từ ngày em bỏ đi, từ ngày tôi kết hôn với Phương, tôi vẫn chưa bao giờ thôi nhớ về em. Ngày ấy, tôi và em đều đã vì nông nổi mà đánh mất nhau, nhưng tôi biết trong tận sâu trái tim chúng tôi vẫn luôn dành cho nhau những thương nhớ khôn nguôi.
Cuối cùng tôi đã được nhìn thấy Điệp An. Vẫn đôi mắt trong veo ấy. Vẫn nụ cười dịu dàng ấy. Em đã bắt đầu thành công với những tác phẩm của mình. Em đã chứng mình cho tôi và những người luôn nghi ngờ rằng em sẽ làm được.
Tôi về nhà khi Phương đang cặm cụi chuẩn bị bữa cơm tối. Vừa nhìn thấy tôi, Phương đã gọi:
- Hôm nay anh về sớm thế? Em có làm món salad mà anh thích này.
Phương thật sự là một người vợ mà tôi cần, nhưng trong tận sâu tâm hồn mình, tôi biết tôi chưa bao giờ yêu Phương như đã từng yêu em
Tôi không nói gì đi vội lên phòng. Sau khi bỏ vài bộ quần áo vào túi xách và gọi taxi, tôi đi ra và nói với Phương rằng tôi có chuyến công tác đột xuất ở Đà Lạt khoảng hai ngày.
Phương mỉm cười, gật đầu chào tôi.
- Anh giữ gìn sức khỏe ạ. Để em lấy thêm khăn bỏ vào túi cho anh. Đà Lạt lạnh lắm.
Tôi hôn nhẹ lên trán Phương rồi bước luôn. Xe đã tới.
Ngồi trên xe mà lòng tôi háo hức không yên. Tôi chỉ muốn nói với em một lời xin lỗi đã nợ em suốt ba năm qua khi tôi đã cố chấp và hèn nhát đến nỗi để mất đứa con là kết tinh của tình yêu nồng nàn. Ngày em đi bỏ đứa con cũng là ngày tôi không bao giờ còn được gặp em nữa. Suốt ba năm tuyệt vọng vì mất em, vì lỗi lầm và vết thương đã gây ra cho em, Phương đã lặng lẽ ở bên cạnh quan tâm và yêu thương tôi. Phương không lãng mạn như em. Phương không ngông ngênh và bất cần như em. Phương luôn dịu dàng và đằm thắm trước mọi điều. Phương thật sự là một người vợ mà tôi cần, nhưng trong tận sâu tâm hồn mình, tôi biết tôi chưa bao giờ yêu Phương như đã từng yêu em.
Xe đến Đà Lạt vào khoảng giữa đêm. Tôi thuê taxi đến chỗ em theo địa chỉ trên báo. Đó là một căn nhà nhỏ cách hồ Xuân Hương không xa. Tôi định bấm chuông nhưng lại e ngại. Vì đã quá nửa đêm, nhỡ đâu em đang ở bên chồng hay người tình, hay bất kì một ai. Thực ra tôi có thể tìm một khách sạn nghỉ qua đêm rồi đến sáng mai gặp em, nhưng trong lòng tôi không thể yên. Tôi khao khát muốn gặp em. Tôi đánh liều bấm chuông.
Video đang HOT
Người ra mở cửa cho tôi là Điệp An. Em để tóc dài. Mặc chiếc váy xanh dài. Nhìn em rất đẹp giữa không gian này. Em dường như không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Tôi bước theo em vào căn nhà. Một ngôi nhà khá xinh xắn với một những chiếc đèn con con treo trên tường.
- Em không nghĩ anh lại đến sớm thế?
Tôi sắp lại gần em. Tôi ôm em. Em cứ đứng lặng không nói gì. Cứ như thể em đã đoán trước được mọi điều.
- Anh rất nhớ em. Anh đã tìm em suốt ba năm qua.
- Tìm em để làm gì?
Chỉ có cô ấy là người duy nhất có thể làm món salad dành cho riêng anh thôi
Em thản nhiên đến lạ, nhưng tôi cũng cảm thấy hơi thở của em gấp gáp. Tôi đưa tay vuốt mái tóc xõa dài của em và hôn lên đôi môi em một nụ hồn say đắm. Tôi cảm giác như tình cảm của tôi và em vẫn chưa bao giờ đổi thay. Thế nhưng em đột ngột dừng lại.
- Anh…
Em gục đầu vào vai tôi. Tôi cảm giác những giọt nước mắt ấm nóng của em đang chảy dần trên vai tôi. Nhưng sau đó em lại thản nhiên ngồi xuống bàn ăn.
- Anh ăn salad cùng em chứ?
Món salad mà em vẫn thích ăn, có cà chua, trong khi tôi ghét cay ghét đắng cà chua. Tôi và em vẫn thường tranh cãi nhau về điều này. Em không bao giờ chịu ngừng bỏ cà chua vào món salad, và nói với tôi rằng “Anh, cà chua rất tốt cho sức khỏe”.
- Anh vẫn không ăn được cà chua?
Tôi gật đầu. Em mỉm cười nhìn tôi:
- Chỉ có cô ấy là người duy nhất có thể làm món salad dành cho riêng anh thôi.
Tôi giật mình khi nghe em nhắc đến Phương. Tôi bỗng nhớ đến món salad Phương vẫn hay làm. Cô ấy nói “Đây là món salad cho riêng anh”. Từ lúc lên xe rời Sài Gòn, tôi không hề có cảm giác có lỗi với Phương, nhưng khi nghe Điệp Anh nói, một cảm giác tội lỗi dội về trong tim tôi. Phương đã luôn bao dung và chấp nhận những khoảng riêng kỉ niệm của tôi về em. Chưa bao giờ Phương cố gắng chạm vào nó hay dằn vặt tôi vì những điều đó. Tôi nhớ rằng Phương đã yêu tôi biết bao nhiêu.
- Anh chỉ muốn xin lỗi em. Ba năm qua chưa bao giờ anh thôi cảm giác có lỗi với em.
- Không. em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi. Từ lần đầu tiên khi cô ấy đến gặp em, sau ngày cưới anh. Anh biết không? Em đã từng hận anh khi vì anh mà phải bỏ đứa con của mình. Nhưng sau ngày ấy, em đã luôn nhớ anh. Cho đến khi em gặp Phương, em mới hiểu rằng chỉ có cô ấy mới là người anh nên yêu. Chỉ có cô ấy mới là người dành cho riêng anh mà thôi. Em thực sự ngưỡng mộ cô ấy.
“Anh yêu em” – Tôi thì thầm trong điện thoại trước khi cúp máy. Đã quá lâu tôi không nói với em điều đó
Tôi cảm thấy choáng váng khi nghe Điệp An nói những điều đó. Thực sự là tôi có cảm giác nhẹ nhõm khi biết Điệp An đã không hận tôi nữa, và cô ấy cũng đã có một người đàn ông yêu thương mình bằng một cách khác hoàn toàn tôi ngày xưa.
Sau những đau khổ tưởng chừng như kéo người ta đến tận cùng tuyệt vọng, nhưng hóa ra đó chỉ là một lối rẽ, mà sau lối rẽ ấy mỗi chúng ta vẫn có thể tìm thấy hạnh phúc khác.
- Em đang rất hạnh phúc. Và anh có biết anh cũng đang rất hạnh phúc không? có được một tình yêu dịu dàng và vị tha như của Phương chính là hạnh phúc của anh.
- Em đã thực sự không còn buồn về chúng ta?
- Vâng. Đã từ lâu rồi. Em đã tìm được người đàn ông có thể ăn chung với em món salad mà em thích.
Em mỉm cười nhìn tôi. Trông em thanh thản vô cùng. Sau những đau khổ tưởng chừng như kéo người ta đến tận cùng tuyệt vọng, nhưng hóa ra đó chỉ là một lối rẽ, mà sau lối rẽ ấy mỗi chúng ta vẫn có thể tìm thấy hạnh phúc khác, cho riêng mình.
Tôi ngồi lại uống trà cùng em và nói một vài câu chuyện vu vơ cũ cho đến khi trời sáng. Tôi gọi xe trở về Sài Gòn ngay. Tôi bỗng nhớ Phương và món salad của em vô cùng. Tôi gọi cho em:
- Anh đang trên đường về. chuyến công tác kết thúc sớm em ạ.
- Vâng. Em đã làm món salad mà anh thích nhất đấy.
Tôi nghe trong điện thoại, giọng em mỉm cười.
“Anh yêu em” – Tôi thì thầm trong điện thoại trước khi cúp máy. Đã quá lâu tôi không nói với em điều đó.
Chỉ mấy tiếng nữa thôi, tôi sẽ trở về nơi thực sự thuộc về mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tận cùng tuyệt vọng...gặp lại tình cũ!
Bất giác tôi bấm số và gọi cho H, giọng nói anh vẫn ân cần và ấm áp như ngày nào. Tôi đã cầu xin H tha thứ...
Không như những chuyện tình lãng mạn khác. Tôi gặp H trong một buổi trưa hè, cái nắng hè oi ả không làm xấu đi ấn tượng ban đầu của tôi đối với H. Tôi yêu H ngay từ lần đầu gặp mặt đó. Không phải chúng tôi tình cờ gặp nhau mà chúng tôi quen nhau đã lâu nhưng chỉ liên lạc qua điện thoại. Cái ngày định mệnh đó cũng đã đến với tôi, H hẹn gặp tôi. Khi gặp H tôi rất ngạc nhiên, anh không giống như những gì tôi tưởng tượng. H cao to nhìn cũng khá đẹp trai nhưng anh ăn mặc khá giản dị, đó cũng là điều dễ hiểu vì H nói rằng gia đình anh rất nghèo. H nói gặp tôi anh thất vọng lắm vì tôi không giống như những gì anh đã nghĩ. Những tưởng rằng tôi và H không thể đến bên nhau được vậy mà thời gian trôi đi chúng tôi lại yêu nhau say đắm.
Ảnh minh họa
Về nhà H chơi thấy nhà H rất nghèo, mọi người xung quanh cứ ngăn cản chuyện tôi đến với H. Vì anh ấy không có tương lai nên không thể mang lại niềm hạnh phúc trọn vẹn cho tôi được. Nhưng quan điểm của tôi lại khác, thấy gia cảnh H như vậy tôi lại càng yêu anh hơn. Thời gian bên nhau tôi thật hạnh phúc.
Mới vậy mà đã một năm trôi qua, tôi ra trường và đi làm. H vẫn còn đi học, xa H tôi nhớ anh nhiều lắm nhưng công việc bận rộn làm tôi không thể đến thăm anh được. Còn anh cũng vậy, vẫn đang là sinh viên nên anh không có điều kiện qua thăm tôi thường xuyên được. Lâu dần tôi cũng quen với cuộc sống không có H bên cạnh. Những lúc buồn, nhớ anh tôi lao vào cuộc chơi với bạn bè và điều gì đến cũng sẽ đến. Sự cám dỗ của đồng tiền đã làm tôi thay đổi, tôi đã quen và hẹn hò với một người con trai tên P. P là một người rất có điều kiện, ngày ngày anh đưa đón tôi đi làm, đưa tôi đi chơi, P đáp ứng cho tôi tất cả mọi thứ. Tôi lao đầu vào yêu P như chưa từng yêu bao giờ. Tôi quên H từ lúc nào không hay, tôi đã cắt đứt mọi liên lạc với H.
Một hôm, P yêu cầu tôi về sống chung với anh, tôi đã đồng ý. Thời gian đầu sống chung với anh tôi thật hạnh phúc, tôi được sống một cuộc sống đầy đủ về mọi thứ. Nhưng không có gì là mãi mãi cả, sống chung với anh tôi mới nhận ra một điều anh thật ích kỷ. P muốn tôi thay đổi mọi thứ từ ăn mặc đến tính cách, anh ép buộc tôi phải làm theo sự sắp đặt của anh. Tôi càng buồn và thất vọng hơn khi anh không tin tưởng tôi, không tin tưởng vào tình cảm tôi dành cho anh. Anh thường hay ghen bóng ghen gió, khi tôi đi đâu hay gặp gỡ ai anh cũng không đồng ý. Thậm chí anh còn bắt tôi phải nghỉ việc để ở nhà.
P thật gia trưởng, có lẽ đối với anh tiền bạc là quan trọng hơn tất cả, anh không hề quan tâm gì đến tôi, tôi chán nản và nghĩ ngợi nhiều hơn. Lúc đó tôi nghĩ đến H một tình yêu đầu đời trong sáng và đẹp đẽ, giá như ngày xưa tôi đừng vì đồng tiền mà đánh mất đi chính bản thân mình, đánh mất H.
Bất giác tôi bấm số và gọi cho H, giọng nói anh vẫn ân cần và ấm áp như ngày nào. Tôi đã cầu xin H tha thứ nhưng anh không đồng ý. Chán nản và tuyệt vọng tôi đã tự tử, nhưng mọi người xung quanh đó đã kịp đưa tôi vào bệnh viện. Khi tỉnh dậy người đầu tiên mà tôi nhìn thấy không phải P mà chính là H, bao ký ức ngày xưa lại hiện về trong tôi, những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Em đã khóc rất nhiều anh biết không
Lỗi tại em chỉ tại em thôi
Lỡ đánh rơi cuộc tình kia hẹn ước
Để tình mình tan nát như pha lê.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tương lai không xa... Nó thật hiện đại, dám từ bỏ, dám làm lại, dám tìm kiếm tới tận cùng bản ngã để sống cho chính mình. Mà tất cả đều rất rõ ràng, công khai, sòng phẳng với mọi người. 1. Nó yêu người đầu tiên, người thứ hai, đến người thứ ba thì lấy làm chồng. Với ai cũng rất chân thành, chung thuỷ, rõ...