Sai người hay sai thời điểm đều là bi thương…
Thanh xuân của một người bắt đầu từ khi quả tim nơi lồng ngực trái bắt đầu đánh vần những thanh âm đầu tiên. Như một đứa trẻ con bi bô những tiếng đầu đời, nơi ấy, một chữ THƯƠNG được xếp thành hình…
Thanh xuân của một người không dài mà cũng chẳng ngắn. Nhưng thật ra, với tôi, thanh xuân chỉ có điểm khởi đầu. Thanh xuân? Bao giờ kết thúc? Thanh xuân dài hay ngắn, kết thúc là quyết định của mỗi người. Có lẽ theo phần đông, sẽ là nghịch lí nếu nói rằng một người đã tầm trung niên mà thanh xuân vẫn còn ở đấy. Vì tôi quan niệm rằng, chỉ cần đỗ đúng một bến đò, thanh xuân của một người con gái sẽ kéo dài mãi mãi.
Thanh xuân của một người bắt đầu từ khi quả tim nơi lồng ngực trái bắt đầu đánh vần những thanh âm đầu tiên. Như một đứa trẻ con bi bô những tiếng đầu đời, nơi ấy, một chữ THƯƠNG được xếp thành hình… Sẽ có người đặt ra câu hỏi tại sao trong đoạn đầu trong veo của thanh xuân – khoảnh khắc tươi đẹp nhất đời người – đấy lại là thương mà không phải là yêu. Ừ thì là thương. Bằng một tâm hồn trong trẻo nhất. Bằng những cảm xúc chân phương nhất. Bằng tất cả những gì gom góp được trong “tuổi dậy thì”. Vì thương là một điều kì diệu…
Thanh xuân của một người, lồng trong màu thanh xuân của một người khác, có thể thật đặc biệt nhưng cũng có thể thật đau lòng… “Dành trọn thanh xuân để yêu một ai đó” là một điều vừa đặc biệt lại vừa đau lòng. Thanh xuân ấy, trọn vẹn hình bóng người ta. Là gom cả bầu trời bình yên, cả trái tim trinh nguyên mà thương lấy họ. Là mọi thói quen, sở thích vì họ mà thay đổi. Là tất cả các thứ cảm xúc vì họ mà trở nên rối rắm. Là thương, thương hết mình, thương bằng vốn tài sản duy nhất mà tuổi trẻ có được – thời gian. Những ngây ngô trong đoạn đầu thanh xuân ấy, diễm phúc thì sẽ để lại một dấu ấn tuyệt vời. Những ngây ngô trong đoạn đầu thanh xuân ấy, sai người hay sai thời điểm đều trở thành bi thương.
Thanh xuân của tôi, đến bây giờ, vẫn đang thương, là “trọn vẹn” thương một người khác. Những ngày tháng đã qua được đánh đổi bằng một nỗi đau rất thật, xé nát trái tim. Là sai người hay đã sai thời điểm? Có lẽ không. Vì vào thời điểm ấy, với con người ấy, hạnh phúc đã từng hiện hữu quanh tôi. Duyên. Là tại duyên chưa trọn. Chỉ là duyên đã theo ta một đoạn ngắn, rồi bất ngờ từ bỏ. Ừ, thế nào? Ừ, là chơi vơi. Đứt đoạn.
Thanh xuân của tôi, đã có lúc tôi từng muốn từ bỏ mọi thứ xung quanh. Vì khi ấy, một trái tim đang lớn, chưa đủ trưởng thành, không đủ sức chịu đựng tất cả những chuyện đã xảy ra. Đến tận bây giờ, vẫn rất khó khăn để tôi ngoái đầu nhìn lại mà không dậy những cơn sóng lòng. Tôi hôm nay có lẽ lại là kẻ thua cuộc của chính tôi ngày ấy. Chẳng còn một cô gái mạnh mẽ nào ở đây nữa rồi dù hằng ngày khuôn miệng vẫn nở một nụ cười thật tươi.
Video đang HOT
Thanh xuân của tôi là chuỗi ngày vui ngắn và ít ỏi. Vì khoảng cách, vì xa. Và là hành trình góp nhặt những mảnh vỡ, tự mình chữa lành vết thương, không một ai biết đến. Những ngày tháng ấy trôi qua nặng nề như đang đeo theo hàng ngàn cay đắng. Những ngày tháng ấy nuôi tôi trưởng thành. Mạnh mẽ và sâu sắc. Nhưng bây giờ, khi đã quá mỏi mệt, nỗi đau bao năm cố gắng chôn vùi lại trả tôi về với sự yếu đuối. Mệt mỏi, chán chường…
Thanh xuân của tôi. À không, là đoạn đầu thanh xuân ấy, tôi vẫn chưa quên chữ THƯƠNG này hay muốn quên mà chưa được. Là một thế giới màu xám tro, là nỗi buồn nhưng thật ra vẫn đẹp. Gói ghém lại và cất đi hay vứt bỏ? Rất khó để trả lời nhưng liệu có quan trọng không chứ? Ừ, chỉ cần cố một tí nữa, một tí nữa thôi, liều thuốc thời gian sẽ trở nên hiệu nghiệm. Ừ, hi vọng thế…
Đã từng “yêu để trốn một tình yêu” nhưng bất thành. Đã từng vì ai mà hạnh phúc, vì ai mà đau lòng. Tất cả, là thanh xuân.
“Có lúc gục đầu xuống tay mình
Đếm những giọt lệ đã khô
Khi trên trần gian ta sống
Dường như quá lâu thành buồn”
Theo St/Phununews
Chồng úp cả nồi cá kho lên đầu chỉ vì tôi lỡ miệng nói một câu trong bữa ăn hôm đó...
Anh cho rằng tôi không tôn trọng anh, coi thường chồng, bị như thế vẫn còn là nhẹ.
Chồng tôi có tính gia trưởng, điều này tôi đã biết từ trước lúc yêu anh, nhưng hồi đấy thấy anh cũng yêu chiều, hơn nữa anh lại là mối tình đầu của tôi nên cũng cứ dùng dằng mãi.
Thế rồi sau hơn 2 năm yêu đương, tôi vừa tốt nghiệp ra trường thì chúng tôi làm đám cưới. Anh hơn tôi 7 tuổi, là nhân viên văn phòng của một công ty xuất nhập khẩu. Tôi cưới về thì cũng là lúc nhận được tin đỗ phỏng vấn vào một công ty giải trí lớn, tôi không khoa trương, nhưng xin nói thêm là lương tôi thời điểm vừa mới ra trường còn cao hơn lương chồng đi làm mấy năm.
Tuy thế nhưng tôi lúc nào cũng tỏ ra khiếm tốn, không bao giờ nói chuyện tiền nong gì vì sợ anh mặc cảm. Vậy mà chính chồng lại là người sinh sự trước. Anh lúc nào cũng thái độ, nói tôi cậy cọc nọ kia lên mặt.
Yêu nhau ngần ấy năm, tính nết thế nào anh thừa hiểu rồi, nhưng vẫn có tìm cớ để mắng mỏ tôi, nhiều khi tôi buồn và tổn thương kinh khủng. Về nhà chồng đã lạ, chẳng có ai, đến chồng cũng không yêu thương nữa, có lúc tôi thấy ân hận ghê gớm.
Chồng thay đổi hẳn, dường như thành một con người khác. Mở miệng ra là mắng vợ, nạt vợ, tôi không hiểu anh làm thế để làm gì. Có lần tôi chủ động thân mật nhưng anh gạt đi.
Tôi không phải đứa không biết việc hay lười biếng gì. Ở nhà tôi cũng thường xuyên lo cơm nước nên nấu ăn cũng không tệ, vậy mà chồng suốt ngày chê bai. Đến bố mẹ chồng tôi còn khen, thế mà chồng cứ lên nước sa sả.
Tôi về nhà chồng 5 tháng thì có bầu, nghén ngẩm mệt lắm, tôi chẳng ăn được thứ gì, nhưng chồng thì vô tâm. Anh nói chuyện con cái là phụ nữ ai chẳng phải đẻ, cứ như cả nước này mình cô đẻ không bằng, mở mồm ra là kêu. Thỉnh thoảng tôi thèm cái nọ cái kia nhờ chồng đi mua, anh không bao giờ đi.
Mấy hôm vừa rồi, bố mẹ tôi về quê ăn giỗ họ. Nhà chỉ có hai vợ chồng nên anh bảo tiện anh mời mấy người bạn về ăn cơm. Tôi nói thật, tôi vốn không ưa mấy người bạn của anh, vì tôi gặp mấy lần rồi, người thì tinh tướng, ăn nói khoác lác, người thì bợm nhậu, suốt ngày rủ chồng đi uống rượu.
Hôm đó, tôi cũng nấu cơm bình thường thôi, nghĩ bực mình, bụng to vượt mặt còn lôi bạn về bắt vợ hầu nên tôi chẳng bầy vẽ gì. Cơm có cá kho, mấy món ăn cơm bình thường. Ai ngờ lúc bạn anh đến, chưa gì đã bảo cơm này sao uống rượu được, không bảo sớm để anh ta mua đồ đến. Tôi giận quá mới bảo em không khỏe nên không đi mua bán được, các anh thông cảm.
Vào bữa cơm, mấy ông bạn của anh bắt đầu khoe vợ, vợ mình đảm thế này, giỏi thế kia, "riêng bạn đến nhà thì không bao giờ cơm nước kiểu này". Tôi ức, cố kiềm chế lắm nên bảo em chỉ nấu được thế thôi, các anh thấy khó ăn quá thì lần sau chịu khó ra hàng vậy.
Ai ngờ, tôi vừa dứt lời thì chồng úp thẳng nồi cá lên đầu, lôi tôi xềnh xệch vào trong bếp rồi cho tôi cái tát. Tôi được dịp xả hết ra, chả kiêng nể ai nữa. Bạn bè anh lục đục kéo nhau về. Tôi gào lên: "Anh thấy có chồng nào như anh không. Vợ chửa vượt mặt, không chăm được một ngày còn dẫn bạn về bắt vợ hầu. Nấu cho ăn còn chê ỏng chê eo, không ăn thì biến".
Chồng giận lắm nhưng chắc sợ đánh tôi ảnh hưởng đến con nên đùng đùng bỏ đi. Tối hôm đó anh về, xỉ vả tôi, bảo bạn bè cười chê vì lấy phải vợ mất nết. Tôi ức lắm mà không biết nên làm sao. Có ai cùng hoàn cảnh có thể chia sẻ với tôi không?
Theo Phuongha/Phunutoday
Mẹ chồng tôi 'hồi xuân' muộn Nghĩ mẹ chồng lớn tuổi rồi mới biết hưởng thụ nên là phận con dâu, tôi không dám ý kiến. Khổ nỗi, cách ăn mặc của bà làm cho tôi... quan ngại. Bà lớn tuổi nhưng cứ váy xòe, ngắn như tuổi 30. Gia đình có 6 người con thì anh là con trai duy nhất. Sau khi kết hôn, vợ chồng tôi...