Sai lầm tai hại đêm chồng vắng nhà…Để rồi…
Tá hỏa khi chồng nói đang ở ngoài cửa, vậy người nằm trên mình là ai? Liên vội vã bật điện thì bủn rủn chân tay nhận ra người nằm trên, vừa ân ái cuồng nhiệt với mình chính là…
Chồng đi công tác cả tuần nay rồi, khiến Liên phải ở nhà 1 mình buồn thui. Tối nào cô cũng gọi điện léo nhéo bắt anh về sớm nhưng đổi lại là câu hứa ỡm ờ của chồng: “Anh sẽ cố gắng thu xếp công việc về với vợ”. Tối nào cũng vật vờ mãi mới ngủ được vì thiếu hơi chồng, chán quá hôm nay Liên rủ mấy con bạn đi nhậu tý cho vui. Uống vài cốc bia vào mà người Liên cứ đơ đơ khiến cô về cái lăn ra giường ngủ ngay..
Đang ngủ say sưa thì bất ngờ có ai đó cứ hôn khắp người Liên, rồi tụt quần cô xuống đòi “ấy”. Nghĩ lão chồng về bất ngờ giữa đêm Liên cứ để yên cho anh “trả bài” mà nằm im thỏa mãn rồi trách mắng chồng.
- Anh về mà chẳng nói với em 1 tiếng, vừa về cái đã lao vào “ấy” vợ ngay. Tài thật đấy, lần này em tha lần sau em phạt cho ngủ ngoài hiên đấy nhá.
- Anh xin lỗi. Giờ anh bù cho vợ nhá. Vợ cứ nằm im, nhắm mắt tận hưởng đi, anh sẽ giúp vợ “sản xuất em bé” 1 cách hiệu quả nhất.
- Anh chỉ khéo nịnh thôi, từ giờ phải “trả bài” cho vợ đều đều đấy nhá. Thiếu hơi chồng, cả tuần nay em không thể ngủ nổi.
- Anh đây rồi, nào tập trung chuyên môn đi cưng.
Vợ cứ nằm im, nhắm mắt tận hưởng đi, anh sẽ giúp vợ “sản xuất em bé” (ảnh minh họa)
Cứ nhắm mắt để chồng thỏa mãn hết hiệp này đến hiệp khác 1 cách cuồng nhiệt. Tự nhiên Liên thấy lão chồng của mình hôm nay sung thế, làm tới 3 hiệp rồi vẫn đòi nữa chứ bình thường ông ấy 2 hiệp đã thở như chết rồi. Bỏ đói 1 tuần cái là biết ngay. Thôi thì biết đâu hôm nay chồng sung thế này, Liên lại dính bầu luôn. Cứ thế Liên vui vẻ mà phối hợp ăn ý với chồng nhưng đến hiệp thứ 4 thì…
Đang đoạn cao trào bỗng điện thoại của Liên đổ chuông, sáng hết cả đầu giường. Vớ lấy điện thoại xem ai vô duyên gọi giữa đêm thì Liên thấy lạ khi chồng cô gọi về. Có gì sai sai ở đây ư, chồng đang ân ái với Liên mà, sao ai lại lấy điện thoại của anh gọi cho Liên thế này. Nghĩ chồng đánh rơi điện thoại, ai đó nhặt được Liên bảo người nằm trên dừng lại bắt máy.
Video đang HOT
- Em yêu à, em dậy mở cửa cho anh đi. Anh đi công tác về rồi nè, bay trong đêm nên anh không gọi em ra sân bay đón.
- Hả?????? Anh giờ mới đi công tác về á?? Thế còn…
Sốc quá, Liên đánh rơi điện thoại khiến pin với sim bay mỗi chỗ 1 chiếc. Tá hỏa khi chồng nói đang ở ngoài cửa, vậy người nằm trên mình là ai?? Liên vội vã bật điện thì bủn rủn chân tay nhận ra người nằm trên, vừa ân ái cuồng nhiệt với mình không phải chồng mà là Đức – gã hàng xóm góa vợ. Tái mặt vì điều này, Liên đạp anh ta xuống đất mà nói.
- Anh… anh làm gì tôi thế này?? Anh đã cưỡng bức tôi, anh lợi dụng lúc tôi say rượu không tỉnh táo đóng giả làm chồng tôi vào làm chuyện tồi bại này ư??
- Anh xin lỗi. Tại vì anh ở vậy lâu ngày nên thèm “gái”, vả lại anh cũng có tình ý với em lâu rồi. Em cũng yêu anh đúng không, chỉ có yêu anh thì em mới vui vẻ với anh thế thôi.
Tá hỏa khi chồng nói đang ở ngoài cửa, vậy người nằm trên mình là ai?? (ảnh minh họa)
- Tôi nhầm, tôi bị anh lừa. Anh… anh cút ngay đi, chồng tôi đang ở cửa rồi, tôi sẽ xử lý chuyện này với anh sau. Anh giết tôi rồi.
Gã hàng xóm chưa kịp chạy thì Tấn (chồng Liên) đã phá cửa ập vào. Thấy cảnh tượng vợ và gã Đức vừa ân ái nhau xong, chiến tích vẫn còn đầy giường Tấn nổi điên tát vợ cháy má mà hét lên với 2 người đó.
- Vắng tôi, đêm nào cô cũng ngủ và ân ái sập giường với thằng cha này ư?? Loại đàn bà lăng loàn, tôi sẽ cho cô biết thế nào là cái giá của sự phản bội.
- Anh, nghe em giải thích đã. Chuyện này là hiểu lầm thôi, em không hề có ý phản bội anh.
- Im đi, hiểu lầm mà lên giường với nhau à?? Thằng ch* hôm nay tao phải giết mày.
- Đừng mà anh, dừng lại đi. 2 anh đừng đánh nhau nữa.
Điên, ghen nổ mắt Tấn không giữ được bình tĩnh mà lao vào đánh Đức thừa sống thiếu chết. Đức có phản kháng nhưng không đánh lại được Tấn. Sau màn ẩu đả đó Đức phải vào viện cấp cứu, còn Liên thì bị chồng đuổi về nhà mẹ đẻ với tội danh ngoại tình.
Mất tất cả, mang tiếng ngoại tình chỉ vì bị Đức cưỡng bức Liên có giải thích nhưng không 1 ai tin, nhất là Tấn. Anh đệ đơn ly hôn với Liên và cấm Liên bước vào căn nhà này 1 lần nào nữa, còn tay Đức thì im re không thừa nhận tội lỗi của mình, thậm chí còn thêm dầu vào lửa nói Liên dụ dỗ anh ta lên giường khiến mọi chuyện càng đi xa hơn. Giờ Liên chỉ biết khóc vì ấm ức, không thể thanh minh. Cô phải làm gì để giải oan cho mình, lấy lại lòng tin từ mọi người đây, nhất là Tấn??
Theo blogtamsu
Một hôm, vợ vắng nhà
Gần cuối chiều, tôi đang làm việc thì nhận được tin nhắn của vợ: "Chiều nay anh đón con giúp em, em có việc về muộn". Tôi gọi điện lại hỏi cô ấy bận gì mà không thể đón con nhưng gọi nhiều lần đều không thấy bắt máy. Cuối cùng tôi phải bỏ trận bóng giao lưu của mấy anh em trong cơ quan để về đón con.
Hôm ấy tôi cùng con về nhà, cổng khóa, cửa khóa, bếp núc lạnh tanh. Tôi gọi điện cho vợ, cô ấy vẫn không bắt máy. Thật là bực bội quá đỗi. Thằng con trai liên tục đòi tôi tắm cho nó vì mồ hôi đã bết hết mớ tóc đen dày. Trong lúc tắm nó bảo: "Lần đầu tiên con được ba tắm cho". Tôi cãi "lần đầu đâu mà lần đầu, hồi con còn bé tý, ba đã tắm cho con mấy lần rồi đấy". Con trai nhìn tôi: "Hồi đó là bao giờ?" - "À, cũng 3, 4 năm gì rồi".
Tắm cho con mà ba cũng ướt như chuột lột, phải quát nó mới chịu ra khỏi phòng tắm. Xong rồi nó kêu con đói bụng. Tôi mở tủ lạnh, chỉ còn mớ rau muống đã nhặt sẵn và vài quả trứng gà, lòng tự hỏi sao ngày nào vợ tôi cũng đi chợ mà không mua thức ăn dự trữ? Loay hoay mãi mới làm xong bữa ăn cho thằng bé.
Suốt buổi tối, thằng cu con quấn tôi như sam, hết đòi đọc truyện cổ tích lại đòi oằn lưng ra làm ngựa cho nó cưỡi. Đến khi đi ngủ, nó bắt bố gãi lưng. Thi thoảng tưởng nó thiu thiu ngủ rồi nó lại mở choàng mắt ra hỏi "mẹ chưa về hả bố, sao mẹ lâu về thế?". Rồi nó thút thít khóc khiến tôi bực như muốn phát điên. Bình thường có vợ ở nhà, tôi chẳng bao giờ phải làm những việc này, lúc nào cũng rảnh rang ôm điện thoại chơi cờ tướng, xem mấy cái video hài trên mạng. Hôm nay tất bật cả buổi tối vẫn chưa yên.
Tôi bấm số điện thoại, đằng kia vẫn đổ chuông nhưng không bắt máy. Gọi đến cuộc thứ ba thì đầu bên kia tắt máy. Nỗi bực bội dâng ngập trong lòng. Tôi chẳng biết vợ đi đâu mà khuya rồi còn chưa chịu về, điện thoại cũng không nghe. Đàn bà mà ham vui, quên chồng quên con thế này thì hỏng. Càng nghĩ lại càng thấy không thể chấp nhận được.
Tôi dù buồn ngủ ríu mắt vẫn cố chờ vợ về. Tôi mà để yên chuyện này thì tôi không còn là chồng cô ấy nữa. Đồng hồ gần chỉ sang ngày mới mới nghe tiếng lách cách mở cổng. Vợ tôi bước vào phòng, mang theo cả mùi men rượu. Giỏi, giỏi thật... tôi thầm nghĩ, nhưng cũng chẳng nói gì để xem cô ấy nói năng ra làm sao.
Cô ấy nhìn tôi, tỉnh bơ hỏi như không làm gì nên tội:
- Muộn rồi, sao anh còn chưa ngủ?
- Cô cũng biết là muộn rồi cơ đấy. Cô nhìn lại mình xem có ra thể thống gì không? Đàn bà con gái đi đâu tới khuya khoắt mới về, con cái không lo, cửa nhà không lo, chồng điện thoại không bắt máy, đã vậy còn về trong bộ dạng nửa tỉnh nửa say
Vợ tôi, thật quá đáng không thèm đáp lời, cô ấy để nguyên quần áo và leo lên giường. Hành động này không khác gì khiêu khích nỗi bực bội trong tôi "được rồi, say thì cho cô ngủ, mai tỉnh rồi tôi nói chuyện".
Sáng dậy, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn. Vợ tôi như thường ngày đang chuẩn bị quần áo bỏ vào cặp cho con. Thấy tôi, cô ấy cười: "Hôm nay anh dậy sớm thế, không cần em thức". "Hôm qua đi đâu đấy?". Tôi hỏi cộc lốc, muốn bắt đầu khơi mào cuộc chiến phải nhịn từ hôm qua tới giờ.
- À mấy đứa bạn thân hồi độc thân của em rủ đi tụ tập. Chúng nó bảo thử trốn chồng trốn con đi một bữa xem ra làm sao. Xem mình không có nhà chồng con mình có lo lắng, có tự chăm lo cho nhau được không, cho các ông chồng trải nghiệm cảm giác vợ vắng nhà, cảm giác gọi điện thoại mãi vợ không chịu nghe, cảm giác khuya rồi chưa thấy vợ về, cảm giác vợ là ngà trong men rượu nó có dễ chịu không? Nhưng mà rồi cả buổi đứa nào cũng nôn nóng như lửa đốt trong lòng. Đứa thì lo chồng không cho con ăn được. Đứa thì sợ vắng mẹ con khóc đòi. Đứa thì lo vắng mình chồng không nấu cơm mà pha mì tôm ăn tạm. Cuối cùng mỗi đứa hướng về một phía, tưởng tự do thoải mái một bữa cho vui mà cũng không có vui.
Dứt lời, nàng ấy nhìn tôi: "Hôm qua em vắng nhà, hai bố con anh ổn không? Gọi điện em không nghe máy, lại còn uống rượu, lại còn về khuya, có bực không?"
"Gớm, bực gì chứ. Em vắng nhà một hôm chứ mười hôm anh cũng lo được". Tôi nói oang oang làm ra vẻ chuyện nhỏ, ra vẻ mình thoải mái, thật lòng thì không muốn nhớ cả chiều đến tối hôm qua quay quắt vì thằng con như thế nào, bực mình vì vợ ra sao. Thậm chí còn định bụng sẽ "quạt" vợ một trận. Hôm qua cô ấy mà không say, chắc cũng đã được chứng kiến thói ngoa ngoắt của tôi rồi.
Tôi nhìn vợ, chợt thấy thương vô cùng. Cô ấy chỉ vắng nhà có một tối đã cảm thấy áy náy trong lòng rồi. Vậy mà tôi chưa bao giờ cảm thấy áy náy vì để vợ chờ cơm, để vợ một mình xoay xở với cửa nhà, bếp núc, con cái. Những lúc uống say về, vợ nhắc nhở tôi còn càu nhàu: "Đã bảo về muộn rồi, gọi gì mà gọi lắm thế?". Phải đến lúc này đây, tôi mới hiểu cái cảm giác của vợ những lúc ấy nó tồi tệ đến mức nào.
Theo Dân trí
Chị cứ việc kiếm tiền, chồng chị đã có em lo từ A tới Z Thu là một doanh nhân thành đạt. Để đạt được vị trí như hiện nay, Thu đã dành ra gần 10 năm để cố gắng. Thu phấn đấu không mệt mỏi với mục đích thăng tiến. Cái chức phó giám đốc công ty là mục tiêu cuối cùng của cô vì cô biết, cô không thể nào vượt qua ông sếp người nước...