“Sai lầm lớn nhất là lấy cô làm vợ”
Anh chỉ vào mặt tôi và nói những lời cay độc ấy, những lời trước giờ tôi chưa bao giờ nghe từ người đàn ông mình yêu thương.
Thế nên, tôi mới sốc. Nếu như ngày ngày anh c.hửi bới, mắng mỏ tôi, có lẽ tôi đã nghĩ khác về anh, đã cho rằng đó là người đàn ông không tốt. Nhưng anh luôn khiến tôi tin tưởng, tôn thờ rồi đùng một cái, anh cho tôi thấy thế nào là hụt hẫng và địa ngục. Tôi bàng hoàng nhận ra, chồng mình không &’quân tử’ như tôi tưởng.
Câu chuyện chỉ là, khi anh nói muốn đưa cho anh chị anh mấy chục triệu để xây nhà, cho hai người đó vay mượn, tôi không đồng ý. Vì tôi sợ, cho người nhà vay, nhất là nhà chồng, không biết tới bao giờ mới lấy được. Rút kinh nghiệm từ rất nhiều người, tôi cảm thấy chán nản vì phải phụ thuộc nhà chồng, quỵ lụy người ta trong khi đó là t.iền của mình. Tôi bảo chồng nên suy nghĩ kĩ, có chăng thì cũng chỉ giúp anh chị mấy triệu thôi. Vì t.iền đó chúng tôi cũng đang dành dụm để mua chung cư.
Ấy vậy mà anh nổi khùng lên, nói tôi ki bo, khó tính căn ke với nhà chồng. Anh nói muốn giúp thì tôi phải đồng ý, đừng có can thiệp vào chuyện nhà anh. Anh không thể không đưa số t.iền ấy cho anh chị, tôi muốn làm sao thì làm. Nghe tới đó tôi bực dọc vô cùng, tôi vội phản ứng: “Nếu anh tự quyết được thì hỏi tôi làm gì. Anh cứ tự động mà đưa hết t.iền cho gia đình anh đi. Còn cái nhà này, anh không cần phải lo. Mẹ con tôi ở đâu, đi thuê nhà trọ anh cũng không cần bận lòng làm gì”.
Ấy vậy mà anh nổi khùng lên, nói tôi ki bo, khó tính căn ke với nhà chồng. Anh nói muốn giúp thì tôi phải đồng ý, đừng có can thiệp vào chuyện nhà anh. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Giúp anh chị xây nhà trong khi chúng tôi còn đi thuê một căn phòng chung cư mini nhỏ để ở. Nghĩ tới đứa con nhỏ mà tôi thương vô cùng. Anh không có trách nhiệm lo cho gia đình, chỉ nghĩ tới nhà mình, còn vợ con thì sao. Tôi không cấm anh việc giúp anh chị, nhưng chỉ nên giúp chút ít. Anh chị mua nhà vay mượn thì tới bao giờ mới trả mình để mình còn làm việc. Thế nên, dồn hết t.iền, hoặc là đưa vào chục triệu là số t.iền quá lớn và mạo hiểm.
Rồi suốt những ngày đó, chúng tôi sống căng thẳng vô cùng. Tôi cảm thấy mệt mỏi vì tư tưởng của chồng. Sau hôm ấy, tôi quyết định cất hết t.iền đi, tài khoản thì do tôi giữ nên tôi không cho anh động vào số t.iền đó mang đi cho anh chị mình. Khi anh tìm tới, không thấy đâu, anh nghĩ ngay là tôi nên lại tìm tôi đôi co một trận. Sau đó, anh bức xúc về chuyện này và nói tôi: “Tôi không ngờ cô lại ích kỉ như thế, sai lầm lớn nhất của tôi là lấy cô làm vợ”.
Nghe câu này, tôi choáng hoàn toàn. Tại sao người chồng tôi thương yêu, chỉ vì câu chuyện nhỏ như vậy mà lại thành ra như thế này. Tôi cảm thấy thất vọng vô cùng. Anh chưa bao giờ to tiếng với tôi, chứ đừng nói tới việc bảo tôi không ra gì, hối hận vì lấy tôi. Thế mà, giờ anh có thể thốt ra những lời ấy chỉ bởi một việc mà tôi thấy chẳng có gì quá quan trọng.
Anh không nghĩ cho tôi, tôi cũng không muốn nghĩ cho gia đình anh nữa. Tôi đang đợi một ngày anh phải hối hận vì hành động của mình. Nếu anh sai lầm vì lấy tôi thì tôi có đúng không khi lấy anh?
Theo VNE
Mẹ chồng ghét tôi cay đắng
Đọc nhiều bài viết thấy chị em ca ngợi mẹ chồng đối xử tốt với mình mà tôi tủi thân vô cùng.
Từ ngày tôi về làm dâu, tôi chưa 1 lần được mẹ chồng quan tâm và suy nghĩ cho con dâu. Cái gì tôi làm mẹ cũng để ý, soi mói từng ly từng tí một. Tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Dù có bao nhiêu thứ khác cũng không thể bù đắp nổi sự chán chường của tôi.
Tôi lấy chồng đã được hơn một năm, hai vợ chồng tôi yêu nhau 6 năm mới được cưới. Ngày chúng tôi yêu nhau, mẹ chồng tôi tìm đủ mọi cách để ngăn cản không cho chúng tôi đến với nhau (chỉ vì tôi theo đạo Thiên Chúa). Lúc ấy tôi buồn tủi vô cùng, vì đó là người đàn ông tôi yêu thương hết mực. Nếu không lấy được anh, tôi không biết sẽ sống ra sao nữa.
Thật may, chồng tôi vẫn luôn kiên quyết yêu tôi, bà không ngăn cản được nên đành chấp nhận. Ngày xuống gặp mặt gia đình tôi mà người ta gọi là đám "giáp lời", bà cứ nói mãi câu "bóp bụng lắm bà mới chấp nhận đám cưới này". Ngày thành hôn, chúng tôi làm lễ cưới trong nhà thờ, không có mặt một người nào bên nhà trai cả, tôi xấu mặt vô cùng. Nhưng vì thương anh nên tôi im lặng cho qua mọi chuyện, cũng không lên tiếng.
Mẹ chồng ghét từ khi tôi chưa về làm dâu. (Ảnh minh họa)
Khi về nhà, mẹ chồng tôi cứ gọi hàng xóm đến nói chuyện, và nói mãi chuyện của hồi môn nhà gái. Vì khi tôi đi lấy chồng, mẹ tôi không cho tôi gì cả ngoài chiếc xe máy. Tôi và mới ra trường, gia đình lại không có điều kiện nên chiếc xe máy với tôi đã là quý lắm rồi. Vậy mà mẹ tôi nói này nói nọ rằng gia đình tôi chẳng có gì. Rồi nói cả với họ hàng gần xa, hàng xóm khiến tôi buồn vô cùng. Tôi đã cố gắng dung hòa mọi chuyện nhưng không sao được vì mẹ đã quá ghét tôi
Suốt thời gian sống cùng, mẹ chồng không hề quan tâm đến chuyện của tôi. Tôi đi học thêm văn bằng thứ 2 để xin được việc nhưng mẹ chưa một lần cầm t.iền cho tôi một lần. Ở trong nhà thì cứ nhìn ngó rồi tìm kiếm chuyện này chuyện kia tôi làm chưa tốt để m.ắng n.hiếc.
Tôi có thai, hiện giờ được khoảng 7 tháng, mẹ chưa một lần hỏi tôi muốn ăn gì để mua. Tôi đang chờ xin việc, còn chồng tôi thì vừa bị nghỉ việc.
Chúng tôi làm không ra t.iền mà mẹ chồng cái gì cũng muốn chúng tôi sắm sửa. Từ cái nhỏ nhặt nhất mẹ cũng không chịu mua, phải là do vợ chồng tôi hết dù chúng tôi khó khăn vô cùng về kinh tế. Tôi chán muốn về nhà mẹ đẻ ở thì thấy không xong, vì không muốn chồng tôi khó xử, mà ở trong nhà tôi không có lấy một nụ cười thật sự.
Tôi sợ khi tôi sinh con, con tôi sẽ có nét mặt buồn (người ta nói như vậy). Tôi thấy người ta có mẹ chồng biết suy nghĩ cho con dâu như vậy, tôi mong muốn biết bao. Ước gi mẹ chồng tôi đừng suốt ngày cứ nghĩ tới t.iền thì khi sống cùng cả gia đình nhà chồng tôi sẽ hạnh phúc lắm! Làm sao để hóa giải mối quan hệ phức tạp này. Thật tình, chồng có yêu đến mấy mà sống với người mẹ chồng như vậy, tôi cũng chẳng thiết tha gì.
Theo VNE
Coi nhà vợ bằng cái móng tay nhà mình Thật không may, từ ngày lấy nhau về, tôi mới phát hiện ra tính nết khó ưa đó của chồng. Đọc câu chuyện &'chán vì chồng không biết cách cư xử' của bạn, tôi bỗng nhớ tới câu chuyện của bản thân mình. Vậy mà, tôi cứ phải gắng chịu, cứ phải gồng mình lên sống cùng chồng suốt những năm tháng qua,...