Sai lầm khi tay trắng về nhà chồng
Hơn 3 năm bị chồng đánh, phản bội, hơn một lần bị chồng đuổi ra khỏi nhà, nghe chồng chửi bố mẹ, tôi từng viết đơn ly hôn.
Tôi 26 tuổi, kết hôn hơn 3 năm, nếm đủ cay đắng, tủi nhục tới thê thảm. Hơn 3 năm từng bị chồng đánh, phản bội, hơn một lần bị chồng đuổi ra khỏi nhà, nghe chồng chửi bố mẹ, từng viết đơn ly hôn và rất nhiều lần nghe chồng xúc phạm, cuối cùng vẫn quay về vì thương con nhỏ, vì chưa có việc làm và bởi anh dọa nếu đi sẽ giết tôi.
Con được 2 tuổi, không chịu hơn được nữa những ngày tháng sống phụ thuộc nên tôi quyết định đi xin việc làm, bỏ con nhỏ ở nhà với mong muốn khi có được việc làm ổn định sẽ đón con đi cùng. Rời quê theo chồng vào Sài Gòn xa xôi, anh làm xây dựng đi theo công trình nay đây mai đó nên thời gian đầu chưa có việc làm tôi vào ở nhờ nhà các chị. Tháng trước anh bắt đầu về làm công trình ở thành phố, mới đầu tôi vẫn ở nhờ nhà các chị, anh ở công trường, thi thoảng vợ chồng mới gặp nhau. Sau thời gian tìm việc tôi cũng xin làm kế toán ở một công ty tư nhân, chúng tôi thuê nhà ở.
Mấy ngày đầu bình thường mặc dù thi thoảng có những xô xát nhẹ. Từ trước giờ sống phụ thuộc nên mọi sinh hoạt trong gia đình, mua sắm gì, làm những gì, tiền chồng kiếm được bao nhiêu, đưa cho những ai tôi không bao giờ được biết. Bây giờ tôi có việc làm rồi tiền chồng có bao nhiêu anh tự giữ tự tiêu, chưa bao giờ đưa cho vợ, thậm chí anh còn mượn tiền tôi. Ba hôm trước chỉ vì đi làm về mệt, nằm trên gác chồng kêu lấy đồ cho anh tắm mà tôi nói “Anh này lạ ghê, ngày nào tắm cũng bắt người khác lầy đồ”. Vậy là rầm rầm và hàng loạt những lời nói thô thiển, đuổi tôi.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Tôi không nói gì, suy nghĩ cả đêm về cuộc sống. Sáng hôm sau tôi quyết định dọn đồ ra ngoài để cả hai có thời gian nhìn lại tất cả, bớt ngột ngạt. Chồng tỉnh dậy giữ khóa xe, trả tôi khoản tiền đã mượn mà không quên trừ lại một tháng 10 ngày tiền ăn (do tôi ăn chung buổi tối ở chỗ làm của anh), kèm thêm câu “lượn luôn”. Tôi xách đồ ra khỏi nhà trong sáng sớm Sài Gòn mưa với những cái nhìn từ đồng nghiệp của chồng ở trọ cùng đó.
3 ngày trôi đi, tối hôm qua anh đòi gặp, bắt tôi tối nay phải về nhà, nếu về thì không ly hôn, còn không anh sẽ về quê làm thủ tục ly dị, tôi sẽ không được gì và không được cả con.
Tôi còn ngày nay để suy nghĩ, mọi thứ đều xáo trộn, tôi thương con lắm, nhưng sống tiếp là cả đời sẽ phải sống như thế. Tôi đang nghĩ sẽ quay về sống vì con, còn với chồng cảm xúc không nguyên vẹn, mọi sinh hoạt trong nhà lo cho con sẽ chia đôi. Như vậy có nên không? Mong nhận được lời khuyên từ anh chị.
Theo VNE
Sợ 'xanh mắt' vì 2-9 phải gặp mẹ chồng
Ngày nào cũng đếm, đếm và đếm... Đếm vì sợ cái ngày nghỉ lễ dài dài, những 3 ngày lận và phải về nhà chồng, phải gặp mẹ chồng.
Tôi vốn ám ảnh chuyện về quê chồng, chỉ về một ngày cũng đã xanh mặt chứ đừng nói là về tới 3 ngày. Tôi lo lắng nên mất ăn mất ngủ mấy ngày nay khi chồng thông báo tin, mẹ gọi điện lên bảo hai đứa đưa cháu về chơi.
Cứ mỗi lần nghe thấy hai tiếng mẹ chồng là tôi lại khiếp đảm. Chẳng phải tôi là cô con dâu không có hiếu nhưng bạn phải gặp mẹ chồng tôi thì bạn mới biết. Những điều tôi lo lắng, sợ hãi quả không thừa thãi chút nào.
Ngày mới còn yêu nhau, khi đưa tôi về ra mắt, mẹ anh đã phản đối kịch liệt. Mẹ nói, nếu anh lấy tôi thì anh phải lựa chọn, một là mẹ, hai là tôi. Anh cầu xin thế nào mẹ cũng không buông tha. Ngay cả khi biết tôi có bầu, mẹ cũng không chấp nhận chỉ vì cái tính cuồng tín của mẹ. Mẹ nói, đi xem khắp nơi, các thầy đều phán hai đứa không hợp tuổi, làm ăn không nên cơm nên cháo gì. Mẹ nghĩ cho con trai mẹ nhưng không nghĩ tới đứa cháu nội trong bụng, mẹ kiên quyết ngăn cấm.
Tôi buồn và khóc suốt thời gian ấy. Các bạn biết không, bây giờ con tôi đã 2 tuổi rồi mà mẹ cháu vẫn chưa được mặc váy cưới. Vì lần đó, chúng tôi vì có con nên trốn đi lập nghiệp trên thành phố. Và cũng từ đó, anh không về nhà.
Cứ mỗi lần nghe thấy hai tiếng mẹ chồng là tôi lại khiếp đảm. Chẳng phải tôi là cô con dâu không có hiếu nhưng bạn phải gặp mẹ chồng tôi thì bạn mới biết. (ảnh minh họa)
Sau này, mẹ anh vì thấy thương nhớ con nên đã chủ động &'bắn tin' để anh về thăm mẹ. Và vì nghĩ cho gia đình nên anh cũng về, nhưng tôi thì không. Mãi sau, anh nài nỉ, bảo tôi đưa con về thì tôi mới về. Nhưng lần đó với tôi vẫn là ác mộng kinh hoàng vì mẹ không nói với tôi một lời. Mẹ vẫn cho rằng, mọi chuyện là do tôi gây ra.
Mẹ nghĩ tôi cướp mất con trai mẹ, làm cho tình cảm mẹ con anh sứt mẻ. Tôi nào có, tôi có con rồi, được anh yêu, chẳng lẽ tôi không cố gắng để con tôi có bố và được sống bên cạnh người tôi yêu sao? Vả lại, giờ đây, bà có cháu còn tôi vẫn chưa được một lần làm vợ cho đàng hoàng. Tôi có chồng, có nhà chồng như thế đấy! Tôi chẳng phải người chịu nhiều tủi hổ và thiệt thòi sao?
Suốt 2 năm qua, chỉ có Tết tôi buộc phải theo chồng về nhà anh, còn lại, tôi đều lánh. Vì mẹ không coi tôi ra gì, coi tôi như cái gai trong mắt. Mẹ chỉ cần con mẹ. Còn cháu chính là do tôi sinh ra nên mẹ cũng không màng. Bà chưa bao giờ mua quà cho cháu, chỉ bế khi bị ép, còn lại chẳng bao giờ cưng nựng. Tôi chán nản vô cùng. Nhưng cứ nghĩ vì chồng thương yêu mình, hiểu mình nên tôi cố gắng vượt qua.
Mẹ chưa bao giờ cho tôi một lời tử tế (Ảnh minh họa)
Hôm nay, anh nói, mẹ anh gọi điện lên bảo 2-9 này vợ chồng đưa con về chơi mà tôi rùng mình. Trong mọi câu chuyện, mẹ chưa bao giờ nhắc tới tôi, vậy mà giờ mẹ lại nói &'vợ chồng đưa con về'. Tôi có chút ái ngại, lo sợ nhưng đúng là sợ nhiều hơn là ngại.
Giờ sắp tới ngày giáp mặt mẹ rồi, tôi đang phát ốm. Chỉ nghĩ, mẹ không thèm nói với tôi một câu, lại tỏ thái độ ra mặt trước đông đảo họ hàng thì tôi không biết còn mặt mũi nào nữa hay không?
Theo VNE
Ám ảnh ngày nghỉ lễ 2-9 của nàng dâu Mỗi năm có mấy dịp nghỉ lễ dài, và 2-9 cũng chính là một dịp mà đứa con dâu như tôi khiếp vía. Cứ nghĩ tới việc phải về nhà chồng những 3-4 ngày mà tôi phát hoảng. Nói như thế, không có nghĩa, tôi là đứa con dâu hỗn láo, không yêu quý gia đình nhà chồng. Chỉ có ở trong hoàn...