Sai lầm khi quyến rũ các chàng
Càng được quyền chủ động trong tình yêu thì không ít bạn gái lại rơi vào một bi kịch, khi họ lạm dụng sự chủ động bằng nhiều cách.
Tấn công ào ạt
Ngày nay, việc ai là người tỏ tình trước không cần phải bàn cãi, vấn đề là tỏ tình như thế nào là phù hợp với hoàn cảnh, giữ được vẻ đẹp của nữ tính và lòng tự trọng của người con gái có nhân cách. Thế nhưng với sự hỗ trợ của các phương tiện thông tin liên lạc hiện đại làm trung gian, nhiều bạn gái “tự tung tự tác” đến mức các chàng trai cũng sợ.
Kiên là một chàng trai từ miền Trung vào thành phố học đại học, có dáng dấp thư sinh, khuôn mặt khôi ngô với cặp kính cận rất hợp với dáng vẻ “mọt sách” của mình.
Một lần, Kiên theo người anh họ đi dự tiệc sinh nhật. Lập tức vẻ nho nhã của Kiên lọt vào “mắt xanh” của một cô gái ngồi cùng bàn. Và đúng là sự tự tin và nét đẹp của nàng cũng làm Kiên choáng váng. Trong lòng chàng trai trẻ đa tình nhưng chưa một lần yêu cháy bỏng ước muốn: Được làm quen với nàng. Cuối bữa tiệc, có người nảy ra sáng kiến tuyệt vời: Mọi người hãy trao đổi số điện thoại và địa chỉ email.
Kiên như bắt được vàng khi có cả số điện thoại lẫn e-mail của cô gái. Nghĩ không nên vội vàng quá, vài ngày sau Kiên mới vào mạng hồi hộp gửi thư điện tử cho nàng. Anh té ngửa vì trong hộp thư của mình đầy thư của cô gái rồi.
Từ đó, họ hẹn nhau và “chat” gần như mỗi ngày khiến Kiên cảm thấy có lỗi vì phải cắt giảm thời gian học hành và nghiên cứu. Còn những cuộc gặp gỡ bên ngoài bao giờ cũng do cô gái chủ động.
Dò biết được ngày sinh nhật của Kiên, cô tặng anh một cái điện thoại di động. Món quà làm Kiên tự ái hơn là vui. Anh nghĩ cô khinh mình là sinh viên nghèo, không có nổi điện thoại để… hẹn với cô. Cầm chiếc điện thoại “bị” tặng, anh không có hứng thú gọi cho ai, nhất là cô.
Nhưng chiếc điện thoại ấy lúc nào đầy ắp tin nhắn của nàng khiến Kiên đọc không xuể, chưa kể là tối nào cô cũng gọi đến. Mối tình “đeo bám” ấy kéo dài được gần một năm. Lúc họ ra trường, Kiên tìm được việc làm còn cô thì chưa. Rảnh rang nên ngày nào cô nàng cũng ghé đến phòng trọ của Kiên và “thường trực” ở đó khiến anh bạn cùng phòng đâm ngại, đi tìm chỗ khác ở.
Một mình “gánh” trọn tiền phòng quả là nặng đối với mức lương khởi điểm của một kỹ sư làm trong cơ quan nhà nước như Kiên. Cô gái đề nghị làm đám cưới, về nhà cô ở để cô lo cơm nước cho… tiện. Dần dần Kiên thấy bị “tấn công” hơn là được chinh phục. Và anh chỉ muốn… thoát.
Nhưng thoát khỏi “bàn tay ngọc” ấy đâu phải là chuyện dễ. Cho đến khi một người bạn đồng hương bày cho một “chiêu độc”. Kiên dùng một loại củ bôi lên da cho lúc nào cũng đỏ ửng lên rồi nhờ một người bạn tung tin mình bị nhiễm bệnh… phong rất nặng. Quê anh có một bệnh viện cho người bị bệnh phong rất nổi tiếng nên cô gái tin ngay.
Gài bẫy bằng quan hệ tình dục
Có những bạn gái nghĩ rằng quan hệ tình dục là con đường ngắn nhất để đi đến hạnh phúc.
Lan là một cô gái cũng có chút nhan sắc. Hằng ngày phụ mẹ buôn bán ở một cửa hàng quần áo thời trang nên cô cũng có dư tiền xài. Được nhiều thanh niên theo đuổi nhưng Lan chỉ mơ tưởng đến anh chàng giảng viên đại học, đang ở với người dì, sát gần nhà mình.
Video đang HOT
Dù anh này không hề chú ý tới Lan nhưng cô vẫn thường xuyên qua lại biếu xén dì cháu anh nhiều thứ, nào trái cây ngoại nhập, thịt cừu, cá hồi… Cùng với sự vun đắp của bà dì mộc mạc, Lan tràn đầy hy vọng; cả những lúc bà không có nhà, cô vẫn sang chơi.
Thật sai lầm khi nghĩ rằng quan hệ tình dục là con đường ngắn nhất để đi đến hạnh phúc… (Ảnh minh họa)
Chỉ có hai người trong căn nhà vắng, với người đàn ông độc thân mới ngoài 30 ấy thì Lan chẳng khác nào “mỡ treo miệng mèo”. Anh ta không kìm được vì bản năng đàn ông, còn Lan nghĩ rằng cách ấy sẽ ràng buộc anh ta. Thế là họ cứ quan hệ tình dục với nhau, rồi đâm ra “ghiền”.
Nhưng tình dục vẫn chỉ là tình dục, tình yêu không xuất hiện trong hoàn cảnh người đàn ông được thỏa mãn quá dễ dàng như thế. Bao nhiêu cách gợi ý, bằng cả cách “khuyến mãi” về vật chất nhưng anh ta cũng không hề đả động đến chuyện cưới hỏi.
Không ít lần cô muốn “thả” cho có thai để buộc anh ta phải cưới, nhưng may có một “nhà tư vấn” nghiệp dư khuyên không nên làm vậy. Về sau, anh chàng này ra nước ngoài học tiến sĩ nhưng cô vẫn thề rằng, chỉ có trốn luôn bên ấy thì may ra anh ta mới thoát được tay cô.
Nhử mồi
Có những bạn gái nghĩ đàn ông con trai ngày nay rất thực dụng nên họ không dùng “tình yêu kế” lẫn “tình dục kế” mà chỉ cần phô những ưu thế của mình như sự giàu có hay thế lực của gia đình để nhử những người hám danh, hám lợi.
Như Kim Loan chẳng hạn. Từ khi biết Thành, người làm cùng cơ quan, bất mãn với công việc hiện tại vì không đúng chuyên môn, cô liền kể rằng ba mẹ, anh em, họ hàng của cô làm ở nhiều ngành nghề và ai cũng có vị trí quan trọng hoặc “quen lớn”…
Còn Tuyết Ngân thì mê một anh bác sĩ mới ra trường, chưa tìm được việc làm, ở nhà thuê. Mới quen, cô đã dẫn về nhà để chứng minh rằng nếu yêu và lấy cô, anh sẽ có một tương lai rất đảm bảo. Ba mẹ cô đã ly dị, chị gái sang Mỹ du học và sẽ ở luôn bên đó, mẹ cô là giám đốc xuất nhập khẩu, bà có hai căn nhà mặt tiền.
Quả là với những cách đó, các cô gái cũng “săn” được những anh chàng thực dụng, thiếu tự trọng nhưng khó tìm được người đàn ông chân chính và yêu họ một cách chân thành.
Tạo sức hút
Trong nhóm bạn cùng làm công tác xã hội, Xuyến biết mình không có nhiều ưu thế. Bạn gái cô người đã đi làm, con nhà danh giá, người xinh đẹp, học giỏi, chuẩn bị đi du học. Chỉ có Xuyến mới học năm thứ ba, không đẹp và cũng không giàu.
Ngoài công tác xã hội, họ thân nhau bằng một tình bạn trong sáng. Những chàng trai của nhóm rất dễ thương nhưng trong lòng của các cô chỉ có một người đáng yêu nhất, đó là Kha. Chàng hội đủ những điều kiện nhiều cô gái mơ ước, tuy không đẹp trai lắm nhưng ở anh ta toát ra vẻ đàn ông, lịch lãm, thông minh và tế nhị. Là một kiến trúc sư giàu ý tưởng, anh được nhiều công ty “săn đầu người” tìm kiếm.
Linh cảm phụ nữ khiến họ biết chàng trai này tương lai sẽ “làm nên chuyện”. Nhưng oái oăm thay, anh ta thân với tất cả nhưng tỏ ra chưa yêu ai. Các cô gái ngấm ngầm dùng ưu thế của mình để thu hút chàng trai. Kết quả cuối cùng, không ai ngờ rằng Xuyến đã chinh phục được Kha bằng sự dịu dàng, bằng tâm hồn đằm thắm và sự khiêm tốn của cô.
Cô không vồ vập, tìm cách tiếp cận Kha như những bạn gái khác, mà luôn tạo khoảng cách. Ngay cả lúc Kha bày tỏ tình cảm với mình, Xuyến vẫn tỏ ra… không tin, rằng anh chỉ đùa cho vui, cô cứ tìm cách lẩn trốn mà không biết rằng đó chính là sức hút mà chàng trai không cưỡng lại nổi.
Theo VNE
Mặc cảm vì quá khứ bị lạm dụng
Tôi không có niềm tin rằng ai đó sẵn sàng yêu tôi bất chấp nỗi đau quá lớn ấy! Không có người đàn ông nào có thể vị tha đến như thế, đúng không?
Tôi năm nay 20 tuổi. Hay cười hay nói, luôn ồn ào chỗ đông người và những khi lắng lại một mình thì trầm lặng như một bà cô già trước tuổi. Thực ra, tôi hơi lập dị một chút nhưng cũng chẳng khác gì những cô gái cùng tuổi cả.
Ai cũng nghĩ như thế. Ngay cả mẹ tôi và nhiều người thân thiết cũng luôn phán: "Tôi là một cô gái nhạy cảm, trong sáng, tuy hơi quái tính, nhưng thuần khiết và mong manh"... Đấy, tôi vẫn thường được nghe những lời nhận xét đáng yêu như vậy đó. Nhưng thuần khiết ư? trong sáng ư? Chỉ vì họ không biết quá khứ của tôi đấy thôi. Những lúc nghe thấy những điều na ná như thế, trong lòng tôi lại có cảm giác chua chát nghẹn ứ lại nơi lồng ngực...
Tôi xin kể về tôi đôi chút. Tôi là một con bé mồ côi cha! Lý do vì sao tôi như vậy thì tôi nghĩ mọi người không cần thiết phải biết! Đúng là thế gian này không thiếu những người cha tồi tệ. Và câu chuyện của tôi là minh chứng rõ nhất cho điều ấy!
Năm tôi 8 tuổi, mẹ tôi đi bước nữa. Lại lý do ư? Người lớn có rất nhiều lý do cho những quyết định của họ lắm chứ không như bọn trẻ con chúng tôi. Sau 8 năm có mác "con hoang", bỗng một ngày mùa hè nắng cháy, tôi nghiễm nhiên có một người dưng để gọi là "cha".
Mẹ tôi luôn dặn dò: "Con là 1 đứa con ngoan. Phải ngoan ngoãn, không được cãi lời bố....". Tôi luôn vâng lời mẹ, dẫu trước đấy cũng được bà ngoại dặn: "Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng". Ngoại luôn nói, đó là dượng con, con không được coi hắn hoàn toàn là cha mình...
Tôi đến với cha dượng ban đầu hơi dè dặt... Nhưng sau dần dần cũng thấy ấm áp vì "gia đình của mình"... Bạn biết đấy, một đứa con gái từ nhỏ luôn phải cúi mặt bước đi trước những lời cay độc của thiên hạ, sự trêu chọc của đám bạn ác miệng, tủi thân trước cảnh gia đình hạnh phúc của bạn bè... bỗng dưng được nói "Hôm nay bố tao sửa đèn bàn học cho tao nhé" hay "Mái nhà tao lợp lại rồi, bố nói sắp có bão đấy"... tôi cảm thấy tự hào lắm chứ, hạnh phúc lắm chứ!
Nhưng thói đời đâu đơn giản và cố tích như thế mãi!
Năm tôi lên lớp 4. Mọi thứ khác đi nhiều. Người đàn ông tôi gọi là bố ấy hay về nhà rất muộn và đôi khi còn cà khịa với mẹ tôi vì những lý do mà tôi chẳng thể hiểu nổi. Nhưng cho đến lúc ấy, tôi vẫn rất tôn trọng ông ta...
Khi tôi nói đến đây, bạn đã có thể đoán được phần nào câu chuyện tôi đang kể dài dòng đúng không? Và vào một buổi sáng sớm, mới 6h sáng, mẹ tôi có việc gấp phải ra khỏi nhà, và ông ta đã....
Kể từ đó, ác mộng bắt đầu!
10 tuổi, ngày ấy tôi khác bây giờ. Tôi không hiểu điều gì đang xảy ra với mình. Tôi không hiểu mình đang đối diện với chuyện gì. Tôi cũng không biết những người bố khác có làm chuyện ấy với con họ không nữa. Tôi không biết một điều gì về chuyện ấy cả. Cảm giác duy nhất của tôi chỉ là "Sợ hãi". Tôi biết, ông ta đang làm điều gì đó không tốt với bản thân tôi nhưng cụ thể là gì thì tôi không biết. Ông ta dỗ dành tôi đừng nói với mẹ. Vốn bản tính là một con bé trầm tính và chỉ nói những gì mình biết chắc chắn, nên tôi đã im lặng.
Rồi tôi lên cấp 2. Tôi sống trầm lặng và khép mình. Tôi nghĩ kiếp trước mình đã gây tội lớn nên giờ chịu sự trừng phạt của Chúa trời. Cứ thế, cho đến một ngày trời mưa như trút, tôi đã vô tình đọc được 1 bài báo về vấn đề xâm hại tình dục trẻ vị thành niên... Tôi bàng hoàng. Tôi chết lặng... Tôi lao khỏi lớp học và chạy thục mạng về phía nghĩa trang gần trường. Trời mưa như trút... Tôi gào lên trong đau đớn, vỡ òa... 12 tuổi, tôi đã không còn là cô bé còn trinh!
Tôi không có niềm tin rằng ai đó sẵn sàng yêu tôi bất chấp nỗi đau quá lớn ấy! (Ảnh minh họa)
Tôi không muốn kể chi tiết những điều đã xảy ra trong quãng thời gian ấy. Nó quá hiện thực, quá ghê tởm, và ngày qua ngày, nó ám ảnh tâm trí tôi, cào nát tâm hồn tôi khiến tôi chưa có lấy một ngày thanh thản...
Và chuyện đồi bại ấy chỉ chấm dứt năm tôi 17 tuổi. Một trưa hè, chỉ có tôi và ông ấy ở nhà... Cơn ác mộng dừng lại khi tôi cầm dao chĩa vào mặt hắn! "Ông chết! Còn tôi - tôi sẽ sống!". Và, ông ta không chết! Còn tôi, sau đó lại đạp xe đi học! Ông ta đã buông tha tôi vì ông ta sợ chết hay vì nhận ra ngọn lửa hận thù trong tôi? Dù gì, thì đến tận bây giờ, trong tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác khi ấy. Khi ấy, tôi sẵn sàng liều mình làm kẻ giết người!
Bạn có thể nói tôi hèn nhát, tôi yếu đuối khi chuyện này tôi chưa từng nói cho một ai biết! Ngay cả mẹ tôi! Khi đã ý thức được bị xâm hại tình dục, tôi không muốn nói cho mẹ biết vì tôi không muốn mẹ lại đau khổ và cắn rứt khi cho rằng mẹ là nguyên nhân gây ra nỗi đau ấy! Tôi không muốn mẹ bị ám ảnh rằng sự lựa chọn sai trái ấy đã gây ác mộng cho đời tôi. Tôi không muốn thêm một người đau vì chuyện ấy nữa... Và hơn hết, tôi đã quen âm thầm chịu đựng.
Ba năm qua đi rồi. Mặc dù, đôi khi quá khứ lại về khiến tôi thu mình lại gặm nhấm nỗi đau. Nhưng chỉ chốc lát, tôi có thể lấy lại thăng bằng cho mình. Lấp lên đó những màu sắc cuộc đời tươi nguyên sức sống. Tôi không phải đứa con gái đắm chìm trong đau khổ. Thật may, những nỗi đau đầu đời ấy lại giúp tôi vững vàng hơn trong cuộc sống! Tất nhiên, nếu tôi có thể bình thường được như chính bản thân tôi mong muốn thì có lẽ tôi đã chẳng viết nên những tâm sự rối bời này làm gì.
Và tôi đã yêu một người. Tình yêu bắt rễ vào một ngày nắng đẹp cuối thời học sinh. Khi ra đại học, hình ảnh người con trai với nụ cười "vàng ruộm cả khung trời lửa cháy sau lưng" ấy càng in đậm trong tâm trí tôi. Một hình ảnh vẹn nguyên và trong sáng vô ngần. Và, ngọt ngào đầu tiên đã đến với tôi trong một ngày đầu đông, cậu ấy đã nói: "Mình yêu nhau nhé!".
Chúng tôi yêu nhau với tình đầu thánh thiện, thuần khiết! Nụ hôn đầu khẽ chạm môi y như trong phim Hàn! Không một chút dục vọng và là "nụ hôn của thiên thần". Nhưng lần sau, khi cảm xúc dâng cao, cậu ấy "hôn kiểu Pháp" - tôi sợ hãi quay người đi. Ám ảnh!
Kể từ đó, bất cứ khi nào cảm thấy cậu ấy đi quá một nụ hôn thuần khiết, tôi đều như một phản xạ có điều kiện, sợ hãi rụt người lại! Tôi biết, như thế thật đáng chán! Nhưng... tôi không thể lý giải nổi chính mình. Tôi chỉ thích ngả đầu vào vai cậu ấy, để ngước nhìn lên trời xanh ngắt những chiều lộng gió, hay bình yên đi bên cậu ấy tay trong tay đi hết 1 con đường vàng rơm lúa... Tôi không muốn đi quá xa, dẫu tôi biết, khi yêu không thể thiếu những cử chỉ thân mật...
Chúng tôi yêu nhau 2 năm rồi chia tay vì lý do không hợp nhau! Và cả hai đứa đều biết ngoài cái lý do ấy còn có nhiều lý do khác nữa. Nụ hôn và dục vọng không có chỗ trong tình yêu ấy! Với tôi, nó quá thuần khiết, quá "thiên thần" nên vì thế nó mong manh. Tất nhiên, cậu ấy cũng không biết quá khứ của tôi.
Tôi sẽ vẫn mãi như thế sao? Ghê sợ mọi thứ liên quan đến dục vọng. Run rẩy trước mọi yêu thương. Và thậm chí, xa hơn tôi sẽ thành người lãnh cảm trong chuyện ấy - điều không thể thiếu của một gia đình hạnh phúc? Ngoài cậu ấy ra, ngoài người con trai có gương mặt thiên thần bình yên ấy ra, tôi đều chĩa gai nhọn với tất cả mọi người để làm một cô gái gai góc và nghiệt ngã đầy lý trí và dửng dưng...
Tôi liệu có được hạnh phúc không? Nếu cái quá khứ ấy đã biến tôi thành một người con gái không nguyên vẹn. Tôi không còn tự ti và thu mình lại nữa. Với vẻ ngoài và con người tôi hiện tại, không khó để tôi tìm được một người đàn ông yêu mình. Nhưng thứ tôi muốn là một hạnh phúc thực sự! Tôi không có niềm tin rằng ai đó sẵn sàng yêu tôi bất chấp nỗi đau quá lớn ấy! Không có người đàn ông nào có thể vị tha đến như thế, đúng không?
Tôi nên tiếp tục im lặng để làm một cô gái bình thường với những tình yêu nhẹ nhàng và an toàn cùng với bí mật mãi mãi của riêng mình? Hay tôi nên thử thách hạnh phúc với sự thật ghê sợ ấy? Và cuối cùng một người như tôi, có còn mong hạnh phúc?
Theo VNE
Nhân trần: Lạm dụng dễ mất mạng Nhiều tác dụng, giá thành tương đối rẻ, dễ tìm và dễ sử dụng nên nhân trần được dùng khá phổ biến cùng với cam thảo và các loại thảo dược thanh lọc mát gan làm thành nước uống giải nhiệt mùa hè. Tuy nhiên, nếu "tham" mà sử dụng quá nhiều sẽ rất nguy hiểm cho sức khỏe. Ảnh minh họa Toan...