Sai lầm khi lấy chồng nghèo
Tôi năm nay 30 tuổi, đang làm việc cho một công ty châu Âu với mức thu nhập cũng ổn định. Chồng tôi làm nhà nước với mức thu nhập thấp chỉ vỏn vẹn 3 triệu đồng một tháng. Hồi mới cưới nhau chúng tôi được cho ở nhờ tại nhà một người bên chồng, rồi sau đó do họ có tính xét nét, khó ở nên vợ chồng tôi quyết định ra riêng với hai bàn tay trắng.
Mức lương của tôi cũng chỉ đủ ăn không khá giả gì, rồi chúng tôi cũng tích cóp mua được miếng đất nhỏ, nhưng cuộc sống bắt đầu khó khăn hơn và chật vật hơn cũng kể từ đó. Vợ chồng tôi thuê nhà trọ để sống, mỗi tháng tiền điện nước hết 1,5 triệu, tôi đang có thai nên tiền sữa tôi uống cũng đã hết 1 triệu đồng một tháng, xem ra mức thu nhập của chồng tôi chỉ đủ đóng tiền nhà và trả tiền trọ hàng tháng.
Tiền của tôi thì cũng chỉ đủ để tôi ăn sáng, ăn trưa và mua thức ăn hàng ngày. Nếu chỉ có thế thì đâu nói gì, chồng tôi đã nghèo lại còn mắc bệnh sĩ diện, tính tình xét nét, hay soi mói người khác. Anh ấy bảo tiền tôi đi làm tháng nào cũng hết vậy đi làm để làm gì. Ở nhà để anh ấy nuôi, mà thử hỏi với mức lương như thế và giá cả leo thang như hiện nay, anh còn chưa đủ khả năng lo cho bản thân anh, nói gì đến việc lo cho tôi và đứa con sắp chào đời?
Tôi cảm thấy là phụ nữ mà phải gồng gánh quá nhiều, bao nhiêu việc trong nhà cũng một mình tôi lo, đâm dần tôi bị stress và dẫn đến bị động thai ở tuần thứ 7. Tôi cảm thấy căng thẳng và chán nản cuộc hôn nhân này. Tôi định sẽ ly hôn sau khi sinh con xong? Xin cho tôi một lời khuyên.
Video đang HOT
Theo Ngoisao
Tạm biệt người yêu cũ
Anh, lúc đó, là một chàng trai chỉ có hai bàn tay trắng, một tâm hồn bầm giập với những mảnh tình vá víu, một bản năng sống qua bao sự quăng quật, lừa dối, man trá...
Em, lúc đó, mới chỉ là một sinh viên mơ mộng, hiểu thơ văn hơn hiểu những man trá quanh mình... Anh rất giỏi ẩn mình sau những nụ cười thật tươi, những xã giao đầy nghệ thuật, anh sống theo những điều răn dạy của cuốn "Đắc nhân tâm" anh luôn mang theo bên mình...
Em chỉ sống bằng trái tim mình, trái tim đầy nhiệt huyết, mê say... Em đã từ bỏ rất nhiều tấm chân tình bên cạnh, bỏ qua những lời khuyên bảo của gia đình, của bạn bè thân, để chạy theo anh, theo những câu nói ngọt ngào mà em lầm tưởng là một tình yêu bất tử...
Em đến bên anh, ngỡ rằng mình sẽ cảm hóa được anh bằng tình yêu, bằng tấm chân tình của mình, dù rằng mỗi lần - bằng linh cảm, em tháo được một lớp vỏ bọc của anh. Mà không, những năm tháng bên nhau, anh đã không còn ý thức che chắn chính mình, con người thật của anh mỗi ngày một hiển hiện bên cạnh em...
Ngày chia tay, em giữ cho mình không khóc. Chúng mình nói những lời chúc cho nhau hạnh phúc, dù những lời chúc lúc đó chỉ là sự giả dối. Em bất lực nhìn tình yêu thực sự tuột khỏi tay mình.
Em đồng ý chia tay, chấp nhận sự phản bội. Bởi, khi đó, duy nhất em chỉ có tình yêu dành cho anh, những thứ khác để có thể cho anh một cuộc sống đủ đầy, một cơ hội làm ông chủ, em đã không có... Anh đã nói em chỉ cho anh tình yêu, còn người đó cho anh nhiều thứ!
Nước mắt dường như đã cạn, khi tình yêu, niềm tin đã theo anh bay xa! 5 năm đã thực sự trôi qua... Có lẽ đó là một con đường rất dài, dài lắm, khi em chỉ đi một mình. Nhưng, anh đã đúng khi nghĩ rằng "em sẽ ổn" khi không có anh bên cạnh. Tất cả mọi trở ngại, thử thách, bỉ ổi đã không thể làm em ngã. Em kiêu hãnh sống bằng một nghị lực lớn hay chỉ là một bản năng lớn? Dù bằng động cơ nào cũng không quan trọng, miễn là em đã luôn vững vàng, phải không?
Em luôn thấy bình an vì em đã biết học cách sống hạnh phúc, từ khi chỉ có một mình... (Ảnh minh họa)
Giờ đây, nhìn lại một chút về tình yêu đã xa, em thấy bình thản lắm, dù trong sâu thẳm, con tim vẫn còn chút quặn thắt. Anh đã vững hơn về kinh tế, anh đã gọi cho em đề nghị chia sẻ, anh đã thanh minh rất nhiều về những điều anh chưa kịp làm cho em, qua câu chuyện với những người thân của em... Tuy nhiên, em đã chọn cách im lặng. Mà thực ra em cũng chẳng biết nói gì, bởi những ngày bên anh, em đã dốc hết tâm can cho một tình yêu, dốc hết niềm tin cho một hạnh phúc...
Tất cả đã qua rồi. Em không muốn nhắc lại. Vì, mỗi lần nhắc lại, sẽ thêm một lần phải nhớ về quá khứ. Trong khi, em chỉ muốn sống cho hôm nay và ngày mai thôi...
Em đã sống thực sự là mình cho tình yêu ấy, và vẫn sống là mình cho mãi mãi về sau... Sẽ mãi mãi em không được nhận thêm một đóa hồng nào cho tình yêu cũ, nhưng em đã bình thản chấp nhận quá khứ như một mảnh riêng của mình.
Valentine này, anh hãy dành những chân thật, những yêu thương tặng cho tất cả những người yêu thương anh. Đừng làm họ tổn thương. Đừng tiếp tục sống với vỏ bọc. Đừng áp dụng những chiêu thức của "Đắc nhân tâm" vào tình yêu đôi lứa. Tình yêu cần sự thấu hiểu, sẻ chia... Anh có hiểu rằng, tình yêu chỉ giản đơn như thế?
Em sẽ không nhận thêm một lời yêu thương nào từ tình yêu cũ. Mãi mãi là như thế! Vì em đã có đủ sự yêu thương, dành cho em và cho rất nhiều người bên cạnh!
Em luôn thấy bình an. Đơn giản vì em đã biết học cách sống hạnh phúc, từ khi chỉ có một mình
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi thử lòng người yêu bằng chữ "trinh" và... Tôi muốn thử anh để tìm câu trả lời cho bản thân mình. Tôi muốn xem anh phản ứng ra sao, cư xử như thế nào nếu như tôi không còn là cô gái trong trắng. Tôi cũng từng thử thách trong tình yêu đó anh Thanh Hưng. Việc thử thách của tôi có được cái lợi nhỏ nhưng tác hại cũng quá...