Sài Gòn Lạc nhau là mất…
Tụi mình đã chia tay? Hay tụi mình vẫn đang tìm lối về bên nhau? Tình cảm chúng mình cứ tự do và hoang dại, không điểm đầu cũng chẳng điểm cuối…
Chúng ta rồi sẽ đi đâu và về đâu. Không biết rồi chúng ta có lại gặp nhau giữa Sài Gòn này nữa không? Không biết rồi sẽ có ngày nào đó Người có lại đứng đợi chờ trước nhà em không? Và không biết đến khi nào em đủ mạnh mẽ đứng trước nhà Người, vứt bỏ hết mọi tự trọng tìm lại Người… Không biết và em không biết….
Tụi mình vẫn ở chung dưới Sài Gòn này, nhà tụi mình vẫn ở chỗ cũ, số điện thoại tụi mình vẫn chưa lần thay đổi. Vậy mà chẳng bao giờ Người còn ghé lối xưa, điện thoại của em cũng không còn rung lên những giai điệu quen thuộc dành cho riêng Người.
Tụi mình vẫn ở Sài Gòn này, tụi mình vẫn loay hoay với những mối quan hệ nửa thật nửa vời. Cũng có một vài mối quan hệ hơn tình bạn, nhưng rồi đâu lại vào đấy, tụi mình vẫn độc bước đi về. Không phải không có ai bên cạnh hay không phải không có những mối quan hệ sâu sắc, mà là chúng mình đang lận đận kiếm tìm điều gì đó… phải chăng là chút bình yên trong những ngày đã cũ.
Video đang HOT
Tụi mình vẫn nhớ về nhau vào những ngày mưa và những khi say. Chúng mình vẫn đôi lần lảm nhảm mà ngay khi tỉnh dậy chỉ kịp đổ lỗi cho bia rượu nó nhập.
Tụi mình đã chia tay? Hay tụi mình vẫn đang tìm lối về bên nhau…? Tình cảm chúng mình cứ tự do và hoang dại, không điểm đầu cũng chẳng điểm cuối. Chúng mình không biết điều gì đã đẩy mình về phía không nhau và càng không biết vì điều gì lại bước đi như thế. Chúng mình cứ mãi khó hiểu trong cuộc đời nhau. Và nếu không vì câu nói ngày hôm ấy “Xin lỗi em! Vì đã bước về phía em, đến bên cạnh em… đã không làm được gì cho em. Xin lỗi em vì tất cả” thì chắc giờ đây em sẽ không nhớ thương nhiều như thế. Và nếu giờ đây người đã bên cạnh một người mới thì em cũng không vấn vương niềm xưa cũ…
“Sài Gòn, lạc nhau là mất
Kẻ ở, người đi lối vô tình”
Theo Guu
Tiếc nuối làm gì cho chật trái tim
Ngày trước thường tự hỏi, người ta sẽ làm gì với một mối quan hệ đẹp như mơ nhưng biết rằng nó sẽ kết thúc? Bạn nói, biết trước chia xa. Hà tất gì dốc hết tâm tư của mình, đổi lại cay đắng xót xa?
Thật ra thì, ai cũng có quyền có tình cảm, càng có quyền đặt hi vọng vào tình cảm đó. Mình, từ lâu rồi. Khi đứng trước một mối quan hệ nào đấy, cũng đã thôi không còn tự hỏi. Có hôm nay chỉ biết ngày hôm nay. Hết mình cho ngày hôm nay. Qua ngày mai và nhiều ngày sau, sự thể có thế nào. Thì ít ra mình cũng đã cố gắng, đã đấu tranh cho nó. Vậy là được. Sống, điều quan trọng nhất, điều mình sợ nhất, đó là khiến chính mình phải nuối tiếc.
Ngày trước hay bảo bạn, hãy ích kỉ để hạnh phúc đi. Nhưng hạnh phúc đó không đồng nghĩa với việc biến nỗi buồn của mình thành của người khác, đổ lỗi cho số phận hay một ai đó vì tổn thương của mình.
Nỗi buồn của mình, chỉ là của riêng mình mà thôi. Khi bạn thấy mình lọt thỏm trong thế giới 7 tỉ người này, bạn sẽ thấy, nỗi buồn của mình cũng sẽ nhỏ bé như thế thôi. Có lẽ với mình, thật là to lớn, thật là vĩ đại. Nhưng với người khác, chỉ bằng một hơi thở dài, và to bằng một tiếng than.
Vậy thôi.
Đã bao nhiêu cơn mưa đi qua tháng ngày của chúng ta rồi? Nhiều đến nỗi không đếm được nữa bạn có biết không.
Gặp lại thì sao. Bối rối vì cảm giác xưa cũ thì sao. Thấy tiếc nuối cho điều đẹp đẽ trong sáng đó thì sao. Rốt cuộc, chúng ta đều đã lớn khôn, hai tâm hồn, hai chí hướng khác biệt. Cái chúng ta nhớ, hoài niệm, day dứt. Chỉ là quá khứ.
Người đừng tìm lại. Chuyện đừng nhắc đến. Vì người dù trước mặt, nhưng lòng đã xa cách biển trời.
Theo Guu
Nhớ thương có bao giờ là đủ Nỗi nhớ, với em dài theo thời gian, rộng theo năm tháng. Có bao giờ là đủ, khi em nhớ anh. Có những ngày nỗi nhớ đi hoang... Đó là những ngày cuối năm, sáng ngời và ấm áp. Em đi trên phố đông, giữa dòng người tất bật, nỗi nhớ cuộn trong tim. Nhớ thương, đã bao giờ là đủ. Như bây...