“Sài Gòn bé thế thôi mà tìm hoài chẳng thấy…”
Sài Gòn không lớn… nhưng tên những người không tìm thấy nhau giữa Sài Gòn, ngày một dày thêm trên từng góc phố mang tên kỉ niệm…
Sài Gòn nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không đủ lớn… nhưng chỉ cần một trong hai người chơi trò trốn tìm… thì cả đời này cũng chẳng thể tìm thấy nhau giữa Sài Gòn. Sài Gòn vẫn vẹn nguyên như vậy, chẳng rộng lớn hơn… nhưng tim người ta lại chẳng đủ rộng để dẫn hai người dưng gặp lại nhau giữa Sài Gòn…
Chỉ cần em quay lưng đi… anh bước tiếp… hay chỉ cần mình buông tay một xíu… vậy là lạc mất nhau giữa Sài Gòn… vậy là trở thành người dưng trong cuộc đời nhau… Không phải em không biết nơi anh đến… Không phải em quên mất nhà anh… Cũng chẳng phải anh chẳng còn nhớ nơi chốn em thường tới… Càng không phải nhà em đổi chỗ khác… . Mà là vì tim người ta lạc giữa Sài Gòn mất rồi phải không anh?
Hai mươi mấy cây số đó chưa bao giờ là khoảng cách phải không anh? Thương thì cho dù khoảng cách không gian và thời gian bao nhiêu, vẫn có nhiều lí do tìm về phía nhau… Nhưng khi vơi đi một chút thương, khoảng cách trở nên mênh mang vô tình…
Video đang HOT
Rồi cứ thế mình lạc nhau giữa Sài Gòn… Và đâu phải ai lạc nhau giữa Sài Gòn này cũng có thể tìm lại được nhau đâu anh! Rồi chúng mình cũng sẽ như ai đó, một ai đó đã lạc nhau giữa Sài Gòn… Rồi tên chúng mình sẽ vô hình được đặt tên ở một góc nhỏ nào đó ở Sài Gòn này… Cứ thế người ta cứ thế người ta gặp nhau ở Sài Gòn, rồi lại vô tình mất nhau giữa Sài Gòn… Sài Gòn không lớn… nhưng tên những người không tìm thấy nhau giữa Sài Gòn, ngày một dày thêm trên từng góc phố mang tên kỉ niệm…
Theo Guu
Tình đầu chóng tàn nhưng mà lâu quên...
Mối tình đầu đã qua, nhưng em đi mãi, vẫn cứ thấy nó vẹn nguyên trong sâu thẳm trái tim mình...
Quá khứ - điều mà chỉ trở về trong từng lần hồi tưởng, hiện hữu trong từng giấc ngủ mơ đứt quãng. Chúng ta thường ao ước được một lần quay trở về quãng thời gian đã trải qua, có người muốn về chỉ để sửa chữa lỗi lầm của mình, có người muốn về chỉ để thay đổi một quyết định nào đó. Nhưng em, dù có quay lại vẫn sẽ yêu anh như ngày đầu tiên.
Thời gian là thứ liều thuốc giảm đau của tình yêu, tùy người, tùy chuyện mà có tác dụng nhanh hay chậm. Đối với em, thời gian càng dài thì tình cảm càng đẹp, dẫu rằng bây giờ hai chúng ta đã mang danh là "người yêu cũ".
Những gì đã qua, em chỉ còn giữ lại chút tình trong veo như một sớm thức dậy có nắng, có gió lao xao. Mối tình đầu, mối tình của những điều chưa trọn vẹn nhưng đủ để chúng ta phải nhớ, phải giữ gìn, phải nâng niu.
Đi qua rồi cái thời thương nhớ vụng về một ai đó, đi qua rồi cái thời ngại ngùng yêu một nụ cười, em nhận ra rằng dù cho có quyết định lại vạn lần thì em vẫn sẽ đồng ý yêu anh, vẫn sẽ đồng ý nắm chặt một bàn tay ấm áp.
Người ta thường nói tình đầu là khó lâu bền, và chuyện của chúng mình cũng chóng vánh như một ngày trời bắt đầu bớt lạnh vậy. Chóng tàn mà lâu quên.
Kỷ niệm giữa em và anh không nhiều, chính vì thế mà em trân trọng từng đoạn ký ức của cả hai, trân trọng sự ra đi của anh như một nốt trầm trong một bản tình ca. Em đã quên mất lý do vì sao chúng ta lại rời xa nhau như thế, nhưng lại nhớ rất rõ ràng nụ cười của anh, câu nói của anh, món quà của anh... nhớ rất rõ ràng những điều tốt đẹp thuộc về anh.
Sau này, em sẽ còn gặp nhiều người khác nữa, sẽ lại có một happy ending trong một câu chuyện tình thật đẹp nhưng có lẽ mối tình đầu của nhiều năm về trước vẫn hiện hữu trong trái tim em. Không phải để đau khổ, không phải để nhớ anh, yêu anh, mà em muốn được để dành một đoạn đường của tuổi trẻ chênh vênh.
Tình yêu, thường chẳng có lý do. Trái tim cũng không muốn giải thích vì sao mình lại yêu một ai đó hết lòng, vì sao mình lại giữ lại một chút tình ngọt nhạt, vì sao chúng ta lại chẳng thể đến với nhau.
Hơn nhiều lần em nghĩ, nếu năm đó không yêu anh thì liệu rằng bây giờ em có hạnh phúc hơn không. Em không thể tự trả lời những nghi ngờ của bản thân, nhưng em hiểu, nếu không yêu anh thì tuổi trẻ của em sẽ mất đi một phần ký ức thật đẹp, một phần ký ức leng keng như tiếng chuông gió cuối mùa đông.
Mối tình đầu đã qua, nhưng em đi mãi, vẫn cứ thấy nó vẹn nguyên trong sâu thẳm trái tim mình...
Theo Guu
Thu về rồi, em đang ở nơi đâu...? Một năm trôi qua, tôi vẫn sống trong căn nhà ấy. Mọi thứ được giữ vẹn nguyên, trân quí và nâng niu như ngày em còn ở đây vậy. Chỉ có duy nhất một sự thay đổi, ô cửa sổ ngày xưa nơi tôi cùng em uống trà, nay đã luôn được khép chặt, giống như tôi chọn cách khép lại cánh cửa...