Ruồng bỏ 5 năm giờ anh quay lại đòi con
Anh ta đã ruồng bỏ mẹ con tôi 5 năm trời giờ quay lại đòi con khiến tôi cảm thấy thật nực cười.
Khi còn là sinh viên, tôi đã gặp và quen anh ta trong một lần dự sinh nhật bạn. Với vẻ đẹp trai và khéo ăn nói, tôi đã thích anh ta ngay từ lần đầu gặp mặt. Nhưng với bản tính nhút nhát, tôi chỉ để điều đó trong lòng. Những nụ cười của anh ta như một cái bẫy ngọt ngào khiến tôi cứ đắm chìm trong đó mà không thể nào thoát ra được. Tôi đã thích và yêu thực sự, một tình yêu đơn phương đau khổ và quay quắt. Tôi cứ nghĩ rằng, một người con gái đơn giản như tôi sẽ chẳng bao giờ được anh ta chú ý. Chính vì vậy, tôi chỉ âm thầm theo dõi cuộc sống của anh ta qua những buổi gặp chung ít ỏi, qua những câu chuyện của bạn bè.
Lúc đó tôi chỉ biết anh là con trai độc nhất của một gia đình giàu có ở Thủ đô. Bố anh có một công ty riêng còn mẹ anh sở hữu một tiệm vàng có tiếng. Anh đẹp trai, ga lăng không biết có bao nhiêu cô gái vây quanh. Còn tôi, nhà ở ngoại thành, cách trung tâm tới gần 20 cây số. Bố mẹ tôi chỉ mở một quán tạp hóa bán đồ lặt vặt. Chính vì vậy, tôi càng chẳng mơ sẽ có ngày trở thành một cái gì đó của anh cả.
Tôi cứ ngỡ rằng, mối tình câm lặng ấy sẽ chẳng ai biết được nào ngờ lại không qua được đôi mắt của anh. Cũng phải thôi, anh lớn hơn tôi mấy tuổi, hẳn cũng từng trải nhiều. Tôi lơ ngơ chưa một mảnh tình vắt nửa, cứ thấy anh lại ấp a ấp úng, rảnh ra một chút là nhìn trộm người ta như thế sao anh chẳng biết. Mỗi lần nói chuyện vài câu, tôi căng thẳng, tim đập như đánh trống, run rẩy không ngừng.
Thế rồi, cái điều mà tôi đến mơ cũng chẳng dám nghĩ đến là anh nhắn tin mời tôi đi uống nước. Thực sự lúc đó tôi sung sướng như phát điên, cứ cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào tin nhắn, xem là thực hay mơ. Sau mấy lần hẹn hò thì anh bắt đầu tỏ tình, anh nói anh thích tôi lâu rồi nhưng không dám nói và tôi đã ngây thơ tin vào những điều như không tưởng đó. Tôi đã hạnh phúc nhận lời.
Nhưng anh lại ra điều kiện, chúng tôi phải giữ bí mật mối quan hệ này. Anh nói, bố mẹ anh là người nghiêm khắc, anh không muốn bạn bè xì xào đến tai bố mẹ. Anh muốn 1 năm nữa sau khi tôi học xong, sẽ đưa về ra mắt đàng hoàng. Có lẽ lúc đó vì quá yêu và đang ngập tràn trong hạnh phúc, tôi lại nghĩ điều đó là hợp lý. Chính vì vậy trong mắt mọi người, chúng tôi chưa bao giờ là người yêu của nhau cả. Tôi không thể nắm tay giữa chốn đông người, hay cười đùa với anh trước mặt những người quen. Nhiều lần, khi gặp gỡ bạn bè chung, tôi và anh chỉ như người quen biết. Tôi còn bất lực khi thấy những cô gái đẹp vô tư vây quanh anh mà chẳng được quyền giận dỗi. Có những cô gái còn mạnh dạn rủ anh đi chơi mà lúc đó tôi chẳng thế nói được lời nào.
Nhiều lúc tôi buồn lắm nhưng khi chỉ có riêng hai đứa, anh lại ngon ngọt dỗ dành tôi khiến một người ngây thơ như tôi lại nhanh chóng nguôi ngoai. Có lần, tôi nghe đứa bạn thân nói, hình như anh có người yêu. Tôi bỗng giật mình, hay là mọi người biết chuyện của chúng tôi rồi. Nhưng vì thế mà tôi vui hơn một chút, chắc là anh đã tiết lộ chuyện hai đứa với ai đó nên mọi người đồn vậy. Tôi vẫn vô tư yên tâm vào tình yêu lớn nhất của đời mình.
Thế rồi, trong một lần đi chơi riêng với nhau, không thể nào từ chối được, tôi đã trao cho anh thứ quý giá nhất của đời mình. Nhưng cũng từ sau lần đó, anh ít gặp tôi hơn với lý do anh đang chuẩn bị vào làm công ty của bố có rất nhiều việc. Có lúc nhớ anh quá, tôi gọi cho anh và khóc thì anh mắng tôi trẻ con và phiền phức nhưng vẫn không chịu gặp tôi thường xuyên.
Cuối cùng, tôi phát hiện mình có thai. Tôi vô cùng lo lắng và sợ hãi. Tôi thông báo cho anh, anh chỉ nói một câu “Em có chắc đó là con anh không?”. Điều đó làm tôi chết điếng. Anh thừa biết, trong tôi chỉ yêu mình anh và lần đó là lần đầu tiên của tôi vậy mà anh lại có thể buông một lời tàn nhẫn như vậy. Tôi khóc lóc cầu xin hãy đến với tôi, vì tôi rất sợ, tôi không biết phải làm gì lúc này cả. Tôi còn đang đi học, điều này xảy ra đột ngột quá, tôi phải làm thế nào. Nhưng đáp lại sự van xin của tôi là những câu mỉa mai không thương tiếc của anh dành cho tôi.
Video đang HOT
“Tôi không tin đó là con tôi. Một người dễ dãi như cô thì biết được cô ngủ với những thằng nào”.
Tất cả những lời đó như giết chết trái tim tôi. Giờ thì tôi đã biết, anh là loại người như thế nào. Có lẽ tôi chỉ là một đối tượng để anh ta chơi bời. Từ đó tôi không còn liên lạc gì với anh nữa. Tôi đã thú nhận với mẹ tất cả. Bố mẹ tôi già đi bao tuổi chỉ sau một đêm biết chuyện của con. Nhưng bù lại, bố mẹ vẫn luôn là người ở bên khi tôi đau khổ nhất. Tôi quyết tâm giữ lại đứa con và bảo lưu kết quả học tập. Sinh con trai xong được nửa năm thì tôi học nốt và lấy bằng đại học. Vì khá tiếng Trung nên tôi xin vào một công ty xây dựng và làm phiên dịch. Với mức lương cao tôi có thể phụ giúp bố mẹ và nuôi con cái đàng hoàng. Tôi đã bước qua những đau khổ, giông bão và cả bao sự dèm pha như thế.
Tôi cũng biết người đàn ông bạc tình đó đã cưới vợ sau khi bỏ rơi tôi vài tháng. Nghe nói anh ta cưới con gái của bạn bố mình. Nhưng tôi quan tâm làm gì nữa về một người đàn ông như vậy. Tôi bỏ qua anh ta để sống cuộc sống của riêng mình.
Khi con trai tôi được 4 tuổi thì tôi đã lấy một người bạn cùng thời đại học của mình. Anh biết quá khức đau buồn của tôi và theo đuổi tôi suốt mấy năm trời, chỉ đến khi con lớn hơn một chút tôi bắt đầu cảm động trước tình cảm của anh. Bố mẹ anh ban đầu cũng phản đối vì tôi có con riêng nhưng sau dần dần một phần cả hai đã bị anh thuyết phục, một phần thấy tôi cũng ngoan ngoãn, chăm chỉ và biết cư xử đúng mực. Vậy là tôi đã thực sự có một gia đình để dành cho mình.
Chồng tôi rất yêu thương trân trọng tôi và yêu quý con riêng của tôi. Anh vẫn luôn giành phần đưa đón con đi học mẫu giáo và đưa con đi chơi vào dịp cuối tuần. Con trai tôi rất thích anh và có lẽ từ lâu nó đã coi anh là bố. Tôi cứ nghĩ mọi thứ như vậy sẽ tốt đẹp trôi đi thì đùng một cái, người đàn ông bội bạc kia lại xuất hiện, làm xáo trộn tất cả.
Hôm đó tôi chở con đi mua đồ chơi thì vô tình chạm phải một người. Tôi đang định xin lỗi thì giật mình nhận ra “người quen”. Có lẽ anh ta cũng ngạc nhiên lắm. Trong 5 năm ở giữa thủ đô không một lần chạm mặt mà bây giờ lại gặp nhau như thế này. Anh ta đang không biết nói gì thì ánh mắt chợt dừng và nhìn chằm chằm lên cậu con trai bé nhỏ của tôi. Có lẽ anh nhận ra được điều gì đó, mà cũng phải thôi, con tôi giống anh ta hết sức. Tôi vội vã đưa con về không một lời chào hỏi mà trong lòng cảm thấy bất an.
Hai ngày sau, không biết dò hỏi thế nào anh ta đến tận chỗ tôi làm việc. Anh ta nói anh ta biết đứa trẻ là con anh ta và anh ta muốn nhận nó vì vợ anh ta không thể sinh con. Tôi cảm thấy thật nực cười. Tôi nhận ra bản mặt anh ta thật quá dày. Ruồng rẫy mẹ con tôi, bỏ rơi tôi lúc tôi đau khổ nhất, biến con tôi thành đứa trẻ không cha, con ngoài giá thú… mà sau 5 năm anh ta lại trắng trợn muốn đòi nuôi con của tôi sao? Trên đời sao lại có con người vô lý như vậy. Anh ta là cái gì mà tôi phải nghe theo chứ. Tôi mời anh ta ra khỏi phòng làm việc và nói rằng tôi không quen người nào như anh ta cả.
Nhưng anh ta đâu có chịu dừng lại, anh ta còn đến tìm gặp chồng tôi và nhận mình là cha đứa trẻ, muốn đón về nhà chăm sóc. Dĩ nhiên chồng tôi không đồng ý vì anh ta chẳng có quyền yêu cầu ai làm gì cả.
Thế rồi anh ta suốt ngày nhắn tin làm phiền tôi, còn nói sẽ để cả bố mẹ anh ta đến xin cháu. Tôi cảm thất mệt mỏi hết sức. Tôi sợ rằng, anh ta cứ đến làm phiền mãi như vậy sẽ khiến cuộc sống của chúng tôi sẽ đảo lộn vô cùng, nhất là tôi không muốn con tôi nhận một người đàn ông bội bạc như vậy làm bố, tôi phải làm gì bây giờ!?
Theo Khám phá
Muốn quay lại với vợ cũ sau ly hôn
Vài lần cô ấy còn kêu tôi ghé nhà ăn cơm với con cho vui. Nhưng cảm giác ngượng ngùng cộng với mặc cảm tội lỗi làm tôi xấu hổ quá nên không dám vào, dù căn nhà đó mình đã ở hơn 10 năm.
Chào mọi người, khi ngồi đây viết ra những dòng này thật lòng tôi vô cùng xấu hổ. Tôi cũng biết nếu chị em đọc câu chuyện của tôi cũng sẽ cho rằng tôi đáng bị trừng phạt. Tôi biết đó là sai lầm của mình nên sẽ không trách cứ gì hết, nhưng tôi mong mọi người hãy giúp tôi, hãy chỉ cho tôi có cách nào để cô ấy có thể tha thứ và cho tôi thêm một cơ hội.
Chúng tôi kết hôn gần 10 năm và có hai cháu gái. Cháu lớn nay đã vào lớp 1 còn cháu nhỏ thì 4 tuổi. Hai vợ chồng đều là nhân viên văn phòng. Sau khi kết hôn cuộc sống của hai vợ chồng khá hạnh phúc, tài chính ổn định nên không phải lo lắng nhiều chuyện cơm áo gạo tiền. Vợ tôi là người phụ nữ đảm đang, cô ấy vun vén cho gia đình rất tốt. Tôi là người đàn ông chỉ biết đến công việc, về đến nhà cũng không phải mó tay vào bất kỳ việc gì vì được vợ chiều.
Sau khi vợ sinh cháu thứ hai, việc gia đình con cái nhiều hơn nên có lẽ cô ấy rất áp lực. Tính tình cáu bẳn và đôi khi tỏ ra gay gắt. Giờ nghĩ lại tôi mới nhận ra một mình vừa phải chăm hai con, rồi việc nhà, việc công ty nhiều như vậy chuyện cô ấy thay đổi tính tình cũng không có gì là lạ.
Nhưng vào thời điểm ấy, tôi nào có thông cảm, khi cô ấy nổi cáu tôi cũng chẳng vừa gì. Hai vợ chồng hục hặc liên tục, mỗi lần như thế tôi bỏ ra ngoài bù khú với bạn bè thâu đêm suốt sáng. Nhiều lúc tôi còn mạnh miệng tuyên bố với cô ấy: "Đàn bà thì thiếu gì, cô nên xem lại bản thân mình đi".
Về nhà, tôi cảm thấy phát chán khi nhìn thấy vợ đầu bù tóc rối, già đi trước tuổi. (Ảnh minh họa)
Trong những lần ra ngoài ấy, tôi có gặp Minh vốn là nhân viên tiếp thị sản phẩm hay đến công ty tôi. Minh chưa đến ba mươi đang sống với đứa con trai 4 tuổi. Vẻ đẹp mặn mà của gái một con làm tôi chết mê chết mệt. Cách nói chuyện thì vô cùng ngọt ngào, một dạ hai vâng, anh ơi anh à nghe như rót mật vào lòng. Cô ấy nhờ tôi đến nhà sửa hộ cái bóng đèn, hay thay giùm vòi nước hỏng tôi đều không từ chối. Sau khi làm xong bao giờ cũng là buổi cơm thân mật của ba người. Không gian ấm áp lãng mạn ngọt ngào như trong phim, trong đầu tôi thầm nghĩ đây mới là gia đình mình mơ ước.
Về nhà, tôi cảm thấy phát chán khi nhìn thấy vợ đầu bù tóc rối, già đi trước tuổi. Trong bữa ăn con khóc lóc đòi này nọ. Tiếng vợ la mắng trách phạt nhộn nhạo cả lên làm tôi không chút yên ổn.
Cùng là phụ nữ, nhưng sao Minh dạy con thì ngoan ngoãn dễ bảo, trong khi vợ tôi quản con ra sao mà để nó ném thức ăn lung tung, ngúng nguẩy suốt ngày. Vì thế mà nỗi bực dọc dâng lên, tôi hất tung cả mâm cơm rồi chỉ vào mặt mấy con: "Im miệng ngay, có để cho tao nuốt miếng cơm không hả? ". Cả ba mẹ con mặt mày nhợt nhạt vì sợ hãi. Tôi hậm hực bỏ ra khỏi nhà, và những lúc ấy tôi lại tìm đến Minh.
Sau vài tháng qua lại, tôi càng thấy Minh hợp với tôi hơn. Tôi quyết ly hôn bằng mọi giá. Tôi dằn vặt vợ con suốt mấy tháng trời và kết quả đúng như tôi mong muốn, tôi được tự do. Nhưng rồi tôi phải sống trong hối hận vì sự sai lầm của mình. Khi dọn đến sống chung cùng Minh tôi mới nhận ra cô ấy chẳng yêu thương gì tôi cả.
Minh giữ thẻ ATM của tôi, mỗi sáng cô ấy cấp cho tôi một số tiền nhất định đủ để tôi chi phí cần thiết không thừa một ngàn. Chưa hết, từ một người chỉ biết được vợ cơm bưng nước rót, phục vụ từ đầu đến chân, nay phải làm tất cả mọi việc trong gia đình. Từ cơm nước giặt giũ đến dọn dẹp nhà cửa. Chẳng hiểu từ bao giờ tôi trở thành người phục vụ cho hai mẹ con người tình.
Từ ngày xa vợ cũ, tôi chưa có bữa cơm gia đình nào đúng nghĩa. Đã thế Minh cứ liên tục chê bai, so sánh tôi hết người này với người nọ. Cách đây hai tháng tôi phát hiện cô ấy đi lại với người khác. Tôi với Minh cãi nhau rất to, tôi ngỡ ngàng khi nghe cô ấy nói: "Chẳng ai ràng buộc gì với ai hết, nếu không chịu đựng được thì biến ra khỏi nhà cho khuất mắt". Tôi cho cô ấy mấy bạt tai rồi bỏ đi.
Mặc cảm tội lỗi làm tôi không dám vào, dù căn nhà đó mình đã ở hơn 10 năm. (Ảnh minh họa)
Một mình ở nhà trọ tôi chợt nhận ra gia đình trước đây của mình quan trọng đến mức nào. Tôi thèm những bữa cơm do vợ nấu, thèm cảm giác được nằm trên chiếc giường sạch sẽ, thèm được nghe mấy đứa con léo nhéo làm phiền.
Gần cả tháng nay, chiều nào tôi cũng đến trường sớm để tranh thủ đón hai con. Các con gặp tôi mừng vô cùng, còn vợ cũ cũng không nói gì. Cô ấy chỉ nhỏ nhẹ hỏi tôi không bận việc sao mà lại đón con. Vài lần cô ấy còn kêu tôi ghé nhà ăn cơm với con cho vui. Nhưng cảm giác ngượng ngùng cộng với mặc cảm tội lỗi làm tôi xấu hổ quá nên không dám vào, dù căn nhà đó mình đã ở hơn 10 năm.
Ngập tràn trong tôi là cảm giác tội lỗi và ân hận. Ly hôn một năm rồi, tôi thấy vợ vẫn lầm lũi một mình chăm hai đứa con. Có hay không có tôi thì vẫn thế, sáng đưa con đi học rồi đi làm, chiều đón con rồi nấu nướng, tắm giặt cho con.
Nhìn dáng vợ tất tả, tôi muốn làm tất cả để chuộc lại lỗi lầm. Tôi muốn cô ấy tha thứ và cho tôi một cơ hội để làm lại. Nhưng tôi không biết phải bắt đầu như thế nào, tôi nên làm gì vào lúc này, mong mọi người hãy thông cảm và giúp tôi hàn gắn gia đình.
Theo Afamily
Yêu sai người thì nhớ buông tay! Tất cả đều do mình sai lầm khi chọn cho mình đường đi không đúng. Người ta nói đúng, đi sai đường thì nhờ quay lại, yêu nhầm người thì nhớ buông tay. Em buông anh ra để em có thể sống và hưởng thụ một cách trọn vẹn. Khi tôi viết ra những dòng chữ này chính là lúc mà tâm trí...