Rước vạ vì buôn chuyện chồng “yếu”
Trong lúc vui miệng, Thanh Loan đã vô tình để lộ chuyện riêng tư của vợ chồng. Nhưng cô không ngờ thông tin này sau đó lại được công khai cho tất cả mọi người.
Thanh Loan, 30 tuổi, là nhân viên chăm sóc khách hàng ở một công ty xuất nhập khẩu. Ở cơ quan có lệ, cứ đến trưa, mọi người gọi cơm hộp đến ăn, vừa buôn chuyện. “Đại hội” buổi trưa chủ yếu là cánh đàn bà con gái, vì các đáng mày râu đều rủ nhau ra ngoài ngồi quán. Chính vì thế chủ đề nói chuyện rất đa dạng, thậm chí những vấn đề tế nhị cũng được đem ra mổ xẻ.
Trưa nay, chủ đề đang từ chuyện những ngày lễ hay kỷ niệm các ông chồng tặng quà, làm gì cho vợ, đột nhiên chuyển sang hướng mới. “ Tao thì thấy hoa với quà thật phù phiếm. Lão nhà tao cứ đưa phong bì rồi tối làm vợ thật sung sướng. Chỉ thế thôi là đủ rồi”, Hoàng Yến trưởng phòng kế toán nói. Ngay lập tức, ý kiến của chị được mọi người nhao nhao ủng hộ. Thanh Loan nói: “ Đúng, nghe thì hơi thực dụng như thế là đầy đủ cả về vật chất lẫn tinh thần”. “Công nhận chồng chị thế mà tâm lý. Nhưng không phải ai cũng làm được thế đâu. Em hơi bị nể”, Hằng kế toán nhấm nháy. Hoàng Yến cười tít mắt trước những lời khen. “Thảo nào lúc nào mày cũng phây phây ra, da dẻ lại mịn màng. Như nhà tao đây này, lão ý về hưu giờ chỉ có suốt ngày đi đánh cờ, chơi cầu lông. Tối mệt lên giường ngáy pho pho, có ngó ngàng động chạm gì đến vợ. Đếch thèm nói”, Vân phó phòng kế toán nói giọng ghen tị.
Chủ đề mới nghe chừng rất sôi nổi, mọi người ăn vội vàng để tiếp tục “buôn bán”. Hằng gợi ý: “ Chị cho anh ấy ăn gì mà khỏe thế, tiết lộ kinh nghiệm cho bọn em với”. Hoàng Yến nhiệt tình chia sẻ, nào là tẩm bổ hải sản, nào là cho uống rượu thuốc, nào là đăng ký cho tập thể hình… Mấy cô còn trẻ trong phòng còn vội vàng lấy điện thoại ra lưu thông tin chi tiết.
Sau khi truyền bí kíp, Hoàng Yến hất hàm hỏi Thanh Loan: “ Thế chồng mày thì sao. Có khá khẩm hơn bọn nó không?”. “Trông chồng chị Loan cũng khỏe lắm, chắc là không đến nỗi”, Hằng nói. “Chán lắm chị ơi. Lão nhà em trông ngoài thế thôi nhưng mà yếu. Lắm lúc chưa đi chợ đã hết tiền. May mà còn tòi ra được con Tũn đấy”. Mọi người nhìn Thanh Loan tỏ ra thông cảm. Chị Vân còn vỗ nhẹ vào vai Thanh Loan nói: “ Mày cùng chung cảnh ngộ “đói ăn” với chị”. Đám đàn ông trong cơ quan ra ngoài trở về, câu chuyện của cánh phụ nữ đến đó dừng lại. Ai lại quay vào việc người đấy.
Video đang HOT
Nếu chẳng may chuyện đến tai chồng, Thanh Loan không biết sẽ phải làm thế nào đây? (Ảnh minh họa)
Sáng hôm sau, Thanh Loan đến cơ quan như thường lệ. Dọc cầu thang lên phòng, Thanh Loan gặp mấy anh ở phòng dự án. Anh Minh nháy mắt bảo: “C hắc bức bách lắm nhỉ. Để anh giúp giải khuây nhé!”. Còn Tùng lên giọng trách cứ: “ Đấy, lúc lấy thì không chọn kỹ. Có phải hồi đó nhận lời lấy anh thì có phải khác không?”. Thanh Loan không hiểu mấy gã đàn ông nói gì, chỉ cười chào rồi lên phòng. Đến cửa phòng, anh Trung trưởng phòng chẹp miệng, lắc đầu cười bảo: “ Còn trẻ mà đã phải chịu ấm ức rồi!”.
Thanh Loan về chỗ làm, bắt đầu hoang mang suy nghĩ. Nhưng Thanh Loan vẫn chưa hình dung được việc gì. Trong lúc chưa đến giờ làm, Thanh Loan vào mạng đọc báo, lướt Facebook. Đang đọc bâng quơ, Thanh Loan giật mình khi đọc một câu mà Hằng vừa đăng tải sáng sớm nay: “ Hôm qua mình được biết một thông tin cực kỳ tuyệt mật. Chồng của một chị trong cơ quan mình hóa ra là “yêu sắc yếu”, thế mà trông vẻ ngoài rất chi là vạm vỡ. Đúng là không thể “trông người mà bắt hình dong “được”. Thanh Loan vội vàng chạy sang phòng kế toán hỏi Hoàng Yến: “ Sáng nay con Hằng nó đến sớm, quang “bom” lên mạng rồi đi đến khách hàng rồi. Người nọ truyền người kia nên mọi người đều đoán được là chuyện của em”, Hoàng Yến thản nhiên nói.
Thanh Loan sững cả người. Thì ra chuyện mấy chị em nói riêng với nhau hôm qua, hôm nay đã được Hằng đưa lên mạng để câu kéo người đọc Facebook. Thanh Loan vội vàng gọi điện cho Hằng, đề nghị xóa ngay câu trên mạng. “ Em có nói rõ ai đâu mà chị phải lo“, Hằng chống chế trước khi miễn cưỡng xóa đi.
Thanh Loan giận Hằng lắm, nhưng nghĩ lại cũng tự trách mình. Vẫn biết chốn văn phòng chẳng phải lúc nào cũng an toàn, vậy mà Thanh Loan vẫn sơ hở. Giờ thì cả cơ quan đã biết chuyện của Thanh Loan. Nếu chẳng may chuyện đến tai chồng, Thanh Loan không biết sẽ phải làm thế nào đây?
Theo 24h
Thèm một cái nắm tay của chồng
Lâu lắm rồi, vợ không còn cảm giác được chồng nắm tay và chở đi chơi nữa. Sáng, vợ dậy thật sớm chuẩn bị nấu bữa ăn cho chồng còn mình chẳng kịp ăn, vội dắt xe ra và lao vù đi làm vì sợ không kịp giờ. Còn chồng chẳng kịp nói với vợ một tiếng, cứ thế vợ giống như cái máy trong nhà. Ngày nào cũng vậy, muốn ăn sáng cùng chồng một bữa thật quá khó. Cuối tuần thì lại ngủ triền miên, không kịp dậy ăn sáng vì đi làm mệt nhọc, cả tuần mới có một ngày nghỉ ngơi.
Cả ngày cắm đầu vào máy tính, chỉ mong sao công việc hiểu quả, đạt chỉ tiêu, thế là vui mừng lắm. Hết giờ làm, vợ lại lóc cóc dắt xe và lao về nhà chuẩn bị cơm tối cho chồng. Có những hôm chồng bận không về ăn kịp, vợ một mình lủi thủi với mâm cơm rồi lại đi ngủ, chồng về lúc nào cũng không hay. Một ngày bận rộn cứ diễn ra như thế, cả hai đều không có nhiều thời gian dành cho nhau.
Còn chồng, công việc cũng cứ nhàng nhàng. Hai vợ chồng cùng chung một con đường đi làm nhưng vì giờ giấc không giống nhau nên lâu nay cứ việc ai người ấy làm. Chẳng đi cùng đường, chẳng đợi nhau vì vợ không thể đợi, còn chồng cũng không muốn dậy sớm.
Đi làm, thấy cô bạn có chồng đưa đón đến công ty nhiều lúc cũng tủi, nhưng mọi chuyện lại trôi qua nhanh. Hôm nay vợ buồn, ngồi lại công ty chưa muốn về với lý do đi liên hoan. Vợ muốn nghỉ ngơi một tối, muốn được tự do đi ăn một mình hoặc tụ tập với bạn bè, còn chồng thì kệ. Vợ nghĩ bụng, để chồng nhịn một bữa cũng không sao. Thấy cô bạn bên cạnh cũng ngồi mãi không về, vợ hỏi thì cô ấy nói đợi chồng tới đón. Đấy, bỗng dưng vợ thấy buồn. Chẳng bao giờ chồng đón vợ đi làm, chẳng bao giờ có cái cảm giác chờ đợi giống như ngày chúng mình yêu nhau.
Chẳng bao giờ chồng đón vợ đi làm, chẳng bao giờ có cái cảm giác chờ đợi giống như ngày chúng mình yêu nhau. (ảnh minh họa)
Còn nhớ ngày trước, mỗi lần vợ gọi là dù ở đâu chồng cũng tới. Hôm nào cũng được người yêu chở đi chơi, đi ăn, cảm giác thật thích thú. Nhưng từ ngày cưới nhau, lao vào công việc, gánh nặng cơm áo gạo tiền đã làm ta quên đi tất cả. Vợ chồng sống với nhau như trách nhiệm, dù tình yêu có nhiều nhưng chẳng có thời gian mà thể hiện với nhau. Chuyện &'gối chăn' vợ chồng vẫn có nhưng giống như chuyện làm cho xong.
Nghĩ lại thấy buồn, đã nửa năm nay chồng chưa nắm tay vợ, chưa đưa vợ đi chơi đâu đó vào mỗi cuối tuần, chẳng bao giờ còn cảm giác tìm một quán cà phê bên đường để cả hai cùng vào tán gẫu nữa. Cuộc sống cơm áo gạo tiền cứ cuốn con người ta đến thế.
Vợ buồn viết nhật ký, việc mà ngày trước khi yêu chồng vợ thường hay viết. Đêm nay chồng lại về muộn, lại không ăn cơm vợ nấu, vợ cũng chẳng nuốt nổi nhưng không dám giận chồng. Giận chồng chỉ làm vợ mệt mỏi thêm mà thôi vì tính chồng không mấy khi muốn làm lành. Vừa viết vợ vừa khóc, vợ tủi thân và thấy cực quá. Vợ ngủ thiếp đi trên bàn lúc nào không biết, khi tỉnh dậy thấy nằm trên giường rồi, có lẽ chồng đã bế vợ vào.
Thật lạ chồng không nằm bên, vợ thấy chồng chuẩn bị đồ ăn sáng dưới nhà. Vợ ngạc nhiên đến rơi nước mắt, chồng của vợ đây sao? Nay chồng có ý định đưa vợ đi làm, và nói từ nay chồng sẽ đi sớm để chở vợ đi, đón vợ về vì dù sao cả hai cũng chung đường.
Sáng, chồng chở vợ ngồi sau, bỗng chồng giật nhẹ tay vợ, đút vào túi áo và nắm chặt lấy. Một cảm giác xốn xang như ngày nào, vợ nhẹ tựa đầu vào vai chồng, mỉm cười thật hạnh phúc. Cảm giác thân quen giống như ngày mình yêu nhau lại ùa về và tình yêu lại đang đơm hoa kết trái.
Yêu chồng nhiều lắm đấy, hạnh phúc thật vì có chồng bên cạnh. Cứ mãi như thế này chồng yêu của vợ nhé!
Theo Eva
Vợ yêu Chồng mình chẳng bao giờ gọi mình là "vợ yêu", ngay cả những lúc cần "ngọt ngào" nhất. Sau lưng mình, "khuất mắt trông coi", đương nhiên cũng chẳng hy vọng được chàng gọi bằng cái tên nào mang hơi hướm "tiểu thuyết ba xu" như mình vẫn thầm mong đợi. Ngày chủ nhật xấu trời, không lượn lờ bát phố, cũng chẳng...