Rụng rời chân tay khi nhìn thấy chồng không mảnh vải trong phòng trọ
Khi tôi rón rén bước đến phòng trọ của chồng, ghé mắt nhìn qua cửa sổ thấy anh ấy đang cởi trần nằm trên giường. Tôi định đẩy cửa đi vào thì bất ngờ..
Tôi và chồng kết hôn được gần 6 năm nay, có với nhau hai đứa con kháu khỉnh, đáng yêu. Tôi và anh ấy quen rồi yêu nhau từ khi còn học đại học. Hai đứa cùng quê, bố mẹ cũng căn bản nên từ lúc yêu chúng tôi đã được gia đình hai bên đồng ý, thậm chí còn vun vén vào nữa.
Sau khi ra trường 1 năm thì chúng tôi làm đám cưới. Kết hôn mới mấy năm nhưng chúng tôi đã có nhà 4 tầng mặt phố, gia đình “có nếp có tẻ” cả nên bố mẹ hai bên đều rất mừng và tự hào.
Tôi làm giáo viên cấp 3 ở huyện còn chồng tôi làm kỹ sư xây dựng nay đây mai đó. Chồng tôi là một người đàn ông đẹp trai, cao to, ăn nói có duyên. Mặc dù vợ chồng không ở gần nhau nhưng tối nào chồng cũng gọi điện về cho tôi để nói chuyện với các con. Vì thế nên tôi luôn tin tưởng ở chồng mình
Dù người ta vẫn thường dèm pha dân xây dựng bồ bịch, trăng hoa nhưng tôi tin rằng, chồng tôi không như thế. 3 năm yêu nhau, sống với nhau 6 năm cũng đủ để tôi hiểu phần nào về con người anh rồi.
Đi làm xa, cứ khoảng 1 đến 2 tháng chồng tôi mới về thăm vợ con một lần. Lần nào về anh cũng mua bao nhiều quà bánh. Có lẽ cuộc sống vợ chồng của tôi hạnh phúc nhất là khoảnh khắc được cùng chồng và các con đi vui chơi những ngày anh về. Nhìn anh cưng nựng hai đứa nhỏ, đặc biệt là con bé út tôi hạnh phúc vô cùng.
Lần nào cũng vậy, anh về hơn 1 tuần rồi lại đi. Những ngày sau đó là cảm giác trống vắng, nhớ mong đến dịp kế tiếp chồng trở về. Cuộc đời đúng là không cho ai trọn vẹn cái gì. Người ta cơm áo không đủ đầy nhưng luôn có chồng con bên cạnh, còn tôi thì ngược lại. Vì thế, tôi quý lắm, trân trọng lắm những khoảnh khắc cả nhà được bên nhau. Bởi tôi – như nhiều người nhận xét – là một người phụ nữ của gia đình, luôn hết mực yêu thương con và tin tưởng hoàn toàn vào chồng, xem anh là bờ vai vững chãi để dựa vào cả cuộc đời.
Thế nhưng tôi đã lầm khi quá tin tưởng anh ấy. Hôm qua, sau khi dạy xong tiết cuối, tôi dự định bí mật bắt xe vào nơi chồng làm để anh bất ngờ.
Video đang HOT
Khi tôi rón rén bước đến phòng trọ của chồng, ghé mắt nhìn qua cửa sổ, cảnh tượng trước mắt hiện ra khiến tôi choáng váng. Ảnh minh họa
Khi tôi rón rén bước đến phòng trọ của chồng, ghé mắt nhìn qua cửa sổ thấy anh ấy đang cởi trần nằm trên giường. Tôi định đẩy cửa đi vào thì bất ngờ một cô gái không mảnh vải che thân đi ra từ phòng tắm đến gần chỗ chồng tôi nằm rồi bảo: “Anh à, mình yêu xong rồi đi luôn nhé. Em thích cái túi chà nen ấy lắm. Mấy hôm nay em mất ăn mất ngủ vì nó. Anh mà không lấy nó về cho em luôn là em ốm luôn đó”.
Chưa kịp trấn tỉnh, chồng tôi cợt nhả với cô gái đó rồi kéo luôn cô ta xuống giường nói: “Ừ, cưng muốn gì anh cũng chiều. Giờ thì yêu anh đã nào”.
Không để cho hai kẻ trơ trẽn đó kịp làm gì, tôi đạp cửa xông vào, vơ ngay ca nước trên bàn hất thẳng vào bọn họ. Cô ta giật mình choàng dậy vơ lấy cái chăn che thân theo phản xạ. Chồng tôi nhìn thấy tôi ú ớ không nói nên lời.
Chẳng hiểu sao, lúc đó tôi lại đủ bình tĩnh để còn dọa tiếp hai kẻ đó “Giữ nguyên hiện trạng cho tôi. Để tôi gọi công an, chính quyền đến lập biên bản. Sếp của anh nữa, để tôi gọi ông ấy đến đây giải quyết”.
Cô gái kia nghe đến công an sợ quá quỳ van xin tôi tha thứ. Chồng tôi vội vàng chạy đến kéo tôi ngồi xuống bảo bình tĩnh nhưng làm sao tôi có thể tha thứ được. May là tôi đã kịp chụp mấy bức ảnh làm chứng cứ để đôi “mèo mả gà đồng” kia hết chối cãi.
Hôm đó, đến lúc trở về nhà tôi mới thấm được nỗi đau bị phản bội. Tôi chỉ muốn cho cả hai con người đó nếm trải cảm giác như tôi. Nằm ngủ nhìn hai đứa con thơ còn ú ớ mơ gọi bố mà tôi ứa nước mắt. Hạnh phúc đã vụn vỡ mất rồi. Tôi phải làm sao với cuộc hôn nhân đến đường cùng này đây?
Theo Tintuc
Phải làm sao để tôi có thể làm lại cuộc đời từ đầu?
Chỉ vì trách nhiệm với gia đình, vì định kiến xã hội mà tôi đã tự xô đẩy cuộc đời mình vào "vũng bùn lầy". Giờ có hối cũng không kịp. Phải làm sao để tôi có thể làm lại từ đầu?.
Con gái đến tuổi cập kê đi đến đâu, ngồi đâu, gặp ai cũng hỏi han, thúc giục "Sắp lấy chồng chưa, bao giờ thì cho các bác ăn cỗ, con gái đến tuổi này rồi không mau lấy chồng là ế đấy, ở quê bằng tuổi này chúng nó có 2-3 con rồi ấy chứ...". Năm tôi mới tốt nghiệp đại học, nỗi lo công việc thì ít mà lo đối diện với họ hàng, người thân để giải quyết chuyện chồng con thì nhiều. Sống ở quê nên chuyện lấy chồng dường như được đặt lên hàng đầu. Con gái muốn làm gì, muốn đi đâu, muốn làm ông to bà lớn gì thì làm nhưng học xong là phải lo lấy chồng trước tiên.
Không giống như những người con gái khác có thể vừa học vừa yêu. Suốt 4 năm đại học tôi chỉ biết cắm đầu vào học, thời gian rảnh rỗi lại nghĩ đến việc làm thêm, tình nguyện... chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương, nên sau khi ra trường để nghĩ đến việc lấy chồng là điều không thể. Suốt 2 tháng sau khi tốt nghiệp đại học chưa xin được việc tôi đành về quê giúp gia đình việc nhà và cũng để chờ đợi phỏng vấn. Nhưng đó cũng là quãng thời gian nặng nề nhất đối với tôi.
Ảnh minh họa.
Ngày nào tôi cũng phải nghe những tiếng ca thán, thúc giục lấy chồng, nếu không vì lấy chồng thì cũng vì công việc "Con nhà người ta học xong có công việc đàng hoàng, chồng con đuề huề... đằng này con gái mình lúc nào cũng kêu giỏi giang, cắm đầu vào sách vở mà việc không có, người yêu thì không...". Vậy là sau nhiều ngày chán nản, tinh thần đi xuống tôi quyết định thuận theo ý bố mẹ nói chuyện, tìm hiểu, hẹn hò với một người đàn ông hơn mình 6 tuổi, có công việc ổn định lại gần nhà.
Ngay sau lần hẹn hò đầu tiên với anh chàng đó về bố mẹ tôi hết lời khen ngợi, coi người ta như con rể nhà mình. Bố mẹ tôi nói "Lấy được nó thì đời mày sướng, cao ráo, đẹp trai, nhà cao cửa rộng, công việc ổn định, tính tình cũng xởi lởi... mày còn đòi hỏi gì nữa. Nghe bố mẹ cưới xong nhà bên ấy xin việc cho, rồi sinh con nữa là yên bề gia thất". Sau những lời nói ra nói vào của cha mẹ, họ hàng tôi quyết định thuận theo ý người lớn cưới một người xa lạ làm chồng.
Lúc đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản "Con gái ai cũng phải lấy chồng, sướng khổ khó mà đoán trước được, vợ chồng ở lâu rồi cũng có tình cảm huống chi anh ấy cũng không xấu xí, bê tha. Bây giờ yêu cũng không biết yêu ai, đi học xa nhà giờ về quê có biết ai đâu. Lấy chồng rồi khỏi phải ngày đêm nghe bố mẹ thúc giục, mặt nặng mày nhẹ. Lấy chồng cho cuộc sống êm đềm, sướng khổ tránh chẳng khỏi số...".
Về sau này mới thấy thấm về cuộc sống hôn nhân phức tạp đến nhường nào. Sau 2 năm đi làm dâu nhà người, đúng như lúc đầu bố mẹ tôi nói "Lấy nó rồi nhà nó sẽ xin việc cho, sinh con ra thế là yên bề gia thất". Sau khi lấy chồng tôi được nhà chồng xin cho vào huyện làm nhân viên hành chính. Mặc dù lương không cao nhưng công việc nhẹ nhàng, có nhiều thời gian chăm sóc gia đình. Thế nhưng lấy một người mình không yêu, không có thời gian tìm hiểu, quen biết khó có được hạnh phúc.
Chồng tôi dù rất thương vợ, yêu vợ, chiều chuộng vợ và chăm lo cho gia đình nhưng anh ấy lại có tính ghen tuông. Cuộc sống gia đình trở nên bế tắc cũng chỉ vì những cơn ghen cuồng nộ của anh. Càng yêu vợ bao nhiêu anh càng ghen bấy nhiêu. Chỉ cần thấy vợ đi cùng người đàn ông nào khác, hay thậm chí chỉ là nghe điện thoại của bất cứ người con trai nào nhẹ thì là những lời trỉ trích, những câu nói khó nghe, nặng thì những trận đòn thừa sống thiếu chết.
Biết tính chồng như vậy nên tôi đành từ chối hết những cuộc tụ tập, ăn uống với bạn bè, đồng nghiệp. Gần như tôi đã cố gắng tách biệt với cuộc sống xã hội, ngày ngày tôi chỉ biết đi làm rồi về nhà nhưng vẫn không tránh khỏi những cơn ghen của chồng. Ai nhìn vào cũng nghĩ tôi sướng, có nhà cao cửa rộng, chồng vừa đẹp trai vừa giàu lại không phải sống chung với bố mẹ chồng nhưng "phải sống trong chăn mới biết trong chăn có rận".
Sau những trận đòn thâm tím tôi đành phải xin nghỉ phép một vài ngày, tránh ra khỏi nhà để hàng xóm khỏi dị nghị. Có những lần tủi nhục chỉ biết nói với mẹ, khóc cũng không dám khóc to, hai mẹ con chỉ biết ôm nhau khóc thút thít. Dù biết mẹ nào cũng thương con nhưng đâu ai muốn có đứa con bỏ chồng, nên cứ mỗi lần tôi nói với mẹ sẽ ly hôn thì bà đều xua tay khuyên ngăn, an ủi con gái "Là con gái sướng cái này khổ cái kia, còn đàn ông có thương yêu thì mới ghen. Con gái bỏ chồng ở cái làng này có đứa nào sống yên ổn đâu, rồi thì cũng đến bán xứ mà đi. Nghe mẹ lấy chồng ăn phận nhà chồng, sướng khổ phải chịu...".
Vậy là bao năm qua chưa một lần tôi sống cho chính mình, chỉ biết sống vì gia đình, vì định kiến xã hội, và cũng vì cái mà mẹ tôi nói "lấy chồng ăn phận nhà chồng".
Theo NHAN HUỆ/Doisongphapluat
Ở nhà chăm vợ ốm một hôm, tôi chảy nước mắt vì thương vợ Nhìn vợ vào phòng, cô ấy xanh xao, mệt mỏi, chẳng nói được gì mà lên giường nằm bẹp, tôi thấy cay cay nơi sống mũi. Tôi kết hôn với Hương khi đã ngoài 30 tuổi. Thú thực, thời điểm đó tôi thực sự chưa muốn lấy vợ, bởi tôi còn đang muốn phấn đấu cho sự nghiệp nhưng vì bố mẹ thúc...