Rùng mình mỗi lần chồng chạm vào người tôi vì một lần thấy anh đang…
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi bủn rủn chân tay, đến lúc cô lao công nhặt tập tài liệu lên rồi gọi mấy lần tôi mới giật mình tỉnh người ra.
Tôi đã từng nghĩ mình may mắn khi có một cuộc hôn nhân viên mãn vì có một người chồng chu đáo biết lo lắng cho vợ con. Bạn bè tôi cũng luôn coi anh là hình mẫu lý tưởng, họ luôn bảo tôi tốt số khi lấy được anh.
Chồng tôi là trưởng phòng của một công ty truyền thông. Anh là người rất năng động và kiếm tiền khá giỏi, còn tôi là kế toán cho một công ty bất động sản lớn. Hai vợ chồng có thu nhập ổn định và có của ăn của để. Hai đứa con của tôi giờ cũng đã lớn biết giúp mẹ việc nhà, học hành lại giỏi giang nên tôi thực sự rất hạnh phúc.
Ảnh minh họa.
Tất cả mọi thứ diễn ra êm đềm cho đến một hôm, hai vợ chồng cùng nhau đi làm. Tôi và anh đi chung 1 ô tô của tôi vì chiếc còn lại đang bị hỏng. Hôm đó tôi đưa chồng đến công ty sau đó lái xe đến cơ quan. Nhưng khi đỗ xe, tôi mới phát hiện chồng để quên tập tài liệu.
Vì có việc bận nên tôi chưa gọi lại cho chồng ngay mà định họp xong mới đưa qua cơ quan cho anh ấy. Họp hành xong xuôi tôi đến chỗ chồng làm việc. Lúc lên đến tầng 4, tôi ghé vào nhà vệ sinh nữ để chỉnh đốn trang phục trước khi gọi cho chồng, thú thực tôi muốn gây bất ngờ cho anh ấy.
Nhưng không ngờ lúc tôi vừa bước ra thì vô tình thấy sau cánh cửa cầu thang bộ hơi hé ra 1 chút, có hình bóng chồng mình vừa hôn vội vào má và môi 1 cô gái trẻ. Tôi định mở cửa xông vào thì lúc đó có mấy người cũng đi vào đường đó nên tôi nép lại ở phòng vệ sinh. Chồng tôi lại tỏ vẻ như đang trao đổi công việc với cô gái kia.
Tập tài liệu trên tay tôi rơi xuống, trái tim như bị ai đó cắt cứa ra từng mảnh. “Chồng tôi đây ư? Anh ta đang làm gì ở cơ quan thế này. Liệu quan hệ của họ đã đi đến đâu mà anh ta lại nhớ nhung đến mức lén ra đây hôn vội cô kia mấy cái vào má và môi tình tứ như vậy”- Tôi thầm nghĩ.
Tôi run rẩy, bủn rủn cả chân tay, đến lúc cô lao công nhặt tập tài liệu lên rồi gọi mấy lần tôi mới giật mình tỉnh người ra. Tôi lau vội nước mắt rồi nói:
- Nhờ chị mang hộ cái này vào cho anh Toàn trưởng phòng giùm tôi.
Nói rồi tôi bỏ đi, vừa ra đến xe thì điện thoại vang lên, là ông chồng của tôi gọi. Anh ấy hỏi tại sao tôi đến mà không báo trước và cũng không vào. Tôi lấy lý do bận việc phải về cơ quan gấp.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Trên đường đi về, tôi như kẻ mất hồn đi 1 cách vô phương hướng. Tôi muốn làm ầm lên cho thỏa nỗi lòng nhưng tôi sợ con tôi sẽ ghét bố, sợ chúng sẽ tổn thương. Tôi sợ sự đổ vỡ của gia đình, mọi thứ khiến tôi hoài nghi. Tôi dần mất niềm tin vào chồng mình. Tôi sợ những nụ cười và sự quan tâm của anh ấy. Nhìn đâu tôi cũng thấy giả tạo, tôi dường như bị trầm cảm .
Mỗi lần chồng chạm vào người thì tôi lại rùng mình chỉ vì sau 1 lần chứng kiến cảnh anh ta tình tứ với người đàn bà khác. Tôi dường như mất hết cảm xúc về chuyện ấy, tôi sợ mỗi khi chồng muốn gần gũi .
Hiện tại tôi rất buồn, đau khổ và bế tắc. Tôi có cảm giác như mình sắp nổ tung đến nơi vậy. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên, tôi nên làm gì đây, có nên tra hỏi, theo dõi họ hay im lặng bỏ qua.
Theo Afamily
Màn kịch hạnh phúc
Đôi khi tôi tự hỏi: "Người ta cần gì cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc?",chỉ tình yêu thôi thì chưa đủ. Những người xung quanh cho là hạnh phúc, thật sự có được bao nhiêu phần trăm hay tất cả chỉ là màn kịch hạnh phúc
Khi nghe tin mẹ chủ động ly hôn bố, cả hai mẹ con rời khỏi ngôi biệt thự sang trọng nhiều người mơ ước, ra ngoài thuê nhà trọ sống. Họ hàng, bà con, bạn bè, làng xóm xúm lại ném đá mẹ con tôi quá trời. Họ còn bảo rằng: " Mẹ con tôi có số sướng mà không biết đường mà hưởng".
Hình ảnh minh họa.
Đúng là cái số mẹ con tôi cũng sướng thiệt. Sướng quá hóa thành bạo lực gia đình lúc nào không hay, loạn trí mất rồi. Nhưng ở trong chăn thì mới biết chăn có rận.
Khi tôi đã đến tuổi bắt đầu nhận thức được xung quanh thì tôi thấy nhiều người bảo tôi là có số sướng vì được sinh ra trong một gia đình giàu có. Tôi mặc toàn đồ hàng hiệu chứ không mặc hàng chợ, có ô tô đưa đi học chứ không phải đạp xe lạch cạch như chúng bạn. Gia đình tôi toàn đi ăn uống trong các nhà hàng sang trọng chứ không đi ăn uống ngoài vỉa hè bình dân....
Mọi người không hề biết rằng, tôi bị bố mẹ cấm không được để cho ai biết về những điều đau lòng thường xuyên diễn ra trong ngôi biệt thự nhà tôi.
Quan điểm của bố mẹ là: " Tốt đẹp khoe ra, xấu xa đậy lại", không được vạch áo cho người xem lưng. Hàng ngày những trận đòn bầm da tím thịt của bố giáng xuống mẹ con tôi vì bất cứ lý do gì, là những bữa cơm chưa bao giờ được ngon miệng bởi tiếng chửi rủa không ngớt của bố từ những chuyện không hề dính dáng đến mẹ con tôi.
Những chuỗi ngày liên tiếp như thế trôi qua suốt cả khoảng thời gian tuổi thơ của tôi. Càng ngày tôi càng trở thành một con người lạnh lùng, cô độc và chỉ muốn bức phá nổi loạn...
Bố tôi là một người đàn ông gia trưởng do chịu ảnh hưởng từ lề thói gia đình phong kiến. Còn mẹ tôi thuộc túyp đàn bà với quan niệm sống phải phục tùng chồng vô điều kiện. Mẹ coi trọng giá trị của người vợ nằm ở sự đánh giá của người chồng.
Suốt ngày đầu óc mẹ còn bận lo sợ mọi việc trong nhà sẽ không làm vừa lòng bố. Mẹ sợ những lời chửi rủa xả ra từ miệng bố, có hôm còn kèm theo những trận đòn. Nổi lo sợ chiếm hết đầu óc và thời gian nên mẹ chẳng bao giờ có thời gian để quan tâm đến tôi.
Sống trong một gia đình như thế nhưng tôi chưa bao giờ nhận được một lời an ủi, động viên hay tâm sự từ bố mẹ. Càng ngày tôi càng phải gồng mình lên để sống, để học tập cho hơn chúng bạn, nếu không tôi cũng nhận được những lời chửi rủa và những trận đòn thừa sống thiếu chết không khác gì mẹ tôi.
Càng ngày tôi càng cảm thấy xót xa cho tuổi thơ khắc nghiệt của tôi và tuổi trẻ buồn đau của mẹ. Mẹ càng ngày càng gầy mòn, tàn tạ còn tội lỗi của bố thì càng ngày càng bành trướng, chất chồng theo tháng năm.
Tôi đã dũng cảm đứng lên khuyên mẹ nên ly hôn bố. Người mẹ lạnh toát khi nghe tôi nói và mẹ nhận ra rằng nổi khổ của mẹ đã lan truyền sang tôi từ bao giờ không rõ nữa.
Nhưng mẹ lại sợ đủ thứ, sợ không đủ tiền cho tôi ăn học vì kinh tế mẹ phụ thuộc hoàn toàn vào bố. Mẹ sợ bằng thế lực của mình, bố sẽ cho mẹ ra đi với hai bằng tay trắng và một thân thể tàn tạ. Mẹ sợ dư luận, sợ gia đình bên ngoại buồn, sốc.
Đặc biệt là mẹ sợ miệng lưỡi thế gian bảo mẹ: " Sướng mà không biết đường hưởng" Vì lâu nay trong mắt mọi người, mẹ tôi là người có số sướng được chồng nuôi trong nhung lụa...Không ly hôn đó là lựa chọn của mẹ và mẹ không hề có ý định thay đổi cuộc đời mình. Mẹ cự tuyệt lời khuyên của tôi mà còn bảo " Mẹ luôn đấu tranh với bản thân để cố níu giữ cuộc hôn nhân tuyệt vọng này, một phần là vì con".
Nhưng mẹ không hề nghĩ rằng, trong tâm hồn tôi chưa có lấy một ngày bình yên, nổi sợ hãi hùng mỗi lần tan học tôi bước về nhà. Vì sợ mẹ buồn mà tôi không dám khóc trước mặt mẹ, chỉ dám rơi nước mắt trong phòng riêng. Tôi lớn lên trong nước mắt của mẹ và tự tìm cách náu mình khỏi không khí lạnh lẽo trong gia đình.
Tôi phải tự mình thoát ra khỏi gia đình bằng cách thi đậu đại học ở một thành phố khác. Mặc dù tôi rất đau lòng khi ra đi mà để lại mẹ một mình đơn độc chịu đựng bạo lực gia đình.
Nhưng mong ước của tôi đã tan thành mây khói khi bố tôi không muốn thế. Bố bảo chẳng việc gì mà phải đi học xa, con gái đi càng xa gia đình thì càng hư thân. Bố đã nhắm sẵn cho tôi một trường đại học gần nhà, thậm chí cả ngành học mà sau này tôi phải học.
Tôi chỉ có mỗi một nhiệm vụ phải hoàn thành là thi đậu vào trường đại học bố mong muốn. Tôi cũng thừa biết hậu quả mà tôi phải gánh chịu nếu không thi đậu vào trường đại học mà bố đã lựa chọn.
Tôi thi đậu đại học nhưng lại không có sự yêu thích ngành học mà bố đã chọn. Bốn năm học đại học đối với tôi không khác gì địa ngục. Tôi đã mất hai mươi hai năm cuộc đời mình để cố gắng làm vừa lòng bố. Tôi vô cùng hối tiếc rằng mình chưa bao giờ sống thật với bản thân mình. Càng ngày tôi càng thấy ngành mà tôi đang theo học là một sự lựa chọn tồi tệ nhất cuộc đời...
Khi biết tin tôi không đủ điều kiện để tốt nghiệp đại học, một trận đòn bầm da tím thịt, thừa sống thiếu chết của bố giáng xuống thân thể gầy gò nhưng tôi không hề rơi một giọt nước mắt nào. Tới lúc này mẹ mới biết rằng mình đã sai lầm khi cứ cố níu kéo cuộc hôn nhân kinh khủng này, mới thấy sự khác thường của tôi so với những đứa bạn cùng lứa, mới thấy sự hy sinh của mẹ là vô nghĩa.
Mẹ tưới đẫm nước mắt lên trận đòn của tôi. Mẹ đã cảm nhận được nổi thống khổ của mẹ con tôi mà lâu nay tự giam mình trong cái lồng bọc đầy nhung lụa nhưng bên trong chứa đầy gai góc.
Hóa ra sự chịu đựng của mẹ hàng ngày, ngày giờ, hàng đêm không giúp được gì cho tôi cả. Mẹ đã tự mình xé toang màn kịch hạnh phúc, quyết đưa đơn ly hôn và tuyên bố sẽ làm lại từ đầu. Gía mà mẹ dứt khoát sớm hơn thì có lẽ bây giờ mọi chuyện đã không đến nổi tồi tệ như thế này.
Giờ đây, ngắm mẹ ngủ ngon lành, bình yên, không mộng mị, tôi tự hứa với lòng mình sẽ tốt nghiệp đại học vào năm sau và đó chính là món quà con muốn báo hiếu mẹ ...
Mỗi khi nghĩ về gia đình mình, trái tim tôi luôn rỉ máu, một vết thương mà mỗi khi trái gió trở trời là lại nhói đau tột độ. Tôi vẫn còn nhớ như in trong mỗi cơn ác mộng hàng đêm, tôi bắt gặp mẹ ngồi lặng lẽ ở sau nhà, tóc xõa dài phủ kín vai, khóc nấc lên từng hồi.
Bố chửi mẹ bằng những lời lẽ thô tục, không những thế bố còn đánh mẹ tím mày tím mặt. Trong lúc bị bố đánh, búi tóc sau gáy của mẹ xổ tung. Mái tóc dài, dày, xõa xuống phủ kín cả lưng. Được thể, bố cứ nhè mái tóc của mẹ mà kéo, mà giật, mà chửi bới, bố túm tóc mẹ đập đầu vào tường trong tiếng khóc thảm thiết của tôi. Chỉ đến khi mệt lữ thì bố mới dừng tay, mẹ tóc tai rũ rượi, thân tàn ma dại còn tôi thì chỉ biết khóc như mưa. ...
Tôi đã từng lớn lên cùng với ký ức hãi hùng của tuổi thơ như thế, nên không dám gần gũi, thân quen với bất cứ bạn trai nào có tính bảo thủ, gia trưởng, thích xem phim đánh đấm.
Có khi đang đi trên đường, chỉ cần bất chợt nhìn thấy một người đàn ông la mắng một phụ nữ là tôi rùng mình, tim thắt lại và ký ức tuổi thơ hiện về ám ảnh cả trong giấc ngủ. Trong đầu tôi luôn nung nấu ý nghĩ sẽ không bao giờ lấy một người chồng như bố. Cuối cùng tôi chọn một người chồng hiền lành đến mức nhu nhược với hy vọng làm chủ được cuộc đời mình, không lặp lại vết xe đổ của bố mẹ... Nhưng rồi mọi thứ lại không như tôi mong muốn. Dù chồng chưa bao giờ dùng bạo lực với tôi nhưng anh lại quá nhu nhược khi nghe lời mẹ, quá phụ thuộc vào bố mẹ như một đứa trẻ lớn xác.
Một cuộc hôn nhân dù xuất phát từ tình yêu thì vẫn có những khác biệt mà nếu người trong cuộc không tôn trọng, chia sẻ lẫn nhau, nhường nhịn lẫn nhau và phải có lòng bao dung để vượt qua thì có một ngày mình sẽ bị trả giá cho những gì mà mình đã lựa chọn. Và tôi chính là người bị trả giá trong cuộc hôn nhân nhiều khác biệt ấy. Và cũng chính tôi quyết đơn phương ly hôn cho bằng được.
Đôi khi tôi tự hỏi: "Người ta cần gì cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc?". Rõ ràng chỉ tình yêu thôi thì chưa đủ. Những gia đình mà mọi người xung quanh cho là hạnh phúc, thật sự có được bao nhiêu phần trăm hay tất cả chỉ là màn kịch hạnh phúc mà thôi...
Thu Hiền
Anh nồng nhiệt nhưng không hề khiến tôi muốn gần gũi Sợ anh buồn nên mỗi lần gần gũi tôi đều phải giả vờ tỏ ra mình cũng nồng nhiệt dù không mấy cảm xúc. Tôi không yêu hay thích ai khác, chỉ có mình anh. Ảnh minh hoạ. Tôi 23 tuổi, anh 30 tuổi, chúng tôi mới yêu nhau được một tháng. Có một vấn đề là mỗi khi gần nhau, dù anh...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Làm gì khi chồng "lãnh cảm" tình dục?

Tha thứ cho chồng ngoại tình để con có gia đình trọn vẹn, 3 năm sau, tôi cay đắng nhận ra sự thật nghiệt ngã

Ngay trước ngày tái hôn, món quà từ mẹ chồng cũ khiến tôi lập tức hủy hôn

Chê tôi "yếu", vợ trẻ kém 21 tuổi lén lút lấy tiền tìm trai bên ngoài

Chồng chỉ đưa 10 triệu đồng/tháng, tôi nghi ngờ lương của anh đi về đâu

Mẹ chồng ở chung, đòi trả lương 6 triệu/tháng công chăm cháu khiến cộng đồng mạng tranh cãi

Tôi quá may mắn khi có người mẹ kế cho tôi 'cả một gia tài'

Khi bữa cơm gia đình bỗng dưng im bặt chỉ vì một câu hỏi nhạy cảm của vợ tôi

Mang thai tuần thứ 30, tôi choáng váng khi người phụ nữ dắt bé trai 5 tuổi đến nhận cha

Chồng luôn sẵn sàng vì người yêu cũ, còn vợ thì bị bỏ mặc

Đêm kỷ niệm bảy năm ngày cưới đáng lẽ ngọt ngào, nhưng chỉ một vị khách không mời đã khiến trái tim tôi rơi xuống vực sâu

Khi tôi giàu, vợ ở bên, nhưng chỉ một lần không làm ra tiền đã khiến cô ấy lộ rõ bộ mặt thật
Có thể bạn quan tâm

Á hậu Việt xin lỗi sau khi bị soi cố tình bẻ vương miện khi trao cho người kế nhiệm
Sao việt
13:48:51 22/09/2025
Diễn biến tội ác của người đàn bà đầu độc chồng và 3 cháu ruột bằng xyanua
Pháp luật
13:48:05 22/09/2025
Sao nữ chi 30 tỷ để thành Phạm Băng Băng, ngỡ ngàng khi biết chồng là người đồng tính
Sao châu á
13:45:31 22/09/2025
Bộ Nông nghiệp và Môi trường họp để ứng phó siêu bão RAGASA giật cấp 17
Tin nổi bật
13:39:18 22/09/2025
Vi nhựa có thể xâm nhập sâu vào mô xương gây ảnh hưởng đến sức khỏe ra sao
Sức khỏe
13:33:40 22/09/2025
Triều Tiên nêu điều kiện đối thoại với Mỹ
Thế giới
13:15:06 22/09/2025
Công chúa xinh đẹp nhất châu Âu một thời: Nhan sắc như bước thẳng ra từ trang truyện cổ tích
Netizen
13:13:16 22/09/2025
AI có phải động lực mới để Kpop chinh phục thế giới?
Nhạc quốc tế
13:12:28 22/09/2025
Ưng Hoàng Phúc chính thức phản hồi về MV dính hình ảnh nghi vấn quảng cáo web cá độ
Nhạc việt
13:07:56 22/09/2025
Vào mùa thu, người trung niên càng bận càng phải ăn 6 món này để giữ dạ dày khỏe, ngủ yên giấc!
Ẩm thực
12:58:51 22/09/2025