Rùng mình khi nghĩ đến bố chồng
Em thấy đa phần các chị toàn kêu khổ vì phải “đấu đá” với mẹ chồng chứ ít ai như em đời làm dâu cay cực vì bố chồng khó tính, gia trưởng.
ảnh minh họa
Sau khi kết hôn, chồng em phải đi làm ăn xa vài ba tháng mới về một lần nên mẹ, con em ở cùng ông bà nội. Em xuất thân ở quê nhưng gia đình cũng chẳng đến nỗi nào so với gia thế nhà chồng. Em có bằng đại học chính quy, cũng xin được một công việc tốt, thu nhập cao…
Xét về mọi mặt thì em không hề lép vế so với nhà chồng. Vậy mà họ lại đối xử với em như kẻ ăn, người ở; bắt ép em đủ điều từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn trong cuộc sống. Nếu không vì đứa con chưa đầy năm thì có lẽ em chẳng chịu đựng được nhiều như thế.
Em còn nhớ mãi ngày đầu tiên về ra mắt bố mẹ chồng. Khi em cùng chồng bước vào nhà thì bố chồng em ngồi đọc báo ở phòng khách. Em cúi đầu lễ phép chào nhưng ông chẳng thèm để ý. Trong lúc chồng em chạy vào bếp cất túi quà em mua biếu bố mẹ chồng tương lai thì em đứng như trời trồng mà không biết phải bắt đầu câu chuyện xã giao với bố chồng từ đâu.
Một lát sau, chồng và mẹ chồng tư bếp bước ra bảo ngồi thì em mới rón rén ngồi sát cạnh chồng. Bố mẹ chồng em nói rất ít và chỉ hỏi dăm câu ba điều về gia đình con dâu tương lai. Em có cảm giác như họ hỏi cho có lệ chứ thực ra cũng chẳng quan tâm gì.
Trong bữa cơm ra mắt, em suýt nghẹn mấy lần vì bị bố chồng tương lai hết chê canh nhiều nước, cá rán cháy quá… Tuy ông không chê trực tiếp nhưng em biết ông đang ngầm ý nói về mình.
Sau lần ra mắt hãi hùng đó em rất sợ vì không biết mình sẽ sống thế nào với bố mẹ chồng khó tính như thế. Đem điều đó tâm sự cùng chồng thì anh gạt đi: “Ôi dào, bố mẹ anh đầu hai thứ tóc rồi khó tính là chuyện đương nhiên. Em phải thông cảm cho các cụ chứ?”. Và rồi em vẫn đồng ý về làm dâu nhà anh với hy vọng rằng khi là con cái trong nhà, bố mẹ chồng sẽ thay đổi cách cư xử và gần gũi, tình cảm hơn.
Video đang HOT
Thế nhưng, thực tế lại phũ phàng, khắc nghiệt hơn em tưởng tượng. Chồng suốt ngày đi xa, suốt thời gian ốm nghén cũng chẳng có ai bầu bạn, sẻ chia. Đi làm cả ngày về lại lo cơm nước, chợ búa và mọi việc trong gia đình chồng. Vì quá vất vả mà khi mang bầu em chỉ tăng vỏn vẹn có 5kg và sau sinh 1 tháng em sụt mất 7kg.
Mẹ chồng em tuy khó nhưng bớt khắt khe hơn còn bố chồng thì soi con dâu đủ thứ. Từ việc ăn mặc, đi đứng em cũng bị ông để ý, đe nẹt… Mỗi lần đi làm em luôn phải mặc áo sơ mi, quần âu… Trang phục ở nhà thì đóng khung trong những bộ đồ kín cổng cao tường kể cả mùa hè vì bố chồng em cực ghét phụ nữ hở hang, mặc khoe da khoe thịt ra phố.
Việc nhà chồng em không bao giờ ỉ lại và không dám hé răng nhờ vả ông bà. Khi em đi làm, chồng em đã nói lời nhờ mẹ chồng trông con giúp đến khi cháu tròn năm thì đi gửi trẻ. Cũng may là bố mẹ chồng chịu chăm con cho em đi làm nhưng cũng vì điều đó mà em khốn khổ đủ thứ. Trưa nào em cũng phải phóng xe gần 10km để về cho con ăn, con bú rồi lại vội vàng ăn uống qua loa, rửa chén bát lại lao đến công ty.
Ông bà chỉ trông và cho 2 cữ sữa còn đâu là phó thác và chờ con dâu về chăm cháu. Hôm nào em về trễ thì con lại đói, khóc và bố chồng mắng té tát vì tội đi làm về muộn. Dù vất vả chăm con nhưng chuyện nhà họ cũng để mặc em tự xoay xở. Em vừa bế con vừa nấu cơm, đi chợ… Tuy đã cố gắng làm trọn đạo con dâu mà chưa khi nào em thấy sự hài lòng hay một nụ cười từ bố, mẹ chồng.
Và sự chịu đựng của em rồi cũng như con giun xéo lắm cũng quằn. Và một chuyện tày trời xẩy ra như giọt nước làm tràn ly… Cả đêm thằng nhỏ quấy vì mọc răng đến gần sáng mới chịu đi ngủ. Vì vội đi làm nên sáng ra em vội vàng mặc luôn chiếc quần ngủ chạy ra chợ (gọi là quần ngủ nhưng là chiếc quần lửng em lén mặc khi đi ngủ cho mát).
Đang tay xách nách mang đồ ăn cho cả nhà thì em gặp ánh mắt khó chịu của bố chồng. Ông quắc mắt hỏi con dâu: “Ăn mặc như thế ra đường cho thiên hạ nó cười vào mặt nhà này hả. Cô làm dâu mà không biết tuân thủ luật lệ nhà chồng từ trước đến nay hả”.
Em thấy mình chẳng có gì sai vì chiếc quần của tôi cũng đâu có cao quá đầu gối? Tôi thanh minh vì vội nên không để ý và nói với ông rằng tôi không làm gì xấu cả. Bố chồng đỏ bừng mặt rồi tát tới tấp vào mặt con dâu. Vừa tát ông vừa chửi bới đủ ngôn từ điêu ngoa… Em quá bất ngờ và chạy lên ôm con định bỏ về nhà ngoại thì bố mẹ chồng em dằng lấy thằng bé và đuổi em ra khỏi nhà vì tội hỗn láo.
Em về nhà ngoại và nhắn tin cho chồng thì anh còn mắng chửi em vì dám cãi lời bố mẹ anh. Anh bảo em thích đi thì đi luôn đi, anh không cần người vợ như em. Em nghĩ chắc bố chồng đã kịp kể lể tội lỗi của em cho chồng và anh cũng chẳng thèm nghe phía em thanh minh.
Giờ đây em đang vô cũng chán nản và nhớ con. Em sợ nếu mình đâm đơn ly hôn thì sẽ không dành được quyền nuôi con? Mà nếu về xin lỗi mong bố mẹ và chồng tha thứ thì đời em sẽ còn khổ dài dài. Em phải tính cách nào đây để không bị mất con?
Theo VNE
Muốn chia tay vì bạn trai lười làm
Ra trường cả năm nay anh ấy cũng không chịu xin công việc, vẫn ăn chơi chờ mẹ cho tiền.
Chị Thanh Bình thân mến!
Em viết lá thư này mong chị cho em một lời khuyên vì em đang gặp phải một vấn đề bế tắc trong chuyện tình cảm.
Em năm nay 23 tuổi, anh cũng bằng tuổi em. Chúng em quen nhau từ những tháng đầu tiên khi mới bước vào giảng đường đại học. Tính đến nay đã gần 4 năm. Anh ở Cà Mau còn em ở Lâm Đồng. Nhà em có mình em là con gái nên cha mẹ em không muốn em lấy chồng xa , nhất quyết phản đối mối quan hệ này nhưng em vẫn quyết tâm duy trì nó bởi vì em thực sự rất yêu anh ấy. Hiện tại thì anh đã ra trường còn em vẫn học tiếp lên đại học. Cả 2 chúng em đều đang ở thành phố Hồ Chí Minh.
Thực sự bây giờ em đang rất chán nản và mệt mỏi chị ạ. Anh đã ra trường từ hồi đầu năm nay nhưng không chịu đi xin việc làm mà cứ ở nhà chơi hàng tháng mẹ gửi tiền cho để tiêu xài. Em thấy anh không có ý gì là lo cho tương lai của 2 đứa cả. Em vẫn bên cạnh động viên anh đi xin việc để có 1 việc làm ổn định sau này còn lo cho tương lai của 2 đứa nữa nhưng anh vẫn không chịu đi xin việc mà cứ ở nhà chờ bạn anh xin ở công ty người đó cho.
Ra trường rất lâu rồi nhưng nah không chịu xin công việc để đi làm mà cứ ở nhà ăn chơi chờ mẹ cho tiền (Ảnh minh họa)
Mấy tháng nay rồi mà bạn anh cứ hứa hoài không thấy công ty gọi đi làm, anh cũng không chủ động xin việc ở những công ty khác luôn. Đến giờ thì em rất mệt mỏi và chán nản , không đủ sức kiên trì với anh nữa rồi. Em muốn nghe theo lời cha mẹ chia tay anh tại vì mẹ em muốn em sau này ra trường về quê xin việc và ổn định gia đình gần cha mẹ.
Xin chị cho em lời khuyên. Bây giờ em đang rất rối không biết phải làm sao có nên chia tay với anh không, có phải em quá ích kỷ chỉ lo cho bản thân mình thôi phải không chị, em cảm thấy mình là đứa con gái tồi tệ khi đã không cùng anh vượt qua khó khăn. Em xin chân thành cảm ơn chị! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những thắc mắc của mình về cho chuyên mục. Qua thư chị hiểu rằng em đang băn khoăn về người bạn trai đã gắn bó với em bao nhiêu năm qua khi anh ấy không có chí tiến thủ, sống ỷ lại và không lo lắng cho tương lai. Em không biết có nên dừng lại mối quan hệ này hay không vì cảm thấy chán nản nhưng lại sợ mình là người tệ bạc, phụ anh khi anh gặp khó khăn.
Em muốn chia tay với anh nhưng sợ người ta trách em là người phụ anh khi anh khó khăn (Ảnh minh họa)
Em là một cô gái sống tình cảm, lại biết suy nghĩ và tính toán cho tương lai. Điều em trăn trở là hoàn toàn đúng đắn. Một người thanh niên không biết lo lắng cho tương lai của mình sẽ không thể trở thành người chồng tốt được. Anh ấy không biết lo liệu cho cuộc sống của mình, sống ỷ lại như thế cũng thể hiện anh ấy không hề có trách nhiệm với em, với tình yêu của hai người.
Em hãy nói chuyện rõ ràng về tương lai của hai người và cho anh ấy một mốc thời gian để anh ấy thay đổi. Nếu như anh ấy không thay đổi, vẫn tiếp tục cuộc sống như vậy thì chuyện em chia tay không có gì đáng trách cả. Làm như vậy không phải là vì không đồng hành bên anh ấy lúc khó khăn mà chính anh ấy không có ý thức lo cho cuộc sống của mình thì em làm sao có thể đồng hành cùng được?
Một người đàn ông tốt không chỉ lo cho cuộc sống của mình mà còn phải đảm bảo cho cuộc sống sau này để còn làm người chồng, người cha, người trụ cột gia đình. Vì thế nếu anh ấy không thay đổi thì chia tay là chuyện đương nhiên.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo VNE
Anh đã quên mùi hương hoa sữa? Nơi anh đang sông chẳng hê có hoa sữa nên biêt đâu chừng anh đã quên em. Hà Nôi vào thu rôi anh ơi, chiêu nay trên đường vê em đã thoáng nghe mùi hoa sữa. Thời gian trôi đi nhanh quá, mới đó thôi mà đã hai mùa hoa sữa vê trên thành phô này rôi... "Chẳng biêt giờ này ở nơi...