Run rẩy cầm chiếc váy cưới vấy máu của bạn gái, tôi khóc ngất khi biết sự thật về em
Tay run rẩy siết chặt chiếc váy cưới nhuốm đầy máu vào lòng, tôi không ngờ Thủy lại giấu chuyện đó. Giờ biết sự thật ấy rồi sao tim tôi đau đớn thế này.
Tôi và Thủy nhanh chóng triển khai kế hoạch chụp ảnh cưới (ảnh minh họa)
Cuối cùng vượt qua bao sóng gió khó khăn, tôi và Thủy đã nắm tay nhau về xin bố mẹ cho làm đám cưới. Tôi không muốn mất Thủy một lần nào nữa, 1 lần chia tay Thủy đã khiến tôi đau khổ và sợ mất cô ấy như thế nào rồi. Ngày về ra mắt, mẹ tôi ghét Thủy lắm vì em không làm nhà nước lương ba cọc ba đồng. Mẹ tôi chỉ thích con dâu lắm tiền, gia đình quyền thế thôi nhưng Thủy lại không có điều đó. Phải mất rất nhiều thời gian, thậm chí tôi còn dọa tự tử thì mẹ mới chịu đồng ý cho tôi lấy em.
Không còn vướng bận gì nữa, tôi và Thủy nhanh chóng triển khai kế hoạch chụp ảnh cưới cho thật đẹp, lãng mạn. Thủy thích chụp ảnh cưới ở biển nên tôi chiều cô ấy. Mọi thứ chuẩn bị cho ngày cưới đã xong, váy cưới tôi cũng mua sẵn 1 bộ cực xinh cho Thủy chứ không thuê như nhiều người. Khi nhận chiếc váy cưới từ tay tôi Thủy thích lắm, cô ấy ngờ tôi lại hào phóng đến mức mua hẳn 1 chiếc váy cưới đắt tiền cho vợ thế này.
Còn 2 hôm nữa là đến ngày cưới, tôi rụng rời chân tay khi nghe tin Thủy tai nạn. Như kẻ mất hồn, tôi lao xe thẳng đến viện thì hay tin Thủy đã được chuyển đến tuyến trên vì cú va đập quá mạnh khiến cô ấy đang trong tình trạng nguy kịch.
Lại như kẻ điên tôi lao lên Hà Nội để xem Thủy thế nào, đến nơi thấy em trai cô ấy ngồi ngoài chờ ôm chiếc váy cưới nhuốm máu của Thủy khóc nức nở. Tôi vội chạy đến hỏi mà nói không ra tiếng:
- Chị Thủy thế nào rồi em? Chị ấy vẫn ổn đúng không, 2 hôm nữa Thủy sẽ mặc chiếc váy này sao em lại để nó vấy máu thế này hả Tú (em Thủy).
- Anh có biết vì sao chị Thủy bị tai nạn đến mức này không? Mẹ anh, chính mẹ anh đã hại chị ấy?
- Em nói sao cơ, anh không hiểu?
- Mẹ anh đã bí mật tới nhà em, ép chị em phải ôm váy cưới này sang nhà chị Phương (người mẹ tôi ngày trước bắt tôi cưới) trao cho chị ấy. Mẹ anh định hôm cưới sẽ tráo cô dâu để ép anh cưới chị Phương thay chị em. Nếu chị em không đồng ý với yêu cầu ngược đời của mẹ anh, bà dọa sẽ chết nên chị em đã cắn răng làm chuyện đó, nhưng sự đời nào anh hay chưa kịp làm gì chị em đã bị tai nạn đến nông nỗi này.
- Mẹ anh làm chuyện đó thật sao? Bà ấy không thể làm thế được, anh đã xin được mẹ cho cưới Thủy rồi mà.
Video đang HOT
- Tin hay không thì tùy. Đây anh hãy cầm chiếc váy này về đi, chị em tôi không muốn dây dưa gì tới gia đình anh nữa. Như thế là quá đủ rồi, giờ chắc mẹ con anh sung sướng lắm nhỉ?
Siết chặt chiếc váy cưới nhuốm máu trong lòng, tôi bật khóc, giọt nước đau đớn, giọt nước mắt ân hận khi làm Thủy khổ vì tôi thế này. 2 năm yêu nhau tôi đã bao lần khiến Thủy khổ sở, đau đớn vô cùng vậy mà đến ngày tưởng như hạnh phúc thì chính tôi lại hại em. Tại sao Thủy lại giữ im lặng về chuyện mẹ ép em bỏ tôi để “nhường” vị trí cô dâu cho kẻ khác chứ? Tại sao người tốt như Thủy lại phải chịu nỗi đau này chứ, giá như có thể tôi ước người nằm trong phòng cấp cứu kia là mình thì tốt biết mấy.
Tôi bật khóc, giọt nước đau đớn, giọt nước mắt ân hận khi làm Thủy khổ vì tôi thế này (ảnh minh họa)
Ngồi ôm váy cưới với nỗi đau đớn nguôi ngoai, hơn tiếng sau bác sĩ đi ra và vỗ nhẹ vai tôi khẽ nói.
- Anh là chồng cô gái trong kia à? Chúng tôi đã cố hết sức nhưng không thể vì cô ấy bị chấn thương quá mạnh.
- Ông nói sao? Thùy không qua khỏi được ư? Ông là bác sĩ, bác sĩ sẽ nhất định cứu được Thủy, tại sao ông không cứu chứ?
- Tôi hiểu cảm giác của anh bây giờ rất sốc, anh hãy bình tâm lại và vào với chị nhà đi.
Như được nhắc nhở, tôi lao thẳng vào phòng cấp cứu nhìn Thủy. Tại sao em lại nằm bất động thế kia, khuôn mặt em trầy xước hết rôi. Ôm chầm lấy Thủy tôi vừa khóc vừa hét lớn lên:
- Thủy ơi, em dậy đi, em dậy đi, dậy về chúng mình tổ chức đám cưới đi. Em không phải sợ ai hết có anh ở đây rồi, chúng ta sẽ trốn đi 1 nơi thật xa không ai có thể ngăn cấm được tình yêu của 2 đứa mình. Em nói sẽ là vợ anh cơ mà, sao em lại lặng im thế này. Thủy… tỉnh lại đi em, anh xin em đấy.
Gọi mãi, gọi mãi Thủy không dậy. Đưa Thủy về nhà an táng, tôi cầm theo chiếc váy cưới nhuốm máu ấy bên mình mà ôm lấy linh cữu Thủy bật khóc. Chưa lúc nào tôi nghĩ em đã ra đi, chỉ là Thủy đang chạy trốn tôi thôi. Vậy thì cả đời này tôi sẽ đi tìm em, đợi em trở về. Chiếc váy cưới này tôi sẽ giặt thật sạch để chờ Thủy, với tôi không ai xứng mặc nó hơn Thủy và nếu em không quay lại thì tôi nguyện cả đời này ở vậy với Thủy. Bởi với tôi Thủy chưa bao giờ mất, em đang chạy trốn tôi mà thôi.
Theo Một Thế Giới
Nở nụ cười nửa miệng, vợ nhìn tôi: "Mẹ trong nhà nghỉ ốm có nặng không anh?"
Sau nửa ngày cuồng nhiệt cùng Ly, tôi trở về nhà với bộ dạng thất thểu vì mệt. Mà mệt thật sự chứ không giả bộ. Đúng kiểu đi thăm mẹ ốm về, thế này thì em làm sao nghi ngờ tôi được.
Tôi là một người đàn ông thành đạt. Bản thân cũng đang có một mái ấm với một trai, một gái và một người vợ ngoan hiền đúng chuẩn.
Cô ấy chưa từng kêu ca hay phàn nàn tôi bất cứ điều gì. Mọi công việc, nếu làm được, cô ấy đều cố gắng hoàn thành mà không cần nhờ đến sự trợ giúp của tôi. Những lần tôi đi liên hoan, đi tiếp đối tác về muộn, bia rượu say khướt, cô ấy cũng chỉ dịu dàng nhắc nhở tôi đừng như vậy kẻo hại sức khỏe chứ không hề gắt gỏng như những bà vợ khác. Tôi đã từng nghĩ tôi thật may mắn khi có được người vợ như em. Và tôi cũng tự nhủ với lòng là sẽ không bao giờ khiến em phải buồn phiền. Nhưng đời là vậy, nói trước thường bước không qua.
Ly mới vào làm nhân viên mới của phòng tôi. Sự xuất hiện của Ly như luồng gió thơm mát xua tan cái nắng hè oi ả trong căn phòng làm việc chỉ có toàn đàn ông. Trai chưa vợ thì ra sức tán tỉnh, lấy lòng Ly. Còn những gã đã yên bề gia thất như tôi thì chỉ biết đứng từ xa, lén lút ngắm nhìn thôi. Bởi nhìn thẳng là sẽ có chuyện xảy ra ngay.
Tôi cứ nghĩ Ly sẽ không bao giờ them để ý đến tôi, vị trưởng phòng khô khan, cứng nhắc. Nhưng không, Ly có vẻ chú ý đến tôi, còn cố tình tạo cơ hội để được gần tôi. Tim tôi thật sự bị loạn nhịp mỗi khi đứng cạnh Ly. Giọng nói ngọt ngào, thân hình nóng bỏng, sự quyến rũ khó có thể cưỡng lại. Trong những giây phút ấy, tôi đã hoàn toàn quên đi mình đã có một gia đình và ngã vào vòng tay Ly.
"Mẹ trong nhà nghỉ ốm có nặng không anh?" - Em cười nửa miệng. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi lén lút, vụng trộm với nhau lúc nào không hay. Ly chiều chuộng tôi tới bến, đổi lại, tôi giúp Ly có được hợp đồng dài hạn ở công ty. Mối quan hệ của chúng tôi chỉ xoay quanh mục đích cá nhân của nhau, không hề có tình yêu. Tôi biết rõ điều đó, nhưng không hiểu sao , khi mục đích đã đạt được rồi, chúng tôi vẫn không thể ngừng chuyện đó lại. Sự tham lam, ham muốn chiếm hữu cuốn chúng tôi đi quá xa rồi.
Chúng tôi kín kẽ lắm nên em hoàn toàn không biết chuyện này. Tôi tin là như thế. Cho đến một ngày...
- Mẹ ốm rồi em ạ! Anh phải về thăm mẹ gấp. Mẹ cũng chỉ ốm nhẹ thôi nên để anh qua trước xem tình hình thế nào rồi báo lại em. - Tôi tỏ vẻ chân thật, nét mặt hiện lên sự lo lắng
- Vâng ạ! - Em đáp lời nhẹ nhàng
Em lạ thật, bình thường em sẽ đòi đi cùng tôi cho bằng được, vậy mà hôm nay... Nhưng tôi không nghĩ được nhiều hơn bởi dục vọng bản thân đang vẫy gọi tưng bừng rồi.
Giọt nước mắt của người đàn ông rơi xuống, sự hối lỗi đã quá muộn màng chăng? (Ảnh minh họa)
Sau nửa ngày cuồng nhiệt cùng Ly, tôi trở về nhà với bộ dạng thất thểu vì mệt. Mà mệt thật sự chứ không giả bộ. Đúng kiểu đi thăm mẹ ốm về, thế này thì em làm sao nghi ngờ tôi được. Bước chân vào nhà, tôi đang cố tỏ nét mặt rầu rĩ thì em:
- Mẹ trong nhà nghỉ ốm có nặng không anh? - Em cười nửa miệng
- Anh... Em... Anh không hiểu? - Tôi giả bộ ngu ngơ nhưng ấp úng thật sự
- Anh không hiểu thì để em cho anh xem hình ảnh minh họa nhé! - Em gằn giọng
Ném xấp ảnh trước mặt tôi. Em nhìn tôi giận dữ. Cầm từng bức ảnh trên tay, tôi tái mặt. Thì ra, em đã biết chuyện của tôi từ lâu.
- Tại sao...? - Tôi chưa kịp nói hết câu thì em đã
- Tại sao tôi biết chứ gì. Chúng ta là vợ chồng mấy năm nay, lẽ nào còn không nhận ra sự thay đổi của nhau. - Em cười cay đắng
Tôi nhanh chóng quỳ gục xuống dưới chân em, cầu xin em tha thứ. Nhưng em không mảy may rung động một chút nào. Em bỏ đi lạnh lùng mặc cho tôi gào thét tên em. Tôi thật là ngu dại, tại sạo chấp nhận đánh đổi thứ quý giá nhất của mình như thế chứ. Giọt nước mắt của người đàn ông rơi xuống, sự hối lỗi đã quá muộn màng chăng?
Theo Một Thế Giới
Run rẩy tân hôn với màng trinh giả và cái kết Đêm đó, thay cho dáng vẻ hạnh phúc trước đó là sự bồn chồn, lo lắng khó tả, chị sợ việc làm tội lỗi của mình sẽ bị phát giác. Thế nên khi anh tắm xong và tiến lại vuốt ve chị thì chị co rúm lại, người run lên Chị năm nay 30 tuổi. Nhìn khuôn mặt luôn được trang điểm cầu...