Rực rỡ niềm hân hoan
Hơn 10 năm gặp lại, gương mặt của bạn vẫn rạng rỡ, kể nhiều chuyện về chồng con. Cuộc sống của bạn thật bình an dù không là ông này, bà nọ.
Bạn cùng chồng và hai con về thăm gia đình. Gặp nhau cà phê tôi nhìn bạn cố tìm ra điểm khác biệt sau 10 năm không gặp. Cô nàng vẫn thế, thích diện quần jeans, áo sơ mi, đi giày bốt, trẻ trung và an nhiên. Tôi buột miệng: “ Sao mi chả già chút nào vậy, có chăng chỉ là thêm mặn mà”. Bạn cười hồn nhiên.
Còn nhớ, ngày mới vào nghề, bạn là người đồng nghiệp đầu tiên tôi gặp gỡ trao đổi. Bạn chỉ dẫn làm thế nào để nói chuyện, thuyết phục khách hàng cho hiệu quả, cách gỡ các khó khăn, thậm chí còn chê tôi một cách đầy ý tứ: “Bạn với mình đi mua giày mới”, “bạn để tóc kiểu này đẹp hơn”…
Tôi chân ướt chân ráo vào cơ quan mới, một môi trường đầy năng động, bạn luôn sát cánh và dễ thương lắc đầu khi muốn can ngăn tôi làm điều gì không nên. Ngày tháng qua mau, chúng tôi như cặp bài trùng khiến không ít người chặc lưỡi: “Cả hai em đều xinh, nhưng tiếc là đã có chồng”.
Nhưng đó không phải là điều tôi muốn kể, bởi sâu thẳm trong cô gái này, sự thông minh và duyên dáng chưa đủ. Bạn đáng yêu không chỉ ngừng lại ở sự nữ tính trong trang phục, trong cách cư xử mà còn có tư duy tích cực về cuộc sống. Qua người phụ nữ này, tôi học hỏi được nhiều điều và luôn tìm thấy sự bình an, biết cách vượt qua sóng gió và chọn cho mình một cách sống ý nghĩa.
Ảnh mang tính minh họa – Shutterstock
Phương châm sống của bạn là luôn làm thế nào để được là chính mình, luôn tôn trọng và “để” người khác sống theo cách của họ. Vì thế, tôi chưa bao giờ thấy bạn nói xấu hay bình luận về ai, dù chỉ một chút. Trong một nơi làm việc có đến vài trăm phụ nữ thì chuyện bàn ra tán vào, ganh tị, sân si đủ thứ không thể tránh.
Bản thân tôi nhiều lần cũng “vướng”, đơn giản là thỉnh thoảng cũng thiếu kiềm chế, tham gia “bình luận”. Bạn thì khác, mỗi khi như vậy bạn chỉ cười và dẫn câu chuyện theo một hướng khác.
Video đang HOT
Có lần chứng kiến một cô bạn đồng nghiệp ăn mặc hơi quá lố, tôi buông lời: “Nghĩ sao mà dám mặc vậy trời”, còn bạn thì lại dí dỏm đùa: “Mình và bạn mặc bộ đó chắc đẹp, nhưng phải đeo thêm cái vòng cổ hôm mình tặng bạn dịp sinh nhật…”, rồi đến chiều tối, bạn điện thoại nói với tôi, giọng nghiêm chỉnh hơn: “Mỗi người có một cách chọn lựa, họ đã chọn mặc có nghĩa là họ thấy đẹp. Mình thấy đẹp hay xấu là chuyện khác”. Nhẹ nhàng nhưng thấm thía, tôi thích sự ý nhị của bạn.
Được xem là “người mẫu” của cơ quan, bạn luôn chọn cho mình những bộ quần áo thời trang mà không diêm dúa. Bạn giải thích khi mình đẹp, sẽ tự tin hơn.
Ở bạn, tôi luôn nhận thấy lòng yêu thương một cách vô điều kiện. Còn nhớ, một buổi trưa nắng khủng khiếp, chúng tôi gặp hai bà cháu đang dắt díu nhau trên đường. Cậu bé băng bó khắp mình vì bị phỏng nước sôi.
Bố mẹ thằng bé bỏ đi, bà ngoại thương cháu đem lên thành phố chữa, nhưng hôm ấy đành xin về quê vì không còn t.iền. Trong tích tắc, bạn kêu một chiếc xích lô rồi đưa hai bà cháu cùng vào bệnh viện. Bác sĩ nói với chúng tôi sẽ hỗ trợ t.iền thuốc men, chữa trị, tập vật lý trị liệu, còn những chi phí khác gia đình tự lo.
Chiều tối hôm đó, bạn và tôi “cày” nát các con hẻm quanh bệnh viện để kiếm nhà trọ cho bà cháu họ. Gần 7g chúng tôi tìm được nhà trọ và hùn t.iền đóng tạm một tháng t.iền nhà, bàn với nhau hôm sau sẽ đi vận động tiếp. Quả thật, cả cơ quan tôi ai cũng muốn đóng góp cho thằng bé bất hạnh khi nghe bạn kể lại chuyện thương tâm.
Nhưng bất ngờ, bạn và chồng chia tay. Cuộc chia tay thật êm ả khi bạn quyết định “ giải phóng” cho chồng vì anh có hạnh phúc mới. Bạn âm thầm đau khổ chứ không than thở với bất cứ ai. Buồn vì gia đình đổ vỡ, bạn lao vào công việc. Vài năm sau đó, nhiều người đàn ông đến với bạn vì cảm nhận được người phụ nữ này có nhiều điều thú vị, nhưng bạn đều lắc đầu e ngại.
Hãy để người khác sống theo cách của họ. Bạn đã nói vậy và hình như câu nói ấy bạn cũng dành để nói với chính mình. Đó cũng chính là lý do bạn không chút tiếc nuối từ bỏ những thuận lợi, thành công trong công việc, đi lấy chồng xứ người.
Anh chồng Tây hiền lành, vui tính và điều quan trọng là người đàn ông này thấu hiểu, nhiều đồng cảm với bạn. Bạn nói với tôi trước khi lên máy bay: “Mình chấp nhận là người phụ nữ bếp núc của gia đình, sẽ bắt đầu một ngày mới với chồng, các con. Mình cũng nghiệm ra rằng hạnh phúc không phải là quyền lực hay danh vọng. Hạnh phúc của phụ nữ chúng mình thật đơn giản là được thưởng thức sự tồn tại của mình…”.
Hơn 10 năm gặp lại, gương mặt của bạn vẫn rạng rỡ, kể rất nhiều chuyện về chồng con. Tôi cảm nhận cuộc sống của bạn thật bình an dù không phải là ông này, bà nọ và như luôn rực rỡ niềm hân hoan. Đêm về nhớ nụ cười của bạn, tôi tự trách mình từ khi nào đã trở thành người sống trong tâm trạng thăm dò xung quanh, thăm dò chính bản thân mình.
Theo Minh Anh/BaoPhunu
Ngoại tình và giá đắt phải trả
Tất cả những gì hắn đang phải hứng chịu chung quy lại cũng chỉ vì cái tội ngoại tình mà thôi!
Hắn đã có 1 vợ 2 con đàng hoàng, con cái cũng lớn cả rồi. Đứa vừa lên cấp 3, đứa đang học cấp 2 chứ ít gì đâu, ấy thế nhưng hắn vẫn léng phéng đi ngoại tình.
Cơ bản cái cô ả ở quán bia ôm đó nhìn thu hút quá thể, lại thêm cái giọng ngọt như mía lùi nữa. Với hắn, phàm là đàn ông, phụ nữ cứ rót mật vào tai, đã thế lại còn là người đẹp thì làm sao mà kháng cự lại được. Thế là hắn cun cút chạy theo cô ta, thuê nhà cho cô ta ở, cho t.iền để cô ta tiêu và gửi về quê với mục đích biến nó thành bồ nhí cho mình.
Nhưng hình như hắn say mê cô bồ mới ấy quá, bao nhiêu tinh lực để ở chỗ cô ta hết, thành ra vô hình chung lại lạnh nhạt với vợ. Vì thế mà bà vợ tinh quái của hắn đã đoán già đoán non sự việc, và cuối cùng mò ra được cái "tổ tò vò" của hắn với cô ả khi 2 người chỉ mới vui vầy được 3 tháng ngắn ngủi. Một màn xin lỗi, hứa hẹn được hắn diễn rất đạt, vợ đã bỏ qua cho hắn.
Hắn dù tiếc hùi hụi nhưng vẫn đành phải tặc lưỡi dứt tình với nàng bồ nhí, chân thành khuyên cô ả đi tìm chỗ khác mà nương tựa. Nhưng khi ả níu kéo tha thiết, rồi bảo nếu rút vào "hoạt động" thật bí mật và tinh vi thì có 10 vợ hắn cũng không phát hiện ra được. Hắn đấu tranh, cân đo giữa cái hành vi ám muội của mình với những lời nói nghe thật bùi tai... Cuối cùng, hắn không cưỡng lại được và gật đầu luôn. Hắn phản bội vợ thêm lần nữa.
Ấy thế nhưng, khi hắn nghe theo bồ trẻ thực hiện các biện pháp bảo mật kĩ lưỡng hơn mà vẫn không qua được đôi mắt "cú vọ" của vợ. Lần này vợ hắn nhất quyết làm đơn li hôn khiến hắn sợ mất mật. Hắn chỉ định vui chơi qua đường tí thôi chứ làm gì có ý bỏ vợ bỏ con. Hắn lại phải cầu xin thảm thiết, cam kết như đinh đóng cột, rồi mang con cái ra để lay động vợ mới được đấy. Hắn cũng sợ "mất mật" thật, không hề bén mảng tới gặp gỡ bồ trẻ nữa.
Bị các con nhìn mình với ánh mắt không còn yêu quý, tôn trọng như xưa khiến lòng hắn dâng lênmột nỗi bi ai và cảm thấy mình thất bại ghê gớm (Ảnh minh họa).
Hắn cứ nghĩ, đàn ông có vợ thi thoảng "hoa lá" bên ngoài cũng là chuyện thường thôi, nên đinh ninh rằng việc "tái hòa nhập cộng đồng" sau scandal ngoại tình của mình sẽ chẳng có gì to tát. Ai ngờ, sự thực chẳng như hắn nghĩ...
Đi họp phụ huynh cho con trai bé, hắn ngồi phía trên mà còn nghe rõ đám phụ nữ phía dưới thì thầm với nhau, hình như chẳng có vẻ gì là kiêng nể người khác nghe thấy gì cả. Một bà đang buôn chuyện rằng: "Con gái tôi đi học về kể, lớp nó có một bạn nam có bố đi bồ bịch, bao nuôi gái bia ôm. Conbé đó chỉ hơn con gái lão ấy mấy t.uổi là cùng. Bị vợ bắt được tại trận còn chưa chừa, sau này làm cứng lên mới sợ đấy. Đúng là gã đàn ông mặt dầy hơn thớt, con cái lớn từng đó rồi vẫn ăn no nhảy cẫng lên đi mèo mỡ!". Lại có một bà khác lên tiếng: "Hình như là cái lão mặc áo trắng ngồi đằng trước kia kìa!". Thế là cả đám phụ nữ ấy nhao nhao lên: "Đâu? Đâu? Tí về phải nghía cái bản mặt của lão đó mới được, xem nó vô liêm sỉ đến mức nào!". Hắn nghe được hết đoạn nói chuyện đó mà nóng hết cả mặt.
Ở nhà, từ cái hôm hắn "quay đầu là bờ", hắn thấy 2 đứa con của mình cứ khang khác sao ấy. Mặc dù chúng nó không biểu lộ gì nhiều, nhưng hình như chẳng còn đến gần quấn quýt với hắn nữa, mà chuyện trò với hắn cũng thưa thớt đi nhiều. Lúc trước, thằng bé cứ hễ gặp bài toán nào hóc búa là đều nhờ hắn giảng hộ. Nhưng giờ hắn có chủ động hỏi đến thì nó cũng bảo để lên lớp nó hỏi bạn nó cho dễ hiểu.
Vợ hắn lạnh nhạt thì hắn còn có thể lí giải được. Chứ đến mấy đ.ứa t.rẻ cũng như thế, hắn cảm thấy mình lạc lõng quá. Bị các con nhìn mình với ánh mắt không còn yêu quý, tôn trọng như xưa khiến lòng hắn dâng lên một nỗi bi ai và cảm thấy mình thất bại ghê gớm.
Từ ngày gây ra scandal ngoại tình, vợ hắn cứ dần lạnh nhạt với hắn (Ảnh minh họa).
Cũng từ vụ đó, ra đường hắn chẳng hiểu sao, đối diện với ánh mắt của hàng xóm láng giềng thấy chẳng được tự nhiên và tự tin như trước nữa. Cánh đàn ông thì không có vấn đề gì lớn, cơ mà cánh phụ nữ thì có vẻ hằn học với hắn lắm, thi thoảng có bà chả nể nang gì mà tỉa đểu hắn: "Ơ anh dạo này không ra ngoài hoạt động từ thiện nữa à? Ôi, đúng là giờ nhiều người gia cảnh khốn khó thật đấy, con gái đôi mươi mà phải xa nhà đi kiếm sống, thảo nào mà nhiều mạnh thường quân thương hoa tiếc ngọc làm từ thiện thế!". Hắn nghe mà muốn xù lông nhím đáp trả, nhưng há miệng mắc quai, đuối lí còn nói được gì nữa, đành cười gượng rồi nhanh chóng tránh xa. Lần sau có gặp mấy đối tượng này thì chỉ còn nước đi đường vòng.
Rồi mới đây thôi, trong một lần họ hàng có giỗ, hắn thấy đứa cháu họ hỗn quá thì mới lên tiếng dạy dỗ nó một hồi. Ai ngờ nó tương luôn: "Cái kiểu đàn ông có vợ có con ra đường cặp bồ cặp bịch thì cháu thấy chẳng đáng mặt dạy bảo ai cái gì đâu chú ạ!". Trước mặt bao người mà nó dám nói như thế, hắn giận tím mặt. Nhưng giờ hắn mà nổi điên lên với nó thì còn mất mặt hơn nữa, vì thế đành im re.
Bố mẹ thằng bé đã quát mắng nó không được hỗn rồi lôi nó đi chỗ khác mà trong lòng hắn vẫn sục sôi một nỗi niềm không thể nói thành lời. "Hóa ra đến thằng ranh cháu mình vắt mũi chưa sạch mà còn dám lớn tiếng đá đểu mình chỉ vì mình là thằng lăng nhăng sao?" - Hắn tự hỏi. Chung quy lại, tất cả những gì hắn đang phải hứng chịu hôm nay cũng chỉ vì cái tội ngoại tình mà thôi.
Theo Phunutoday
Bí mật 2 năm đau khổ đóng vai người chồng “trơ như gỗ đá” của tôi Cả đêm qua, thằng đàn ông chưa bao giờ biết khóc như tôi đã phải khóc. Tôi có nên âm thầm viết đơn ly hôn giải phóng cho vợ không? Trước khi ly hôn, tôi cũng có nên kể hết sự thật với cô ấy? Yêu nhau 2 năm mới quyết định làm đám cưới. Hiện chúng tôi cũng đã cưới nhau được...