Rủ chồng về quê ngoại thăm mẹ mà anh nói một câu khiến tôi đau đớn
Tôi không nghĩ chồng mình lại là kẻ nhỏ nhen như thế.
Nhà chồng tôi nghèo, đông anh em. Ngược lại, gia đình tôi giàu có, bố mẹ lại chỉ có mỗi tôi là con gái nên rất cưng chiều. Khi tôi công khai yêu anh, mọi người đều nói anh hám giàu, ham tiền. Thời gian đó, cả anh lẫn tôi đều bị khủng hoảng vì bị quá nhiều người phản đối. Nhưng bằng tình yêu, chúng tôi đã vượt qua tất cả.
Trước khi cưới, bố mẹ tôi còn nhượng bộ, đưa cho tôi 200 triệu để sửa nhà chồng cho tươm tất. Toàn bộ tiệc tùng, váy cưới, ảnh cưới… đều do bố mẹ tôi chi cả. Chồng tôi chỉ góp được 3 chỉ vàng để mua vàng cưới bên họ trai.
Nhà anh cũng chỉ cho vợ chồng chúng tôi tiền mừng như khách bình thường chứ chẳng cho được chỉ vàng nào. Riêng bố mẹ tôi cho vợ chồng tôi một căn nhà, một cuốn sổ tiết kiệm đứng tên tôi trị giá 500 triệu đồng. Dù đứng tên tôi nhưng bố mẹ tôi luôn nhắc rằng khi nào cần dùng đến đều phải hỏi qua ý kiến chồng.
Bằng tình yêu, chúng tôi đã vượt qua tất cả để có một đám cưới hoành tráng. (Ảnh minh họa)
Cuộc sống hôn nhân không màu hồng như tôi tưởng. Chồng tôi nhanh chóng trở mặt. Anh ham chơi, lười làm. Bố tôi quen biết nhiều, xin cho anh được chỗ này chỗ kia nhưng anh chỉ làm vài bữa là nghỉ với đủ các lý do. Bố tôi bực mình quá, gọi anh lại nói chuyện rồi ông mắng anh rằng: “Đàn ông mà để nhà vợ lo cho tận kẽ răng thế là nhục lắm”.
Tôi cứ nghĩ bị bố mắng thế, chồng tôi phải có sĩ diện mà đi làm. Đằng này, anh hùng hổ đập phá đồ đạc trong nhà vì cho rằng bị sỉ nhục, bị xúc phạm. Anh nói nhà tôi ỷ có tiền nên có quyền mắng chửi anh, tôi có quyền coi thường anh. Thấy anh như thế, sợ bố mẹ buồn, tôi cố giấu hết, một mình chịu đựng suốt 2 năm.
Trong hai năm qua, chồng tôi chưa một lần về nhà vợ. Bố tôi bệnh, anh cũng không xuống viện thăm lấy một lần. Toàn là tôi tự đưa con về chơi rồi biện minh lý do cho anh. Nhưng tôi biết, bố mẹ tôi buồn lắm, ông bà thừa hiểu chồng tôi là người như thế nào.
Video đang HOT
Hiện giờ tôi đang phân vân có nên đưa đơn ly hôn luôn không? (Ảnh minh họa)
Hôm qua chủ nhật, chồng tôi nghỉ làm. Tôi rủ chồng về ngoại chơi, sẵn tiện thăm hỏi mẹ tôi một tiếng vì bà mới bị ngã xe, trầy xước khắp người. Không ngờ, chồng tôi lại nói thẳng một câu: “Nhà cô giàu có thì cô tự mà về. Mẹ cô có chết đâu mà cô xoắn mông lên thế?”.
Câu nói này của chồng như gáo nước lạnh dội thẳng vào người tôi. Tôi tức sôi máu. Không ngờ anh lại độc miệng như thế. Ngay lập tức, tôi gom đồ rồi gọi taxi về thẳng nhà mẹ đẻ.
Hiện giờ tôi đang phân vân có nên đưa đơn ly hôn luôn không? Vì nếu đưa đơn, căn nhà, mảnh đất đang ở sẽ phải chia đôi mà anh ta không đáng nhận được gì cả. Tất cả là của bố mẹ tôi, tôi không muốn cho kẻ không xứng. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo Afamily
Khốn khổ vì chồng quá sĩ diện
Ngày trước, tôi cảm mến chồng vì tính cách tự lập nhưng giờ đây tôi thấy đó chẳng qua là biểu hiện của sự sĩ diện. Anh lúc nào cũng sợ mang tiếng dựa dẫm, nhờ vả.
Vợ chồng tôi cưới nhau hơn 5 năm và có hai con nhỏ. Tôi và chồng học chung lớp đại học, ra trường làm đám cưới rồi sinh con ngay nên tôi chưa có việc làm ổn định. Chồng tôi đang là nhân viên một công ty tư vấn với mức lương 10 triệu đồng một tháng.
Tôi sinh hai đứa con liên tiếp nhau, hiện giờ vẫn đang thử việc cho một công ty vận tải biển với mức lương tối thiểu. Mức thu nhập như vậy khiến cho cuộc sống của gia đình luôn trong tình trạng túng thiếu.
Chồng khước từ mọi sự giúp đỡ của người thân dù gia đình tôi thật sự kiệt quệ. Ảnh minh họa
Tiền lương không đủ chi phí thuê nhà, chi tiêu và nuôi con ở thành phố. Trong khi đó, chồng tôi là con trai duy nhất của gia đình có kinh tế ổn định nhưng anh luôn khước từ mọi sự hỗ trợ từ người thân.
Ngày trước, tôi cảm mến chồng vì tính cách tự lập, thích tự bươn chải nhưng giờ đây tôi thấy đó chẳng qua là biểu hiện của sự sĩ diện. Anh lúc nào cũng sợ mang tiếng dựa dẫm ba mẹ, không nhận bất kì sự giúp đỡ nào.
Đợt vừa rồi, con gái út bị bệnh nặng nhập viện, tôi phải lấy tiền dành dụm từ khi cưới ra trang trải đến cạn kiệt. Chị chồng nghe tin lên thăm cháu, đưa một phòng bì tiền dày bảo của ông bà nội và vợ chồng anh chị cho để phụ tiền thuốc men. Tôi chưa kịp mở ra xem thì chồng đã vội vàng giật lấy, mang ra trả lại.
Dù chị nói rất nhiều nhưng anh nhất quyết không nhận số tiền đó. Anh khăng khăng đủ sức lo cho gia đình trong khi chúng tôi thực sự kiệt quệ. Ngay cả tiền mua cháo cho con cũng phải đắn đo vì chi phí điều trị cao theo ngày. Thái độ của chồng như thế, tôi thật sự chán nản.
Cả đồng nghiệp, người thân bên ngoại đến thăm, cho cháu bánh sữa thì anh nhận còn cho tiền, anh luôn từ chối. Tôi nghĩ, ai cũng có lúc ốm đau hoạn noạn, mọi người giúp mình thì sau này có cơ hội mình sẽ trả lại.
Nhưng anh luôn có quan điểm bảo thủ: "Không giúp được cho ai thì thôi, đừng thêm gánh nặng cho họ". Dạo đó, vợ chồng gần như ăn mì gói cả tháng để lo cho con để đợi đến kỳ lương.
Mới đây, anh họ tôi cần tiền nên bán gấp căn nhà chung cư với giá rẻ. Chị báo xem vợ chồng tôi có nhu cầu không, vì biết chúng tôi đang ở trọ trong không gian nóng bức, chật chội. Tôi mừng rỡ vì nghĩ mình đang có cơ hội trời cho.
Căn nhà riêng là mơ ước bao năm của hai vợ chồng. Vả lại con cái ngày càng lớn cần chỗ ở rộng rãi, đàng hoàng để thoải mái học tập. Nhà của anh họ ở được hai năm, còn mới nguyên mà giá chỉ còn hai phần ba lúc mua, ai cũng bảo quá rẻ, không mua ngay là có người sẵn sàng chồng tiền lấy luôn.
Biết tính chồng như thế nên tôi chủ động gọi điện cho bên nội, bên ngoại thông báo về kế hoạch vay tiền mua nhà. Ba mẹ tôi hứa sẽ giúp đỡ vài chục triệu đồng và mượn giúp nếu cần. Ba mẹ chồng cũng mừng vuic ủng hộ, bảo sẽ bán một miếng đất khoảng 800 triệu đồng để cho chúng tôi mượn.
Ông bà nói cho mượn nhưng thực chất là cho luôn bởi ông bà có nhiều đất mà chỉ mình chồng tôi là con trai. Ba chồng còn giục tôi, khoảng vài ngày nữa về quê lấy tiền lên mua cho kịp. Tôi mừng rỡ vì việc lo xoay xở tiền lại thuận lợi như thế, chẳng mấy chốc mà có nhà ở.
Nhưng khi về bàn với chồng, thúc giục anh về quê mượn tiền ông bà thì anh thoái thác. Chồng bảo: "Ngần ấy tuổi rồi không lo được gì cho ba mẹ thì thôi, đừng có bòn rút của ông bà nữa" khiến tôi chưng hửng.
Tôi thấy khổ sở vì tính sĩ diện của chồng. Ảnh minh họa
Anh vẫn thờ ơ với việc mua nhà, bảo rằng để đợi đến lúc tiết kiệm đủ tiền đã rồi tính. Trong khi, ba mẹ chồng nhanh chóng bán đất gom tiền cho chúng tôi. Ba mẹ hỗ trợ con cái là chuyện hết sức bình thường, ông bà có thì mới cho, nhưng chồng nhất quyết không lấy.
Nhìn cảnh con cái sinh hoạt chật chột, thiếu thốn, tôi chán chường vô cùng, cảm thấy giận cái tính "sĩ diện" của chồng. Tôi bức xúc quá, bèn nói rõ ý của chồng với ba mẹ chồng, thì ông bà khuyên: "Cứ mua nhà mà ở, nó không lấy thì ông bà cho cháu".
Bởi thế, tôi vẫn tiến hành thủ tục mua nhà khiến chồng nổi giận, gây sự: "Mua xong thì cô ra đó mà ở, tôi sẽ vẫn ở nhà thuê, tôi không quen dùng những thứ không phải là của mình". Đến nước này, tôi cũng bó tay...
Theo PNO
3 điều mà bất luận thế nào người phụ nữ cũng không nên đánh mất sau khi kết hôn Dù có mối liên hệ mật thiết nhưng rõ ràng hôn nhân và chuyện yêu đương không hề giống nhau. Yêu đương thiên về tính lãng mạn, hôn nhân lại đòi hỏi trách nhiệm. Nhiều phụ nữ quan niệm rằng, đã kết hôn rồi thì đàn ông có trách nhiệm chăm lo hết thảy còn họ chỉ cần quán xuyến mọi việc trong...