Ru cho tình yêu ngủ
Anh. Đã lâu rồi em không có được một giấc ngủ ngon. Cứ nhắm mắt lại là em nhìn thấy anh, nhìn thấy những ngày anh và em tay trong tay hạnh phúc.
Sự mất mát mà tìm thấy được nguyên nhân có lẽ sẽ giảm phần hụt hẫng, bớt phần trống trải. Em mất anh- mất đi người quan trọng nhất, mất đi chỗ dựa em từng tin là vững chắc nhất của đời mình. Vậy mà đến giờ em vẫn không biết vì đâu? Vì khoảng cách gần 200km giữa anh và em? Vì mẹ anh phản đối? Vì em không xứng đáng? Hay vì một nguyên nhân nào đó xuất phát từ chính anh? Em cứ thẫn thờ đi tìm đáp án nhưng cuối cùng cũng chẳng để làm gì. Sự hụt hẫng, trống trải trong em giờ đã quá lớn. Chẳng lý lẽ nào có thể khiến vết thương trong em bình phục.
Em thấu hiểu nỗi đau của kẻ bị bỏ rơi, của sự chờ đợi tuyệt vọng, của những hy vọng đến theo mỗi ngày rồi lại tắt ngúm trong đêm. Tình yêu anh dành cho em là gì? Có lẽ chỉ là những đam mê nhất thời và bồng bột. Em chẳng ngờ mình lại yêu anh nhiều đến thế. Anh dùng em để lấp đầy những khoảng trống trong anh. Em đau xót nhưng vẫn mỉm cười. Vì với anh, em cũng đã từng có ý nghĩa.
Em giận chính mình vì không thể oán trách được anh. Em ngu ngốc và mù quáng lắm phải không anh? Em biết mình mê muội nhưng em chẳng thể thoát ra khỏi cơn mê muội. Nỗi nhớ và niềm đau cứ rủ nhau dày vò tâm hồn và thể xác. Khi lý trí gục ngã, em gọi điện cho anh, chẳng để làm gì, chỉ để được nghe thấy giọng anh, thấy anh vẫn đang tồn tại đâu đó quanh mình. Nghe giọng anh, em tê tái từng tế bào trong cơ thể. Em im lặng rồi tắt máy. Em khóc vì thấy mình đáng thương và tủi hổ. Em đuổi theo bóng anh để rồi bẽ bàng nhận ra không phải là anh và bừng tỉnh thấy mình khờ khạo.
Video đang HOT
Em chẳng tìm thấy anh, cũng chẳng thể quên anh. Nhưng em không thể chờ đợi mãi một cánh cửa không bao giờ mở nữa. Có lẽ trước khi quên được anh em phải học cách tạm quên anh. Em sẽ ru cho tình yêu trong em dần ngủ…Cầu chúc hạnh phúc và yên bình ở lại mãi bên anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh như là gió
Có thể là duyên số và cũng có thể không phải. Em gặp anh trên chuyến oto về quê. Giữa dòng người lên xe em liếc thấy anh. Đặc biệt, nổi bật, áo kẻ trắng, sơ vin, đúng kiểu em thích. Không quá đẹp trai nhưng manly. Anh đến ngồi kế bên em. Lúc đó em ngủ, đeo khẩu trang. Đường sóc. Nóng.
Em mở khẩu trang ra.Im lặng. Suốt dọc đường cao tốc. Im lặng. Em tỉnh ngủ. Nhìn ra ngoài cửa sổ, những ruộng lúa, nhà cửa, vườn tược, tất cả đều rất quen thuộc trên tuyến đường từ Hà Nội về Thanh Hoá. Im lặng. Anh cũng đã lim dim ngủ từ lúc nào. Em lén nhìn anh, người ngồi kế bên rồi lại im lặng. Anh to tròn trông giống đoremon nên ngồi lấn cả sang chỗ em. Đường sóc , xe nảy lên, tay anh vô tình chạm tay em, né ra. Im lặng. Xe lại nảy lên. Lại vô tình chạm tay. Cảm giác khó chịu và bị chèn ép. Em né ra. Soát vé. Anh tỉnh hẳn ,em cũng vậy. Có một vụ to tiếng giữa một ông khách bộ đội và anh phụ xe. Cả hai cùng nhìn về một hướng. Vẫn Im lặng. Anh uống nước_một chai trà xanh 0 độ. Anh quay sang mời em sau khi đã uống xong, phép lịch sự tối thiểu mà. Và câu chuyện bắt đầu. Anh bắt chuyện bằng một câu hỏi khiến em buồn cười mãi:" Em là sinh viên àh?" sau 2 giây anh chữa lại:" Em là sinh viên hay đã đi làm?" Em bật cười, có lẽ lúc đó trông mặt em già lắm. Buồn cười. Em phá lên cười vì câu hỏi này. Vừa đúng vừa không. Vì em vừa chính thức ra trường cách đó 2 ngày. Tức là em đã không còn là sinh viên nhưng cũng chẳng phải là người đi làm. Chính xác em chính thức thất nghiệp được 2 ngày rồi. Thất nghiệp. Hoang mang. Bõ võ. Lộn xộn. Rối bù. Em đang phân vân không biết đâu là lối đi cho mình. Và em cũng đã đem những boăn khoăn của mình ra hỏi anh. Câu chuyện dần thoải mái hơn, thú vị hơn. Sau vài câu xã giao em biết được vài thông tin về anh: Anh hơn em 5 tuổi. Anh đã ra trường cách đây 3 năm, bây giờ đang học cao học, hình như anh thực tập ở bệnh viện Việt Đức. Anh ở trọ nhà cậu, sáng đi tối mịt mới về. Anh bảo anh hay đi nhậu nhẹt với bạn bè nên người anh ngày càng đorêmon. Anh là con út trong gia đình và anh gần như phải gánh vác mọi công việc trong gia đình.
Sau một hồi buôn chuyện về đứa em trai cũng đang học trường Y của em. Em thấy ngưỡng mộ anh. Rồi đây em trai em cũng sẽ đi đúng con đường mà anh đang đi. Em đã định xin số điện thoại của anh để có gì khó khăn em của em có thể xin kinh nghiệm của anh, nhưng lại thôi. Vì em nghĩ , em là con gái. Vì em nghĩ có đường đột quá chăng khi em xin số của anh. Vì em nghĩ mình có vô duyên quá chăng khi đi xin số của một người mới quen biết chưa đầy 2 tiếng đồng hồ. Do dự, phân vân, suy nghĩ...và em tặc lưỡi cho qua. Nói chuyện. Đủ thứ chuyện. Chỉ có em là bi bô nói đủ thứ. Có lẽ anh không biết chưa bao giờ em thấy em nói nhiều đến vậy trong một chuyến đi. Em không hiểu hôm đó em lấy năng lượng ở đâu ra trong khi em thậm chí còn chưa ăn trưa. Thường lên xe em ngủ một mạch về nhà luôn. Thường phải là đứa con trai nói, còn em thì hoặc giả bộ lắng nghe, cười lấy lệ thế thôi. Thường em ít nói, đặc biệt trời lại nắng và nóng như ngày hôm đó. Vậy mà ...với anh, em đã nói chuyện rất thoải mái, cứ như em và anh đã quen nhau lâu lắm rồi. Không câu nệ. Không e dè. Không điệu bộ. Em vô tư bộc lộ chính con người thật của mình. Còn anh , anh chỉ cười hiền nghe em nói, thỉnh thoảng thêm thắt vài câu để em nói tiếp. Bất công thật. Và em thích nụ cười của vì nó trông thật tử tế. Anh. Có lẽ anh là người đầu tiên làm em nói nhiều đến thế. Anh. Có lẽ anh không biết nhưng anh giống bố em kinh khủng. Anh. Có lẽ anh không biết nhưng anh đã bằng 3/10 bố em rồi đấy. Anh. Có lẽ anh không biết nhưng càng nói chuyện với anh em càng thấy thú vị. Anh.
Có lẽ anh không biết nhưng anh đã ghi điểm trong lòng em rồi. Nhưng em cũng thắc mắc Thắc mắc tại sao anh làm mặt lạnh với em khi lên xe sau giờ nghỉ, anh điềm nhiên giở tờ báo bóng đá ra đọc và làm như thể chúng ta chưa nói chuyện gì trước đó. Phải chăng hành động hay lời nói nào của em làm anh thấy ghét. Thắc mắc tại sao em ngồi bên nắng mà anh không có hành động gì gọi là galăng để che cho em đỡ nắng. Đưa cho em tờ báo chẳng hạn. Hay hỏi xem em có bị nắng lắm không. Hay kéo rèm lại che hộ em cũng được. Khó khăn vậy sao anh. Thắc mắc tại sao anh không nhường chỗ cho em, vì chỗ của anh mát, còn em thi nóng chảy mồ hôi. Thắc mắc tại sao anh hỏi em đến 2,3 lần nhà em từ cầu Bố đi vào có xa lắm không, rẽ bên nào...Em kể em hay đi bộ về để tạo sự ngạc nhiên cho mọi người. Mọi người sẽ tròn xoe mắt ngạc nhiên khi thấy em đứng ở đầu ngõ. Tại sao anh không hỏi em cặn kẽ hơn? Nếu anh hỏi cặn kẽ hơn có lẽ anh đã biết đường về nhà em rồi, đúng không. Anh. Em cũng thắc mắc tại sao lúc xuống xe anh đã xách đồ hộ em, đã xuống cùng em ở tượng đài Lê Lợi , vậy tại sao anh không đưa em ra bến xe bus.
Với anh chả lẽ hành động ấy khó vậy sao? Xuống xe em đã cố tình đứng vào mát một lúc, em đã hi vọng anh sẽ đưa em ra bến xe bus, vậy mà...Anh chúc em sẽ tìm được một công việc tốt. Em cảm ơn anh nhưng cũng thấy hụt hẫng và thất vọng. Em cúi đầu bước đi. Dừng lại. Ngoái nhìn. Em thấy anh đang rảo bước nhanh sang bên kia đường, ra bến xe bus của anh, dứt khoát, không lưu luyến gì. Nắng. Nóng. Hụt hẫng. Em bước đi, vai đeo túi và cũng đeo cả một cái balô to uỵch. Bóng em đổ dài trên đường. Nắng. Nóng lắm anh ạh. Nếu trời mưa, nếu có thể giấu được nước mắt em đã khóc. Lúc đó em suýt khóc. Mắt em có nước nhưng em cố kiềm chế. Em thắc mắc sao anh không hỏi số điện thoại của em. Tại sao? Hẫng. Chưa bao giờ em thấy mình lạ đến thế. Em.Một đứa con gái bướng bỉnh nhất quyết gạt những đữa con trai nhà giàu ra. Em một đứa cứng đầu nhất quyết lấy chồng Thanh Hoá. Em một đứa ngang ngạnh luôn bảo thủ ý kiến của mình. Em cho rằng làm gì có tình yêu sét đánh, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Em một đứa bảo thủ sẵn sàng chê bọn bạn điên khi bọn nó tin vào tình yêu ảo trên mạng, qua tin nhắn, hay là kiểu gặp trên xe oto. Em một đứa cổ lỗ sĩ nhưng lại đam mêm phim Hàn Quốc như anh mê bóng đá vậy. Bảo thủ cứng đầu là vậy nhưng em lại fall in love với anh chỉ sau chưa đầy 4 tiếng nói chuyện từ Hà Nội về Thanh Hoá. Em luôn tin rằng tình yêu chỉ đến khi nó có cõ sở là đã biết rõ nhau, vì vậy em từ chối cho số điện thoại tất cả những đứa mới quen, vậy mà em lại mong anh hỏi số điện thoại của em.
Anh, Anh đã phá vỡ tất cả những cứng đầu bảo thủ của em. Anh. Em đã thích anh ngay khi anh bước lên xe. Anh.Em đã nhớ anh ngay khi chúng ta tạm biệt. Anh. Em đã có ý định xin số điện thoại của anh.Nhưng em đã không thể Anh. Em đã biết cảm giác nhớ một người như thế nào. Em thậm chí đã trằn trọc cả đêm chỉ để nhớ về anh. Anh. Em đã biết yêu là gì. Em một đứa con gái suốt 4 năm đại học chưa có một mảnh tình vắt vai. Em học ở một ngôi trường mà người ta nói năm thứ 4 mà chưa có người yêu một là kiêu hai là có vấn đề. Em đã đi qua thời sinh viên đầy mơ mộng mà chưa hề có một mảnh tình vắt vai. Để rồi đến khi bảo vệ luận văn cái ước mơ nhỏ nhoi của em bị sụp đổ. Em mơ người yêu của em mang một bó hoa đúng kiểu em thích đến tặng em khi em bảo vệ, cùng chụp ảnh, cùng smile dầu chưa biết tương lai sau này thế nào. Để rồi đêm hôm em bảo vệ xong, em đã khóc một mình, không dám khóc thành tiếng vì ước mơ sụp đổ. Em vẫn cười tươi nhưng không ai biết đau khổ trong lòng em. Tại sao ? Em nhìn tất cả những đứa con trai em quen với cùng một ánh mắt, không ai đặc biệt, tất cả đều như nhau, cả bạn thích em em cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Vậy mà anh chỉ vừa bước lên xe, em đã chú ý ngay anh rồi, anh thật đặc biệt. Anh. Tại sao em phải em phải nhớ anh. Tại sao em lại ngố đến mức đứng đợi anh tận 30 phút ở cầu Bố để chỉ đợi anh? Tại em xem phim hàn quốc nhiều quá. Em đã tưởng tượng nhiều qúa. Em tưởng tượng anh sẽ bắt xe ôm và đang đứng đợi em ở cầu rồi, hay anh sẽ đi theo em về nhà. Trí tưởng tượng của em phong phú quá phải không anh. Em còn tưởng người thanh niên mặc đồ giống anh đi qua, nhìn em rồi còn đi qua đi lại là anh nữa. Viển vông quá phải không anh. Trí tưởng tượng của em quả thật là phong phú. Và quả thật là em đã quá tưởng bở khi mà ngay sáng ngày hôm sau em còn phóng xe ra tận cầu, em hi vọng em sẽ thấy anh đang loay hoay ở đó tìm em. Dẫu lí trí của em biết đó là điều không thể nhưng thực sự có cái gì đó bóp nghẹt trái tim em, và em đã đi tìm anh dẫu biết là vô vọng. Em biết. Em biết chỉ có em là ngộ nhận. Em biết em tưởng tượng quá nhiều.
Em biết : Có thể anh đã có người yêu và cũng sắp cưới. Có thể anh không thích em đâu, chỉ là thấy con bé này ngồ ngộ. Có thể anh chỉ xem em như một đứa em gái không hơn. Có thể ở đâu đó ở Bệnh viện có một cô y tá đang chờ anh ân cần dịu dàng. Vì anh không thích con gái tóc ngắn mà em thì vừa xuống tóc cách đó 2 ngày, kiểu tóc mới cá tính hơn theo đúng tính cách của em. Có thể em không xinh đến độ anh phải yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Có thể anh chỉ trêu đùa một đứa con gái như em. Có thể trên đường về anh sẽ cười một mình và tự nhủ: một con bé nhiều lời. Và anh sẽ đi thẳng về nhà, không nhớ nhung và cũng chẳng luyển tiếc. Coi như là một cơn gió lạ thôi phải không và chỉ có em là tưởng bở tất cả. Và rồi anh sẽ quên em. Anh như là gió, vừa mới đó nhưng đã xa rồi. Em đang ngồi đây mà thương nhớ cứ trôi về anh mãi. Em ghét anh đã gây sầu nhớ cho một đứa còn vô tư như em. Em ghét tại sao anh không xin số của em. Em ghét cảm giác nhớ anh thế này. Em ghét hình ảnh của anh cứ xâm chiếm em thế này. Em ghét cách anh cười và bảo : "Thì em cứ nói nốt đi, đằng nào cũng sắp về nhà rồi mà". Nhưng ... Em cũng ghét em. Ghét em tại sao em quá rụt rè, quá cổ điển không xin số của anh để rồi bây giờ phải tiếc nuối. Ghét tại sao em không mạnh mẽ và dứt khoát hơn nữa. Em ghét bản thân mình tại sao lại phải nhớ nhung một người như anh. Em ghét đầu óc mình lúc nào cũng tưởng tượng, ăn dưa bở để rồi lại thơ thẩn một mình. Điều duy nhất em biết về anh: Anh tên là Hà. Vậy thôi. Chưa bao giờ em ghét cái tính cách cổ điển của em đến vậy. Giá em mạnh mẽ hơn, nhanh nhạy hơn, quyết liệt hơn, hiện đại hơn em đã không mất anh. Anh. Giữa dòng người xuôi ngược, Thanh Hóa rộng mênh mông, có lẽ em sẽ không gặp được anh lần nữa như anh nói. Anh. Đi đâu để tìm anh. Anh. Em thực sự mong được gặp lại anh.
Anh. Nếu gặp lại nhất định câu đầu tiên em sẽ xin số điện thoại của anh. Anh. Có lẽ trái đất không tròn và có lẽ giữa dòng đời xuôi ngược có khi nào ta vô tình lướt qua nhau, khi đó ta đã quên nhau phải không. Anh. Có lẽ bây giờ anh đã quên. Em nhớ anh. Nhờ anh em đã biết cảm giác nhớ nhung ột người là như thế nào, nó có thể bóp nghẹt tim em. Anh. Em quyết định rồi. Mình có lẽ sẽ không gặp lại nhau được nữa, vì vậy... Chia tay anh nhé. Chia tay để em không còn vấn vương, vương vấn gì anh nữa. Không nhớ. Không tưởng tượng. Không đi tìm anh nữa. Hôm nay chủ nhật có lẽ anh đang trên đường ra Hà Nội học tập và làm việc. Trong dòng người xe tấp nập ấy sẽ có anh. Em chúc anh thành đạt và đạt được những gì anh mơ ước. Em hi vọng anh sẽ trở thành một bác sĩ giỏi và sẽ trở về phục vụ quê hương như anh nói. Còn em... Em sẽ cất anh vào một chỗ thật sâu trong trái tim em. Em sẽ bớt nghĩ về anh, bớt tưởng tượng. Em sẽ thôi không nhớ anh nữa. Và rồi em sẽ tìm được một nửa của mình nhưng anh sẽ luôn có một ngăn nhỏ trong trái tim em. Thế nhé, anh nhé. Em quyết định rồi. Em sẽ tìm được lối đi cho riêng mình. Tạm biệt. Nếu tình cờ, nếu là số phận, nếu trái đất tròn anh đọc bài này, hãy liên lạc với em. Có thể là duyên số và cũng có thể không. Ôi! em làm sao! Tình yêu bắt đầu cho em u sầu đôi mắt khi em trong cô đơn là khi biết em đang yêu thương anh tha thiết Ôi! em làm sao! Vì đâu những chiều em luôn mong chờ anh tới Một lần được nhìn anh, là như giấc mơ mang theo cơn gió bay về Lần đầu tiên chỉ thấy anh thôi, là em đã nhớ nhung anh rồi Bài tình ca chỉ hát cho anh người yêu hỡi hãy nghe những lời em nói Yêu anh là nhớ, là chỉ biết đến những giây phút mong chờ Anh đâu thờ ơ mà đem giấu nỗi nhớ lững lờ không nói. Nga
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời cuối cho một tình yêu Đã gần một tuần trôi qua, anh gọi điện chỉ đôi khi hời hợt những dòng tin nhắn vô cản. Bằng sự nhạy cảm của người con gái, em nhận thấy trong anh có sự thay đổi, mà sự thay đổi làm tình yêu không phải tốt hơn mà càng tồi tệ. Hôm qua, nhận được tin nhắn anh muốn gặp nhau để...