Rớt nước mắt với câu chuyện đôi vợ chồng xin con nuôi về làm cháu đích tôn
Làm dâu của một gia đình giàu có, Thúy lại không thể có con là điều khó chấp nhận được đối dòng họ. Điều may mắn nhất với cô chính là tình yêu thương và sự cảm thông của Nam – chồng cô.
Thúy là một cô gái xinh đẹp, thông minh. Cô tốt nghiệp đại học bậc nhất nhì đất Hà thành và nhanh chóng được nhận vào công ty nước ngoài, công việc nhẹ nhàng mà lương lại rất cao. Ai cũng nghĩ Thúy may mắn và được cuộc đời ưu ái. Cô cũng cảm thấy hãnh diện và tự hào về mình.
Thúy gặp Nam trong một lần đi giao lưu với bạn bè. Nam – chàng trai hào hoa, dễ gần, giỏi giang. Anh là chuyên gia của một công ty Nhật Bản. Nam còn nổi tiếng bởi là độc tôn của gia đình giàu có. Đôi lứa xứng đôi, Thúy và Nam nhanh chóng trở thành một đôi hoàn hảo, ai cũng phải ngoái nhìn. Ngoài sự tán thưởng của bạn bè thì Thúy và Nam thật lòng yêu nhau, dành cho nhau những tình cảm chân thành nhất.
Đám cưới của Thúy và Nam diễn ra trong sự hồ hởi và vui mừng của hai gia đình. Gia đình Nam rất hài lòng khi có được nàng dâu đẹp người, đẹp nết, khéo chiều chồng lại biết cách cư xử với họ hàng. Đồng thời gánh nặng sinh cháu đích tôn cho dòng họ cũng đặt nặng lên vai Thúy.
Vì cả hai cũng đang còn trẻ nên Thúy và Nam cũng muốn dành thời gian để xây dựng kinh tế trước, sau này mới sinh con và định cư luôn ở Hà Nội để không phiền lòng đến bố mẹ hai bên. Mặc cho bố mẹ hai bên đặc biệt là gia đình Nam thúc giục sinh con nhưng cả hai vợ chồng đều quyết tâm gây dựng sự nghiệp. Chỉ sau hai năm làm việc chăm chỉ và tiết kiệm, Thúy và Nam đã có thể tự mua được nhà tại Hà Nội. Ngày dọn về nhà mới cũng là lúc Nam thì thầm vào tai vợ những lời ngọt ngào nhất, yêu thương nhất về khao khát có con. Đó là cách để giải tỏa tâm lý cho bố mẹ anh cũng là cách để hai vợ chồng gắn kết nhau hơn.
Hơn ai hết, Thúy cũng rất muốn có đứa con để bồng bế, yêu thương. Thế nhưng, sau gần 1 năm không kế hoạch mà Thúy vẫn không có tin vui gì khiến hai vợ chồng và bố mẹ hai bên như ngồi trên đống lửa. Sau đúng một năm không có thai, Thúy và Nam đến tìm gặp bác sĩ để khám và xin ý kiến. Thúy như chết lặng khi nhận được kết quả của bác sĩ: Nam hoàn toàn bình thường, Thúy do sử dụng nhiều thuốc tránh thai trong thời gian kế hoạch khiến buồng trứng bị teo, khó có thể có thai bằng cách tự nhiên. Nếu biết tin cô không có nhiều khả năng sinh con cho dòng họ, mẹ chồng Thúy chắc chắn sẽ đuổi cô ra khỏi nhà không thương tiếc. Mặc cho chồng cô an ủi, vỗ về, Thúy khóc như mưa.
Khi từ bệnh viện về và nhận lời khuyên từ bác sĩ, Thúy đã giảm bớt công việc của mình để thiết lập chế độ ăn uống phù hợp cho cả hai vợ chồng để hy vọng có con tự nhiên. Cả hai vợ chồng đã nỗ lực rất nhiều nhưng sau gần một năm nữa cũng không có kết quả gì. Mẹ chồng cô đã nhiều lần nói nặng lời về vấn đề này khiến tim cô đau khổ: “Nếu cô không thể sinh con cho dòng họ này thì nhanh nhanh giải thoát cho con trai tôi.” Thâm tâm cô hiểu mẹ chồng cũng chỉ muốn làm tròn nghĩa vụ của một người con dâu đối với dòng họ nhưng cô không thể bỏ đi những gì mình đã cất công gây dựng cùng Nam. Trái lại với gia đình, Nam luôn hiểu và động viên Thúy phải thật thoải mái mới có thể có con được. Tình yêu và sự cả thông của Nam càng làm Thúy áy náy và trách bản thân mình khi đã không biết cách giữ gìn để phải gánh hậu quả như bây giờ.
Tuổi tác của cả Thúy và Nam không còn trẻ khi thoắt cái đã hơn 4 năm từ khi hai người lấy nhau mà vẫn không thể có con.Thúy bàn với chồng thu xếp công việc để tiến hành thụ tinh nhân tạo – hy vọng cuối cùng để có con. Chi phí để thụ tinh nhân tạo không hề rẻ, cộng với chi phí ăn ở của hai vợ chồng làm tiêu tan đi số tiền tiết kiệm của hai vợ chồng nhưng Thúy vẫn luôn muốn đánh đổi để hy vọng có một đứa con. Sự đau đớn khi phải tiêm thuốc kích, sự vất vả khi hàng ngày vật lộn và theo dõi ở bệnh viện không thể nào bằng sự thất vọng khi phôi thai được cấy vào cơ thể của Thúy 3 tuần nhưng vẫn không thành công. Lý do vẫn là do trứng của Thúy không hề tốt nên dù thụ tinh thì khả năng thành công là không nhiều. Không thể tả được sự thất vọng và đau khổ của cả hai vợ chồng, đặc biệt là những giọt nước mắt quặn đau của Thúy. Sau 3 lần thụ tinh mà bất thành, Thúy dường như mất hết hy vọng có con.
Video đang HOT
Họ đã có thể làm cha mẹ (Ảnh minh họa)
Khi biết mình chắc chắn không thể sinh con cho Nam, Thúy lấy hết bình tĩnh để đề cập đến vấn đề ly hôn giải thoát cho chồng đúng như lời mẹ chồng. Thế nhưng, cô đã không hiểu rằng, Nam cần có một gia đình, có những đứa con hồn nhiên nhưng tinh nghịch nhưng anh cũng rất cần một người vợ hết lòng yêu thương, chăm chút anh như Thúy. Anh đã dũng cảm vứt bỏ những áp đặt của gia đình để che chở cho Thúy. Anh hiểu khi không thể làm mẹ thì Thúy là người đau khổ hơn ai hết, nếu mất cả anh thì có lẽ Thúy không sống được nữa.
“Mình xin con nuôi đi em. Nó sẽ là con của chúng mình, cháu đích tôn của dòng họ.” – Nam chia sẻ với vợ.
“Không thể được, bố mẹ nhất định sẽ không đồng ý. Dù sao nó cũng không phải là giọt máu của anh, lại là cháu đích tôn. Không đời nào, gia đình chấp nhận điều đó.” – Thúy lo lắng đáp lại.
Nam nhẹ nhàng ôm lấy vợ rồi bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, giọng nói kiên định: “Hãy tin anh đi. Bố mẹ cần cháu nhưng cũng không thể để mất anh được. Anh cần em hơn tất cả mọi thứ.” Nước mắt Thúy lăn dài trên đôi má bởi xót xa, đau đớn nhưng cũng không dấu được niềm hạnh phúc và biết ơn Nam.
Sau nhiều lần thuyết phục cũng như trò chuyện với bố mẹ, vợ chồng Nam đã thú thật về hoàn cảnh của hai người, đồng thời sẽ quyết định xin con nuôi. Khó có thể tả hết những cơn giận của mẹ chồng Thúy khi đay nghiến cô cũng như quyết từ Nam. Nhưng trời không chịu đất thì đất cũng phải chịu trời, bà và gia đình đành phải chấp nhận quyết định của đứa con độc tôn, để cho vợ chồng Nam xin con nuôi, cũng sẽ là người nối dõi sau này của dòng họ.
Ngày bế trên tay đứa bé còn đỏ hỏn, là kết quả của mối tình sinh viên vụng trộm nhưng không có khả năng nuôi dưỡng, Thúy đã khóc và thầm mong cuộc đời dành cho cô một sự ưu ái, ít nhất là duyên phận với đứa trẻ này. Cô cũng có thể làm mẹ tuy không trọn nghĩa, cũng có thể dành tình yêu thương hết mực để chăm sóc và yêu chiều đứa con của mình.
Theo Blogtamsu
Tôi sẽ đoàn tụ với bạn trai kém 12 tuổi vào đầu năm sau
Sau hai tháng đặt chân đến đất khách, tôi phát hiện mình mang giọt máu của anh trong người. Tôi vỡ òa trong hạnh phúc, anh khóc khi nghe tôi báo tin vui.
Ảnh minh họa
Trong tình yêu con người ta luôn cháy hết mình, tin vào tình yêu mình đã lựa chọn. Trong cuộc sống cũng thế, đôi khi bạn lại gặp những điều không mong muốn nhưng bạn biết cố gắng và sống hết mình với những gì đang có thì chắc có lẽ cuộc sống hẳn không quay lưng lại với bạn.
Tôi là người phụ nữ trong bài viết "Mối tình ngang trái với người chị hơn tôi 12 tuổi". Khi các bạn gần xa đọc những dòng chữ này tôi đã không còn sinh sống ở Việt Nam nữa, đang gồng mình với thiên nhiên và cuộc sống khắc nghiệt trên đất Mỹ. Tôi sống được đến hôm nay, trải qua từng ngày trên mảnh đất xa lạ này là vì một động lực và niềm tin trong lòng không bao giờ nguội tắt.
Hơn một tháng trước, nhờ người bạn sinh sống ở Sài Gòn gửi cho link bài viết của anh trên mục Tâm sự, lúc đầu tôi không nghĩ là anh, vì một người sống khá khô cứng không thể viết những lời lẽ như thế, nhưng đọc sâu vào câu chuyện tôi nhận ra. Tôi rất xúc động và đã khóc rất nhiều qua những lời lẽ trải lòng của anh trên báo. Tôi đọc tất cả các chia sẻ của độc giả dành cho anh. Tôi biết anh đã rất đau khổ với những lựa chọn và quyết tâm của tôi khi rời xa anh nhưng có lẽ cuộc đời là thế, con người ta đến với nhau được là một cái duyên, còn chung sống với nhau được hay không phải có nợ.
Ngày tôi và con gái rời xa mảnh đất thương yêu đã gắn bó, rời xa anh - người mang lại cho tôi biết được cảm giác yêu thương và hạnh phúc thật sự lòng tôi như dao cắt. Tôi ra đi để giải thoát cho anh, cho gia đình anh được êm ấm. Cuộc đời tôi là do anh cứu sống, những ngày đen tối nhờ có anh nên tôi có được niềm tin trong cuộc đời. Anh đã yêu thương mẹ con tôi mà không cần so đo hay tính toán. Đến tận giờ tôi vẫn thấy sự lựa chọn của mình là đúng đắn.
Cũng có người cho rằng tôi ích kỷ nhưng nếu các bạn ở vào vị trí của tôi sẽ hiểu và cảm thông. Tôi gần như ngã gục và tuyệt vọng khi người thân của anh tìm đến nói chuyện những lời lẽ rất ôn hòa và nhỏ nhẹ nhưng sâu sắc, ai nghe cũng phải biết mình cần phải làm gì. Tôi yêu anh và anh cũng thế, một mối tình chúng tôi đã giấu riêng chỉ hai người biết. Nhiều lần anh không chịu được cảm giác như kẻ có tội với gia đình mình và như vậy sẽ rất thiệt thòi cho tôi. Anh muốn công khai cho mọi người biết, cho những ai đang tò mò về chúng tôi biết, nhưng có lẽ tôi không dám đối diện.
Cúng tôi thường xuyên ra ngoài gặp gỡ bạn bè tôi, bạn bè anh, giống như một gia đình nhỏ. Những lúc như thế tôi hạnh phúc lắm, không thể diễn tả bằng lời được. Đến đêm về tôi lại nghĩ cho anh, nghĩ về những gì anh đã hy sinh cho mẹ con tôi, nước mắt tuôn rơi. Tôi ôm con gái vào lòng, cố gắng chìm sâu vào giấc ngủ để cho tâm hồn được bình yên.
Những ngày tôi sắp rời xa Việt Nam anh gần như suy sụp và ngăn cản tôi rất nhiều. Công việc anh sa sút, nhìn anh không còn sức sống làm tim tôi như quặn thắt, tôi vẫn nuốt nước mắt vào trong vờ như mình không còn yêu anh nữa. Cuối cùng tình yêu trong chúng tôi vẫn chiến thắng được lí trí. Trước khi rời xa chúng tôi đã nhất quyết lưu lại một ký ức, đồng thời để tạo niềm tin trong anh và cả tôi để phấn đấu cho những ngày về sau. Sau hai tháng đặt chân đến đất khách, tôi phát hiện mình đã mang giọt máu của anh trong người. Tôi vỡ òa trong hạnh phúc, anh đã khóc khi nghe tôi báo tin vui.
Tôi từng nghĩ nếu không đến được với nhau, tôi sẵn sàng chấp nhận nuôi lớn thiên thần bé nhỏ của anh và tôi, rồi sẽ ở vậy đến cuối đời. Các bạn biết không, cuộc đời không bỏ mặc và đưa con người đến đường cùng, khi tôi rời xa anh, bỏ lại biết bao chông gai anh phải đối mặt với gia đình mình, sau nhiều tháng trôi qua gia đình anh nhận ra rằng không ở bên tôi anh như người mất hồn và tuyệt vọng. Chính chị gái của anh, người có tiếng nói có thể tác động đến ba mẹ anh đã được anh thuyết phục và đồng ý giúp, trước đó chị là người phản đối quyết liệt nhất mối quan hệ giữa hai chúng tôi.
Chị thường điện thoại hỏi thăm sức khỏe mẹ con tôi, khuyên tôi nên cố gắng và mạnh mẽ để vượt qua khoảng thời gian không có em trai chị bên cạnh, còn chuyện ba mẹ anh ở Việt Nam chị bảo có vẻ như mọi người đang nhìn thấy anh héo úa qua từng ngày. Từ một chàng trai khỏe mạnh cao 1,8 m nặng 70kg giờ anh đã giảm gần 10 kg sau ngày mẹ con tôi rời xa. Sau đó ba mẹ anh gần như mềm lòng,.
May mắn thay tôi còn có gia đình, anh chị em sống ở các tiểu bang lân cận vẫn luôn cố gắng giúp đỡ tôi nhanh chóng thích nghi với cuộc sống bên này. Về phía gia đình tôi, hầu hết mọi người đã biết mối quan hệ của chúng tôi hai năm trước trong một lần anh được gửi sang công ty mẹ bên Texas để học (anh làm chuyên bên lĩnh vực khai thác dầu khí), anh có ghé thăm cha mẹ tôi và xin phép được qua lại và chăm sóc cho tôi. Ba mẹ tôi đã già, hầu hết mọi việc cá nhân của con cái ông bà đều không có ý nhúng tay vào nhưng thấy anh còn quá nhỏ tuổi so với tôi nên sợ anh lại mang thêm cho tôi sự đau khổ, đến tận bây giờ họ rất an tâm và mong muốn có được người con rể như anh.
Tôi giờ rất hạnh phúc với những gì mình đang có và còn gì hạnh phúc hơn khi chiều nay anh đã báo với tôi rằng sau khi nộp hồ sơ chuyển công tác và xin vào công ty mẹ bên Texas, giờ công ty đã chấp thuận, anh sẽ làm việc tại đây vào năm sau. Anh bảo sau khi chúng tôi đoàn tụ sẽ có bài viết cảm ơn mọi người đã chia sẻ động viên trênBáo, nhưng hôm nay tôi không thể chờ đợi thêm nữa, sau giờ làm vội vã viết đôi dòng gửi đến mọi người để chia sẻ niềm vui.
Hiện tại tôi đang góp vốn với một người chị sinh sống bên này gần 20 năm để mở một siêu thị chuyên cung cấp các mặt hàng thức ăn, vật dụng của người Việt, con gái tôi dần thích nghi với môi trường học tập bên này. Chiều nay nghe tin anh sang sống với mẹ con tôi, nó vui mừng ra mặt, từ lâu nó đã không gọi anh bằng chú mà chuyển sang gọi bằng ba. Từ ngày chúng tôi qua đây không ngày nào anh không điện thoại nói chuyện với tôi và con bé. Ngày chúng tôi lên máy bay anh đã ôm con bé chặt cứng và rất quyến luyến nhưng giờ cả ba chúng tôi, à mà không, bốn chúng tôi sẽ cùng nhau đếm ngược từng ngày để chờ lúc đoàn viên.
Hôm nay tôi viết tâm sự của mình lên đây không mong muốn gì nhiều, xin gửi lời cảm ơn chân thành đến mọi người đã góp ý cho chúng tôi. Tuy cũng có người bảo rằng sau này tôi sẽ già trước anh và cuộc sống vợ chồng không được mặn nồng, nhưng anh và tôi đều không quan trọng vấn đề đó gần 10 năm bên cạnh nhau. Quan trọng nhất là tình yêu chúng tôi dành cho nhau, được ở cạnh nhau, được nhìn thấy nhau vào mỗi buổi sáng thức dậy đó là niềm hạnh phúc lớn lao nhất vào lúc này; còn về sau hãy để thời gian trả lời. Tôi nghĩ khi yêu mà quá so đo hay suy xét về mọi việc thì đó là lý trí mách bảo mà thôi, hãy làm theo những gì con tim mình thổn thức.
Chúc mọi người có thật nhiều niềm vui và gặp vạn sự lành trong cuộc sống. Những cặp đôi đang yêu và đã được ở cạnh nhau hãy cố gắng giữ lấy và vun đắp để tình yêu được bền vững.
Theo VNE
Bi kịch khi nhà tôi có một em dâu lăng loàn Chả hiểu đưa đẩy thế nào mà em trai tôi, một thằng đàn ông mới lớn chưa mối tình đầu vắt vai lại "va" ngay vào người đàn bà lọc lõi đã một đời chồng ấy. Bố mẹ tôi sinh được hai anh em, tôi và em trai hơn kém nhau 3 tuổi. Dù là cuộc sống ở làng thuần nông, nhưng bố...