Rớt nước mắt tiết kiệm mùa “bão giá”
“Trước mình cũng hay tốn tiền cho mấy loại mỹ phẩm, nhưng giờ phải dè dặt hơn rồi. Mình phải tiết kiệm bằng cách chuyển từ dùng sữa tắm sang xà bông bánh. Lúc đầu không quen, tắm xong còn thấy da rin rít, mẩn đỏ ở người nhưng giờ tắm quen nên cũng đỡ hơn nhiều rồi”.
Đó chỉ là một trong hàng ngàn cách “siêu tiết kiệm” mà sinh viên áp dụng để cắt giảm chi tiêu nhằm đối phó với trình trạng giá cả đua nhau tăng vù vù như hiện nay.
Hốt hoảng giá phòng, giá điện
Tất cả các mặt hàng thiết yếu đồng loạt tăng giá đã đẩy nhiều sinh viên vào hoàn cảnh túng bấn. Với những sinh viên tỉnh lẻ có điều kiện kinh tế trung bình thì việc cắt xén chi tiêu sao cho “đủ sống” cũng là điều không dễ.
Với những sinh viên điều kiện kinh tế khó khăn hơn thì cơn “bão giá” này thực sự đã khiến nhiều bạn đau đầu với những tính toán chi li cho cuộc sống hàng ngày.
Tính đến thời điểm hiện nay, hầu hết các phòng trọ đều đã đồng loạt tăng giá thêm từ 100 nghìn đến 200 nghìn bảng báo giá điện, giá nước hàng tháng cũng liên tục thay đổi với những con số mà chữ số đầu tiên luôn có thứ tự tăng dần đều.
Nhưng phải đặt chân đến những phòng trọ sinh viên “siêu rẻ”, “siêu mất vệ sinh” rải rác tại Hà Nội mới thấu hiểu hết những khó khăn mà sinh viên nghèo đang phải đối mặt.
Bữa cơm sinh viên thời bão giá
Phòng trọ của Trọng Liêm (Đại học Công nghiệp Hà Nội) nằm trong một con hẻm nhỏ ở thôn Tu Hoàng, xã Xuân Phương, Từ Liêm, Hà Nội. Cả xóm trọ có 13 căn phòng cấp 4 ẩm và tối, mỗi căn rộng chừng 9m2. Tất cả 13 phòng trọ chung nhau 2 nhà vệ sinh với cánh cửa hỏng bản lề siêu vẹo, nước giếng khoan từ trên bể bị trào ra ngoài tạo thành những mảng màu nâu vàng trông rất mất vệ sinh.
Giá của phòng trọ nền xi măng không hoàn toàn bằng phẳng ấy trước đây là 350 nghìn giờ cũng đội giá lên tới 650 nghìn, giá điện trước kia là 2000đ/kwh còn bây giờ là 3000 đ/kw. Liêm chia sẻ: “Giờ mặt hàng gì cũng tăng giá nên cũng phải chấp nhận thôi. Với lại giá phòng trọ ở đây dù có tăng thì cũng không thể cao bằng các chỗ khác. Giá phòng ở đây thuộc loại thấp nhất Hà Nội rồi”.
Video đang HOT
Không thể chuyển phòng, cách duy nhất để Liêm chống lại cơn lốc tăng giá này là tiết kiệm tối đa tiền thức ăn, hạn chế tụ tập bạn bè đi chơi, liên hoan. Phòng trọ có 3 người nhưng chưa ai có máy tính nên để tiết kiệm giá điện thì chiếc ti vi màu 14 inch được chỉ định là tạm dừng hoạt động.
Khu Tây Tựu, Từ Liêm là khu trọ có mức giá “siêu rẻ” hiện nay với giá thấp nhất cho một phòng khoảng 8m2 là 400.000đ. Do vậy với các sinh viên nghèo thì dù tăng giá chăng nữa đây vẫn là mức giá “dễ thở” so với các khu vực lân cận.
Vì lẽ đó, nên dù không sạch sẽ cho lắm thì nó vẫn là sự lựa chọn hàng đầu cho những sinh viên nghèo trọ học.
Các phòng trọ “siêu rẻ” này thường rất mất vệ sinh với hệ thống công trình phụ đã quá “già cỗi” song vẫn chưa được thay thế. Tại một vài xóm trọ “siêu rẻ” khác ở Hà Nội, bên trong phòng trọ tối tù mù, cả dãy phòng xiêu vẹo, lối ra vào chỉ đủ rộng để dựng 2 chiếc xe đạp là đã không còn đường để len qua, mái ngói lợp ở hiên cũng viên lành viên vỡ rất mất an toàn.
Tất cả khó khăn, nguy cơ… những sinh viên nghèo thuê trọ tại đây đều có thể nhận ra, nhưng chuyển đi chỗ khác ư? Chẳng ai có gan làm vậy khi giá cả đang tăng chóng mặt.
Nhọc nhằn đấu tranh với… dạ dày
Thời điểm mà giá cả các mặt hàng đồng loạt tăng cao, sinh viên nghèo luôn phải xác định rõ “cuộc chiến chống bão giá” là lâu dài và đầy rẫy khó khăn.
Đào Phương (Đại học Thương mại) ngao ngán thở dài: “Giờ cứ hễ đi ra chợ mua thức ăn là có cảm giác như bị cướp mất tiền. Để cắt giảm tiền ăn hàng tháng nên phòng mình tuần nào cũng cử người về quê để nhận lương thực, thực phẩm “tiếp tế” của bố mẹ. Khi thì là ít rau củ xanh, khi thì là lọ ruốc hoặc ít lạc để ăn dần. Có lần mình tha lôi nhiều đồ quá nên khi lên xe bus còn bị bác phụ xe mắng cho một trận vì chiếm nhiều… diện tích quá”.
Riêng Trần Hoa (Đại học Mở Hà Nội) thì nỗi khổ sở càng tăng lên gấp bội khi trong một lần về quê xin “cứu trợ” của phụ huynh, Hoa vô tình bị móc mất ví trên xe bus. Một triệu tám (gồm tiền đóng học phí và tiền chi tiêu vặt) cùng hàng loạt giấy tờ tùy thân quan trọng đã không cánh mà bay. Vừa thấy bản thân có lỗi lại vừa thương bố mẹ, Hoa khóc ròng mấy ngày liền.
Với nhiều sinh viên nữ, nhu cầu chăm sóc cho vẻ bề ngoài là rất lớn, song với tình trạng giá cả các mặt hàng đồng loạt leo thang, số tiền hàng tháng bố mẹ gửi lên lại không tăng nên nhiều bạn đành “trưng dụng” tiền mua mỹ phẩm cho các nhu cầu khác thiết yếu hơn.
Nguyễn Vân (Đại học Lao động Xã hội): “Trước mình cũng hay tốn tiền cho mấy loại mỹ phẩm nhưng giờ phải dè dặt hơn rồi. Mình phải tiết kiệm bằng cả cách chuyển từ dùng sữa tắm sang xà bông bánh. Lúc đầu không quen còn thấy mẩn đỏ ở người nhưng giờ tắm quen nên cũng đỡ hơn nhiều rồi”.
Cô bạn này còn thường xuyên ngủ dậy muộn để xí xóa hóa đơn cho những bữa sáng. Số tiền tiết kiệm bữa sáng cộng với lương gia sư nên Vân không cần phải xin thêm trợ cấp mặc cho nhiều khi “cái dạ dày bị bỏ đói cũng quyết sôi lên đòi quyền lợi”.
Giá thực phẩm tăng nên giá cơm bình dân cũng tăng theo. Do vậy nhiều sinh viên có thói quen ăn cơm bụi cũng tập từ bỏ thói quen ấy và tự mua thức ăn về nấu nướng. Để tiết kiệm tối đa, nhiều bạn rất hạn chế việc ăn các món xào nấu và tăng cường cơ cấu các món luộc. Thậm chí có bạn còn chuyển từ các loại dầu ăn đắt tiền sang loại dầu ăn khác có giá “mềm” hơn.
“Về quê thấy bố mẹ mình tiết kiệm đến nỗi chỉ dùng muối trắng mà không mua gia vị, nước mắm thì cũng dùng loại giá bèo nhất để dồn tiền gửi lên cho mình, nước mắt mình trào ra. Từ ngày bão giá, cuốc sống gia đình mình càng khó khăn hơn. Bệnh của mẹ mình thì dù thuốc thang mãi cũng chưa thấy thuyên giảm nên bố mình lo quá thành ra lại hay mắng mỏ linh tinh, thỉnh thoảng mình mới về quê nhưng không khí gia đình căng thẳng lắm” – Ngọc Hà (Học viện Hành Chính) tâm sự.
Sống trong những phòng trọ không bảo đảm, “săn” việc làm thêm, dè xẻn chi tiêu… có tới hàng ngàn cách để sinh viên chống chọi với cơn bão giá. Nhưng chắc chắn ai cũng nhận ra “chống” và “trụ” là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Theo Vietnamnet
Người quê lên phố, ốm không dám vào viện
Thực tế, cuộc sống của nhiều người ngoại tỉnh ở các thành phố lớn rất khó khăn. Không được rà soát, bình xét hộ nghèo nên họ không thể tiếp cận được các chính sách an sinh xã hội.
Ốm cũng không dám vào viện
Chuẩn bị hàng đêm cho một ngày mới.
Đã nhiều ngày nay ông Tống Duy Bàng (tạm trú ở phường Phúc Xá, Ba Đình, Hà Nội) bị ốm mà không dám đi khám bệnh. "Giờ đi khám tốn kém lắm, lần nào ốm tôi cũng chỉ bảo vợ ra hàng mua thuốc uống nhưng lần này uống cả tuần rồi mà chưa thấy khỏi" - ông Bàng nói.
Ông Bàng từng là bộ đội chiến đấu ở miền Nam, phục viên hưởng chế độ một lần, hiện tại gia đình ông chỉ có hơn 1 sào ruộng ở quê (Ý Yên, Nam Định) nên đành phải ra Hà Nội kiếm việc làm. "Từ khi đi khỏi quê, dù ốm đau, con cái nheo nhóc, gia đình tôi vẫn không được xét chế độ hộ nghèo, không được hưởng chế độ gì ở quê nữa. Lên đây gần 10 năm cũng chưa được hưởng chế độ gì"- ông Bàng nói.
Khi được hỏi về tình trạng nhập cư, ông Bàng khẳng định ông và vợ có đăng ký tạm trú dài hạn: "Cứ 6 tháng tôi lại ra phường đăng ký tạm trú 1 lần"- ông Bàng nói.
Cùng hoàn cảnh với ông Bàng, chị Nguyễn Thị Bình ở Khoái Châu (Hưng Yên) cho biết: "Tôi lên Hà Nội cũng gần 10 năm rồi, tuy khẩu còn ở quê nhưng ở đây tôi cũng có đăng ký tạm trú. Dẫu vậy, chúng tôi vẫn như người "ở nhờ", mọi thứ đều phải làm dịch vụ, đều là "trái tuyến". Chỉ riêng việc xin học cho con vào lớp 1 cũng phải xếp hàng và phải đóng tiền trái tuyến"- chị Bình nói.
Chị Bình cũng bày tỏ, có vài đợt khám sức khoẻ sinh sản, khám bệnh miễn phí trên địa bàn "nhưng những người nhập cư không được tham gia".
Theo ông Nguyễn Tất Quân - cán bộ tổ chức Action Aid tại Việt Nam, nguyên nhân chính khiến những người nhập cư trong diện nghèo và cận nghèo không được hưởng phúc lợi xã hội vì họ bị "bỏ quên" trong những đợt bình xét. Thực tế, có nhiều hộ dù đăng ký hộ khẩu ở quê nhưng đã mang cả gia đình lên thành phố kiếm sống và có đăng ký tạm trú nhưng cũng không mấy khi được chính quyền hỏi han.
"Nghèo gấp đôi người nghèo thành phố"
Theo đề xuất của Oxfam và Action Aid, để hướng tới giảm nghèo đô thị bền vững cần thiết kế công cụ đo lường nghèo đa chiều; xác định người nhập cư là một bộ phận cấu thành của bất cứ chương trình, chính sách giảm nghèo đô thị nào; thiết kế một đề án đào tạo nghề cho lao động đô thị; chú trọng tăng cường vốn xã hội của người bản xứ và người nhập cư trong các nỗ lực giảm nghèo đô thị.
Đó là lời nói đùa tếu táo mà ngậm ngùi của ông Bàng. Chính phủ đã ban hành chuẩn hộ nghèo, hộ cận nghèo mới áp dụng cho giai đoạn 2011 - 2015. Một số thành phố lớn như Hà Nội, TP. Hồ Chí Minh hiện áp mức chuẩn nghèo riêng gấp đôi quy định này.
Tuy nhiên, theo nhiều chuyên gia, nếu chỉ tính nghèo theo thu nhập, dù là mức 1 triệu đồng/hộ/tháng ở thành thị trong cơn "bão giá" như hiện nay vẫn không đánh giá đúng bản chất của nghèo.
"Như chúng tôi đây, bước chân ra đường là cần đến tiền, trong khi thu nhập hết sức bấp bênh, nếu có gom chúng tôi vào hộ nghèo, tính theo chuẩn nghèo của Chính phủ thì chắc chắn là chúng tôi đã chết đói rồi"- ông Bàng nói.
Theo bà Hoàng Phương Thảo - Trưởng đại diện Action Aid: "Chi phí cho cuộc sống cao; việc làm bấp bênh; rủi ro thường trực; hạn chế trong tiếp cận các dịch vụ công; môi trường sống ô nhiễm... cộng thêm giá cả tăng là các yếu tố dẫn tới nguy cơ người nhập cư rơi vào nghèo đô thị rất lớn". Thế nhưng, chính đối tượng bị tổn thương nhiều nhất này hầu như không được hưởng bất cứ chính sách an sinh nào nơi phồn hoa mà họ đang sinh sống.
Theo Dân Việt
Nổi 'bão tình' giữa... 'bão giá' Trong cái khó ló cái khôn, và trong cơn bão giá, những người công nhân đã tạo cho mình những chiếc "phao" chống bão bằng những cách tiết kiệm rất riêng. Và có những đôi còn nổi bão tình giữa "bão giá"... "Khéo ăn thì no, khéo co thì ấm" Mới gần 16h, nhưng khu chợ cuối thôn 7, Chợ Bầu (xã Kim...