Rớt nước mắt khi biết lý do vì sao nửa đêm chồng lại mất hút vài tiếng
Tôi định bụng tối nay về sẽ giả vờ ngủ rồi lén dậy bắt quả tang chồng. Vẫn như mọi đêm, tầm 1 giờ sáng anh nhẹ nhàng dậy và mở cửa đi ra ngoài. Tôi rón rén đi theo và sự thật khiến tôi chết lặng khi thấy anh…
Bấy lâu nay tôi vô tâm không hiểu được tấm lòng của chồng giờ biết được sự thật rồi lại thấy thương anh nhiều hơn. Chúng tôi kết hôn đến nay đã được 6 năm. Chồng tôi là một người khá chu đáo, ân cần. Đi làm xong là về nhà chứ không thấy la cà đâu cả. Hai vợ chồng có thói lúc nào cũng đi ngủ cùng một lúc và chồng luôn ôm tôi trong vòng tay.
Có một hôm, nửa đêm tôi trở mình dậy nhưng không thấy chồng đâu, cứ nghĩ là chắc anh đang đi vệ sinh nên tôi lại lăn ra ngủ tiếp. Tính tôi được cái dễ ăn dễ ngủ, cứ đặt lưng là ngủ không biết gì. Nhưng để ý mấy hôm tỉnh giấc đều không có chồng bên cạnh nên tôi cũng đâm ra nghi ngờ. Ban đầu nghĩ anh ra ngoài đi vệ sinh nên tôi cứ nằm chờ. Chờ mãi cũng không thấy chồng vào, tôi lọ mọ dậy đi tìm.
Đi qua phòng vệ sinh cũng không thấy, tôi bắt đầu hoang mang, đúng lúc tôi bước xuống cầu thang thì cũng là lúc chồng đi lên.
- Anh làm gì mà dậy giữa đêm hôm vậy?
- Ừ anh đi lấy cốc nước.
- Nước ở trên phòng mình cũng có mà, sao phải xuống tầng 1.
- Anh muốn hút điếu thuốc nhưng sợ con với em không ngủ được nên xuống bếp, thôi mình ngủ tiếp đi em, mai còn đi làm.
Tôi không tra hỏi nữa nhưng lòng đầy nghi hoặc, sao chồng lại hút thuốc giữa đêm nhỉ?. Liệu có phải công việc anh có trục trặc gì không, hay là… anh lén đi gặp người đàn bà khác.
Cả ngày hôm sau, tôi đi làm mà người cứ như trên mây, không thể tập trung vào công việc được. Tôi định bụng tối nay về sẽ giả vờ ngủ rồi đi bắt quả tang chồng. Hôm đó hai vợ chồng lại đi ngủ đúng giờ, chồng ôm mình ngủ như mọi lần. Nhưng đến tầm 1 giờ sáng anh nhẹ nhàng dậy và mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này mình hồi hộp lắm, mình rón rén dậy đi theo. Ai ngờ bước chân mình khựng lại khi thấy chồng ngồi xuống phòng khách mở laptop và bắt đầu gõ gõ. Mình tin chắc anh ấy làm gì mờ ám, có thể là chát chít cho cô nào đấy. Ý nghĩ này khiến mình điên tiết lên:
Video đang HOT
- Anh làm gì ở đây vào cái giờ này, có phải anh đang chát cho con nào không? Anh đang ngoại tình sau lưng em đúng không?
- Sao em không ngủ mà lại xuống đây? Em nói linh tinh gì thế?
- Em không dậy đi theo anh thì làm sao em biết được chồng mình nửa đêm lén lút đi chát chít với gái.
- Mọi việc không phải như em nghĩ đâu.
Tôi không buồn nghe anh giải thích nữa mà xông vào xem màn hình máy tính. Tôi bất ngờ khi không thấy trang Facebook hay cái gì liên quan đến trò chuyện mà trước mắt tôi là những bản word bằng tiếng anh, tiếng việt.
- Thế này là thế nào? Anh đang làm gì vậy?
- Anh nói với em rồi mà em cứ suy diễn linh tinh. Anh đang nhận việc làm thêm, hôm trước vô tình gặp người bạn, người đó hỏi anh có nhận dịch sách không. Họ trả thù lao khá cao nên anh đã nhận. Sắp đến trung thu rồi, anh muốn đưa vợ con đi chơi 1 chuyến, tại mấy năm rồi chúng ta chưa đi đâu. Anh muốn làm giữa đêm vì khá yên tĩnh với lại anh sợ em và con không ngủ được nên xuống đây làm. Ai ngờ bị em phát hiện ra, anh xin lỗi.
Nước mắt tuôn ra, tôi thấy nghẹn đắng ở họng khi biết sự thật. Tôi ôm lấy anh rồi xin lỗi:
- Đồ ngốc sao không nói với em, sao anh lại thức đêm hôm làm gì lại ảnh hưởng sức khỏe.
- Tại dạo này cơ quan anh nhiều việc, với lại dịch thế này anh sẽ không quên vốn tiếng anh mình từng học.
- Mình đi ngủ đi, anh đừng dịch nữa. Anh muốn đưa mẹ con em đi chơi thì mình đi công viên hoặc khu vui chơi là đủ rồi. Anh thức đêm hôm ốm ra thì em càng lo lắng hơn.
Nói rồi tôi bắt chồng tắt máy đi ngủ, đêm nằm tôi lặng lẽ nhìn ngắm chồng mà rớt nước mắt. Thấy thương anh nhiều quá, vậy mà tôi còn nghi ngờ suy diễn lung tung trong khi anh luôn lo nghĩ cho vợ con. Tôi thật có lỗi.
Theo Motthegioi
Ba lần liền tôi đều yêu phải trai có vợ
Đã là người thứ ba rồi, chẳng lẽ cả cuộc đời tôi chỉ quanh đi quẩn lại là mấy gã đàn ông đã có vợ?
Sinh ra trong một gia đình làm nông ở quê, từ nhỏ tôi đã cố gắng học hành để thi đậu đại học. Với làn da trắng, vóc dáng khá cao và chuẩn, tôi luôn nằm trong "top" hot girl của trường khi học đại học. Tôi cũng không phải loại óc ngắn, luôn được học bổng của khoa mỗi năm.
Mối tình đầu đến khi tôi vừa tròn hai mươi tuổi. Anh tên là Quân, hơn tôi đến gần một giáp nhưng trông anh rất trẻ và đẹp trai, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ anh hơn tôi 5, 6 tuổi là cùng. Chúng tôi gặp nhau khi cùng tham gia vào một buổi tình nguyện xa trên vùng cao.
Chúng tôi nhanh chóng yêu nhau chỉ sau chưa đầy một tháng làm quen. Anh còn khá trẻ nhưng đã tự thành lập một công ty thiết kế nội thất, không quá nhiều tiền nhưng cũng khiến tôi tự hào khi đi bên anh. Chỉ có một điều anh hay làm tôi buồn, đó là hầu như cuối tuần nào anh cũng phải đi công tác ở tỉnh. Vì công việc của anh, tôi dù giận nhưng vẫn cho qua.
Một lần anh đưa tôi đến trường học buổi sáng, anh vừa đi thì bỗng một cô bé hớt ha hớt hải chạy đến chỗ tôi: "Chị ơi, chị cho em hỏi chị là gì của anh Quân thế ạ?". Ngạc nhiên trước câu hỏi có phần hơi vô duyên của cô bé nhưng tôi vẫn trả lời: "Em biết anh Quân à, anh ấy là người yêu chị em ạ".
Cô bé ấy tròn mắt ngạc nhiên rồi hỏi thêm tôi vài câu linh tinh khác. Sau đó, cô bé rút điện thoại ra cho tôi xem ảnh và bảo: "Chị ơi chị bị anh ấy lừa rồi, anh Quân có vợ con ở quê rồi mà, em là em họ của vợ anh ấy".
Chúng tôi nhanh chóng yêu nhau chỉ sau chưa đầy một tháng làm quen.
Tôi hốt hoảng nhìn vào tấm ảnh, trong ảnh đúng là Quân của tôi, anh đang ôm một người phụ nữ và bế một bé trai nữa. Quá đau đớn, tôi bật khóc nức nở giữa trường mặc kệ mọi người nhìn ngó.
Chuyện tình của tôi kết thúc chóng vánh trong vòng nửa năm. Trái tim tôi như vỡ nát. Cũng may tôi chưa trao thân cho kẻ Sở Khanh ấy. Sau lần ấy, tôi sống thu mình hơn và cũng không dám yêu ai trong hai năm cuối đại học.
Ra trường, tôi xin được việc làm hành chính ở một trường tiểu học. Dù đã dặn lòng mình phải cứng rắn nhưng cuối cùng tôi lại "gục ngã" trước Minh - phụ huynh của một em học sinh trong trường tôi.
Trớ trêu là anh đã ly dị vợ và đang nuôi con nhỏ. Chúng tôi quen nhau tình cờ khi hai bố con anh hay đi về cùng đường với tôi. Ngay từ đầu anh đã chia sẻ hoàn cảnh của mình nên tôi khá thoải mái khi trò chuyện với anh.
Việc anh hay quan tâm và giúp đỡ tôi mấy việc vặt vãnh lại khiến con tim tôi một lần nữa rung động.
Chuyện chúng tôi diễn ra suôn sẻ chưa đầy một tháng thì vợ cũ anh xuất hiện phá đám. Lúc này tôi mới biết, thì ra hai người chưa hề ly dị mà vẫn đang tranh chấp nhau về thoả thuận ly hôn. Lại một lần nữa bị lừa dối.
Hoảng loạn và chán nản, tôi chủ động xin thôi việc để tách hẳn khỏi mớ bòng bong này. Ở tuổi 25, trải qua hai mối tình đều vướng phải người đã có vợ, tôi như muốn buông xuôi tất cả.
Chuyển việc sang chỗ làm mới được một thời gian thì Huy - một anh chàng làm cùng công ty theo đuổi tôi rất mãnh liệt. Cứ tưởng cậu chàng chỉ tán chơi nhưng ai ngờ cậu ấy cũng rất chân thành, tấn công tôi suốt hơn một năm trời. Vết thương lòng của tôi cũng dần khép miệng sau những đau khổ vì bị lừa dối kia, tôi dần dần thấy cảm động trước tấm lòng của cậu ấy.
Nhưng đời ai biết được chữ "ngờ". Vào một lần đến đón Huy từ quán nhậu vì anh ấy say quá không tự về được, anh lại "dốc bầu tâm sự" với tôi về quá khứ của mình.
Thì ra hồi còn học cấp ba, Huy đã làm một cô bé cùng làng "lớn bụng" và phải cưới cô ấy. Nhưng lúc ấy chưa đủ tuổi đăng kí nên hai người cứ ở vậy, đến khi cô gái đẻ con thì lại chia tay, giờ Huy độc thân nhưng hàng tháng vẫn phải đóng tiền để nuôi con, năm nay cháu cũng được bảy tuổi.
Nếu không có lần say rượu nhỡ miệng đó thì không biết Huy còn định giấu tôi đến bao giờ. Nghe xong câu chuyện, tôi để Huy lại nhà anh rồi lẳng lặng đi về.
Tôi không muốn dây dưa với trai có vợ thêm một lần nào nữa. Tôi quá mệt mỏi khi nghĩ đến mình là kẻ chen chân vào gia đình người khác. Chẳng lẽ hạnh phúc xa xỉ đến thế với tôi?
Theo Tienphong
Chân ngắn thì đã làm sao? Quan trọng là có tấm lòng rộng rãi" Từ những ngày đi học phổ thông, mình đã ngượng ngùng bởi bạn bè của mình luôn gọi tôi là "ba mét bẻ đôi". Lúc đó, mình có chút tự ti bởi giữa đám đông nữ sinh khổng lồ của lớp, một mình mình lọt thỏm giữa họ. Nhưng có hề gì đâu, mình vẫn tự tin rằng mình chân có ngắn chút...