Rơi vào khủng hoảng trầm trọng khi đọc được tin nhắn của chồng với bạn trai
Người và người đến với nhau vì một chữ duyên, gắn kết một đời vì một chữ nợ. Có lẽ, một năm qua, chị cũng đã trả xong phần nợ của mình rồi.
Anh là giám đốc chi nhánh của một công ty lớn. Chị là con gái rượu trong một gia đình có chút gia thế ở thành phố nơi anh làm việc. Ba mươi lăm t.uổi, anh cưới chị nhờ mai mối. Vẻ ngoài anh trầm ổn, người giao tiếp nói năng điềm đạm, tính hòa nhã hay cười lại không rượu bia t.huốc l.á, nếu có xã giao cũng chỉ vài ly rồi dừng. Lúc chị gặp anh, qua vài lần tiếp xúc cũng nảy sinh yêu mến và việc trở thành vợ của anh cũng là điều chị mong ước.
Quen nhau một năm thì cưới. Đêm tân hôn, chị đã mong đợi và vô cùng hạnh phúc khi cuối cùng cũng trở thành vợ của anh. Nhưng anh say bí tỉ và ngủ không biết gì. Suốt một năm quen nhau, nhiều lắm cũng chỉ là nắm tay, vài cái ôm. Anh bận rộn công việc nên hẹn hò cùng chị cũng chẳng được mấy khi. Đêm động phòng, chị đã mong mỏi, thế mà…
Từ một người phụ nữ dịu dàng, chị chợt biến thành một người khác, thích dè bỉu, châm chọc, thậm chí là cãi nhau với anh. (Ảnh minh họa)
Sau khi cưới, anh lại đi công tác và đêm cả hai thật sự đến với nhau là một tháng sau đó. Lúc ấy, anh trở về với tình trạng say mèm. Chị nhíu mày và tỏ ra vô cùng khó chịu vì một người không rượu bia như anh vì sao dạo này lại liên tục say xỉn. Anh làm mọi thứ như một bổn phận với chị và trong chị dâng lên nỗi chua xót đến nghẹn ngào.
Số lần anh chị yêu thương nồng thắm cũng đếm trên đầu ngón tay. Chị buồn bã và cô đơn lắm. Đôi lần về nhà mẹ, chị không nén được lòng mà nói ra suy nghĩ, không biết có phải anh có vợ bé mà chê chị không. Để rồi khi điều tra thì nhận được kết quả là anh không có nuôi ai bên ngoài. Chị nghĩ chắc mình không đủ thu hút nên nghe lời mẹ mua rất nhiều váy ngủ h.ở h.ang để khơi gợi và hấp dẫn anh. Nhưng đáp lại sự cố gắng của chị chỉ là một gương mặt lãnh đạm và tìm cách trốn tránh.
Video đang HOT
Cuộc sống hôn nhân không được như ý, nhưng cuộc sống hằng ngày anh vẫn luôn chăm lo, yêu thương và quan tâm chị. Chị bất mãn và khó chịu với anh. Nếu đã không yêu vì sao lại còn kết hôn với chị? Vì sao không yêu mà vẫn có thể quan tâm, lo lắng cho chị? Từ một người phụ nữ dịu dàng, chị chợt biến thành một người khác, thích dè bỉu, châm chọc, thậm chí là cãi nhau với anh. Nhưng anh nhịn hết, chưa từng lớn tiếng hay bớt lo lắng cho chị.
Sau tất cả, anh chỉ biết im lặng, nhìn chị và nói lời xin lỗi, nhưng chị nhận ra phía sau đôi mắt ấy ánh lên một điều gì đó nhẹ nhõm và bình yên. (Ảnh minh họa)
Rồi một lần tình cờ, anh để quên điện thoại ở nhà. Chị vô tình đọc được tin nhắn một người gửi đến anh toàn lời lẽ yêu thương và oán trách. Người ấy bảo vì anh cưới vợ nên bỏ đi, nhưng người ấy không thể sống thiếu anh nên mong có thể nối lại tình cảm lúc trước. Người ấy còn khuyên anh b.ỏ v.ợ…
Chị đọc xong mà cả người run rẩy. Chị thật sự mong rằng đây chỉ là tin nhắn gửi nhầm vào số của chồng chị bởi vì chị không thể tin chồng chị là gay. Anh cưới chị để làm bức bình phong che mắt thiên hạ, giữ gìn hình tượng và tạo chỗ đứng cho chi nhánh ở thành phố này.
Mọi thứ sụp đổ và chị rơi vào khủng hoảng nghiêm trọng. Chị vẫn nghe bạn bè, người quen đôi lần kể lại chuyện gay lấy vợ. Nhưng chị không nghĩ điều đó lại ứng với bản thân chị. Giờ đây, sau một năm lấy nhau, chị chìa tờ đơn l.y h.ôn đã có chữ ký của mình ra trước mặt anh. Chị đã suy nghĩ, cân nhắc và chọn buông tay.
Anh thật sự hoảng hốt khi nghe chị kể lại những điều đã biết. Sau tất cả, anh chỉ biết im lặng, nhìn chị và nói lời xin lỗi, nhưng chị nhận ra phía sau đôi mắt ấy ánh lên một điều gì đó nhẹ nhõm và bình yên. Người và người đến với nhau vì một chữ duyên, gắn kết một đời vì một chữ nợ. Có lẽ, một năm qua, chị cũng đã trả xong phần nợ của mình rồi.
Theo Khampha
Gặp nhau là chữ duyên, bên nhau là chữ nợ
Gặp nhau là chữ duyên, bên nhau là chữ nợ. Chuyện tình yêu không thể nói trước đôi khi đó chỉ là người ta đã trả xong nợ và đã đến lúc phải rời đi. Chuyện tình cảm không thể níu kéo được!
Thành phố nhỏ bé với ai còn với anh thì rộng lớn lắm, rộng lớn vô cùng mà chúng mình lại quen nhau, nhìn từ trên cao xuống duyên gì mà anh chọn em để say đắm, cớ gì mà em đặt vương vấn nơi anh rồi giữa trăm ngàn mối nợ chưa thành ta thoáng thấy duyên mình trong đó?
Em quả thật chẳng còn bé bỏng chẳng còn ngây thơ chẳng còn mải chơi như những cô gái 18 đôi mươi nữa, em của bây giờ là một cô gái hai mươi bảy t.uổi, với em bây giờ mà nói tình yêu là thứ gì đó quá xa xỉ, đôi lúc em thấy mình chới với giữa cuộc sống, em thấy mình mệt mỏi giữa cuộc đời.
Em có còn trẻ không khi mà mọi âu lo ngày ngày cứ thế xuất hiện bao trùm lấy em?
Em có còn trẻ không khi mà cứ phải giả vờ vô tư, giả vờ là mình không cô đơn, giả vờ là mình rất hạnh phúc,hạnh phúc trong chính nỗi cô đơn của mình?
Em có còn trẻ không khi mà mỗi ngày trở về nhà đều là lúc mọi người chuẩn bị đi ngủ, công việc bận rộn làm em quên mất mình là một " cô gái"?
Em quên mất cái cảm giác tối cuối tuần nhâm nhi ly cà phê ngắm đường phố thong thả,để lòng mình thả trôi, em quên mất cái cảm giác ngồi sau ai đó, nhẹ nhàng vòng tay qua eo tựa vào lưng mà hít thở bầu không khí tĩnh lặng của màn đêm...tất cả với em đều chỉ là "đã từng", một thứ gì đó vừa mới mẻ vừa cũ kỹ, chỉ là đôi khi em hồi tưởng lại quãng thời gian " thanh xuân " đó! Quãng thời gian Đã từng là duyên của nhau nhưng là duyên nửa vời, đã từng là duyên nhưng là duyên đứt quãng. Phật nói rằng, kiếp sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi. Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn nhau. Con người gặp nhau là bởi chữ DUYÊN, sống và yêu nhau là bởi chữ NỢ, chuyện tình yêu không thể nói trước đôi khi đó chỉ là người ta đã trả xong nợ và đã đến lúc phải rời đi. Chuyện tình cảm không thể níu kéo được!
Có lẽ một cô gái 27 t.uổi như em, với trái tim ngày 1 già cỗi đi thì đôi lúc thèm có một ai đó ở bên cạnh cũng chỉ là ước muốn tầm thường, em đôi lúc ước có ai đó xuất hiện bên em, chỉ là ngồi nhâm nhi cùng nhau tách cà phê sáng, chỉ là tối về gọi cho nhau vài ba cuộc gọi, hỏi han, chia sẻ, tâm sự một vài chuyện nào đó..., em chẳng mơ sẽ có một tình yêu mãnh liệt, ngọt ngào hay dữ dội, tất cả những thứ đó với em chỉ là phù phiếm, em chỉ mong muốn có một người sẽ không rời bỏ, sẽ luôn cố gắng, sẽ vì em mà cố gắng dù hoàn cảnh nào. Khi lạnh sẽ mang áo khoác bắt em mặc, khi đau bụng sẽ đưa ly nước ấm cho em uống, khi em mệt mỏi hãy ôm lấy em, cứ như vậy ở bên cạnh em, đi cùng em trên một con đường, không cần phải yêu nhiều, yêu thêm nhiều nữa, mà chỉ cần nghiệm túc" anh sẽ không bỏ đi", đó chính là hạnh phúc vô giá.
Em vẫn chỉ là đang đợi DUYÊN PHẬN của em tới, em chỉ là tin rằng đâu đó quanh em, có người vẫn đang chờ vẫn đang đợi để nắm tay em, em tin rằng trong kiếp nhân sinh này, Duyên là thứ chỉ cần hội ngộ đủ các yếu tố thì nhất định sẽ gặp!
Theo Guu
Nối lại chữ duyên Là phẳng phiu bộ cảnh phục cho chị gái rồi treo gọn gàng trong tủ, cô về phòng, đóng cửa và lại mở cánh tủ quần áo của mình lấy ra trong góc một chiếc áo cảnh phục mùa hè vẫn in đậm dòng chữ màu vàng "V.V.N - B4C5 T38". Ngày nào cũng vậy, cứ mỗi lần cô mở tủ đồ lại...