Rơi vào bóng tối sau lần xưng mày tao với vợ
Khi viết những dòng này, tôi vẫn không thể tin được hiện thực tôi đang phải trải qua.
Tôi năm nay 32 tuổi, là trưởng phòng kinh doanh của một công ty xuất nhập khẩu. Vì phải quản lý nhiều nhân viên cùng khối lượng công việc lớn nên tôi lúc nào cũng cáu gắt, khó chịu.
Tôi lấy vợ được hơn 2 năm và có với em cậu con trai 1 tuổi. Tôi rất yêu vợ mình. Em hiền lành, nhẫn nhịn và sống rất biết điều. Em đi thưa về trình, lại nấu ăn ngon và dọn nhà sạch sẽ ngăn nắp. Sống cùng bố mẹ chồng nhưng chưa bao giờ tôi nghe họ phàn nàn điều gì về em. Cưới được 2 tháng thì vợ tôi có thai. Dù vậy em vẫn nấu ăn hàng ngày cho cả nhà tôi.
Còn tôi, tôi cũng phụ vợ việc nhà, nếu em thèm ăn gì tôi cũng đi tìm mua ngay. Nhưng tôi rất nóng tính. Chỉ cần không hài lòng điều gì, tôi sẽ la lối, quát mắng em ngay. Ban đầu, em có vẻ sửng sốt và khóc rất nhiều. Em cũng hay lựa lời khuyên tôi nói năng nhẹ nhàng lại để giữ thể diện cho em. Tôi biết điều đó chứ nhưng khi nóng giận lên, tôi không thể kiềm chế được bản thân nữa. Tính tôi la mắng như vậy rồi vài tiếng sau hạ giận lại nói chuyện bình thường được ngay.
Ảnh minh họa
Cũng vì tôi nóng tính nên vợ chồng cãi nhau liên tục. Đặc biệt là trong giai đoạn em mang thai, chúng tôi hầu như tuần nào cũng cãi nhau vài lần. Đến mức mẹ tôi cũng phải lên tiếng bảo tôi nên nhường nhịn vợ hơn. Có lẽ do áp lực tâm lý tôi mang lại nên vợ tôi sinh non hơn 1 tháng. Nhìn con trai bé nhỏ đang truyền dịch, với những dây ống xung quanh, tôi tự nhủ sẽ bớt nóng tính hơn, bớt thô lỗ hơn để vợ con tôi không phải khổ nữa.
Video đang HOT
Lạ một điều là từ khi sinh con xong, vợ tôi bỗng trầm tính hơn hẳn. Tôi mắng em cũng im lặng chứ không cãi lại. Em dành thời gian nhiều cho con mà ít chú ý đến tôi hơn. Vì em nhịn nên chúng tôi giảm cãi nhau thấy rõ. Những lúc vui, vợ tôi hay nói tôi nên dịu dàng và tập kiềm chế bản thân. Em không muốn con sẽ chứng kiến những trận cãi nhau của ba mẹ, không muốn con thấy cảnh ba mắng mẹ nó như thể kẻ thù.
Sau 6 tháng nghỉ sinh thì vợ chồng tôi gởi con để em đi làm lại. Từ khi đi làm, áp lực công việc kèm với việc chăm sóc con mệt nhọc nên vợ tôi rất khó chịu. Em hay nhờ tôi phụ chăm con nhưng tôi là đàn ông, đến bế con còn sợ rớt thì sao giữ con được. Thế là vợ chồng tôi lại cãi nhau thường xuyên.
Lần đó, vợ nhờ tôi bế hộ con để làm tài liệu gấp cho cuộc họp hội đồng ngày mai. Nhưng tôi cũng phải làm việc mà ba mẹ tôi thì đi dự đám cưới chưa về. Chúng tôi cứ đùn đẩy nhau mãi cho đến khi thằng bé ngã đập đầu vào cái bàn. Nghe tiếng con khóc ré, tôi và em ùa chạy ra. Em bế con lên, thấy mặt con sưng đỏ thì bật khóc cùng con. Vừa khóc em vừa mắng tôi vô trách nhiệm. Dường như bao ấm ức phải chịu bao lâu nay em bộc phát ra hết. Em còn nói hối hận khi lấy phải một kẻ cộc cằn như tôi.
Xót con lại bị chửi nên tôi nổi điên lên. Tôi giằng thằng bé đang khóc rống lên từ tay em rồi chỉ tay đuổi em ra khỏi nhà. Tôi hét lên: ‘Nếu hối hận thì mày biến khỏi nhà tao’. Em sững sờ rồi đanh mặt lại và nói: ‘Được, xưng mày tao, rồi đuổi vợ ra khỏi nhà. Anh cũng được lắm. Không bao giờ tôi về cái nhà này nữa’.
Ảnh minh họa
Sau đó vợ lấy ví rồi bỏ đi. Tôi ở nhà dỗ con, chăm con ngủ. Từ trước đến giờ, dù bực tức, nóng tính thế nào tôi cũng chưa bao giờ xưng mày tao và đuổi vợ đi như lần này. Nhưng nghĩ đến câu nói hối hận khi lấy tôi từ miệng em, tôi lại không nguôi được giận.
Chừng 1 tiếng sau khi em đi, tôi nhận được cú điện thoại lạ. Người đó hỏi tôi có phải chồng em không rồi hốt hoảng báo em bị tai nạn đang đi cấp cứu. Nghe bấy nhiêu đó thôi đã khiến tôi hoảng sợ. Tôi cuống đến nỗi chở luôn con trai vào viện mà chẳng kịp mặc áo ấm. Khi biết tôi là chồng em, bệnh viện đã yêu cầu tôi ký giấy phẫu thuật ngay. Tôi càng đau đớn hơn khi nhìn vào tờ phiếu: Cưa bỏ đôi chân.
Trong lúc tinh thần bất ổn, em băng qua đường mà không chú ý đèn đỏ nên bị một xe đi qua đâm phải. Đôi chân em bị cán dập nên phải cưa chân để giữ mạng sống. Mãi gần 4 ngày sau vợ tôi mới tỉnh lại. Biết mình mất đi đôi chân, em đã khóc rất nhiều, khóc vật vã. Bố mẹ tôi cũng không kiềm được nước mắt. Nhưng khi vừa thấy tôi, em đã la hét đuổi tôi ra khỏi phòng. Nhìn em, tôi đau đớn không thể tả. Chính tôi đã đẩy em đến nông nỗi này. Tôi hối hận vô cùng nhưng chẳng biết làm gì để chuộc lại lỗi lầm.
Hiện giờ, dù em đã xuất viện và được mẹ tôi chăm sóc nhưng em vẫn không ngừng la mắng tôi. Nhưng lạ là em càng mắng, tôi càng ân hận chứ không hề giận dỗi như trước đây nữa. Giờ tôi chỉ muốn bù đắp cho em nhưng em không cho tôi cơ hội. Tôi phải làm gì bây giờ?
Theo Tinngan
Có ai như mẹ chồng nhà em không?
Nói thì nói ra cho đặng, mẹ chồng em hiện tại là mẹ kế của chồng em. Từ lúc em cưới anh ấy là lúc anh ấy mới sống chung với người mẹ kế của mình được 4 năm. Ngày hai đứa cưới về, nhà thì rộng nhưng được dành cho 1 phòng ở trên cùng, gần như phòng nhỏ và nóng nhất nhà.
Đứt ruột đứt gan em. Cố gắng lắm em mới vượt qua nỗi cơn ác mộng khi sống với gia đình chồng.
Em là con dâu người Quảng Trị, làm dâu gia đình người Sài Gòn gốc. Hồi đầu cưới, bố mẹ ở quê em nở mày nở mặt với xóm giềng lắm ạ. Cứ bảo cưới người Sài Gòn có nhà Sài Gòn là sướng lắm này kia. Nhưng mọi người nào biết, em cưới người đàn ông em yêu và yêu em chứ không phải cưới gia đình anh ấy... Anh ấy rất thương em, ủng hộ em mọi thứ, ngay cả bây giờ, khi em viết những dòng này gọi là "nói xấu" mẹ anh ấy, anh ấy vẫn không la mắng em gì, chỉ bảo em đừng bức xúc quá, bỏ qua mọi thứ.
Nói thì nói ra cho đặng, mẹ chồng em hiện tại là mẹ kế của chồng em. Từ lúc em cưới anh ấy là lúc anh ấy mới sống chung với người mẹ kế của mình được 4 năm. Ngày hai đứa cưới về, nhà thì rộng nhưng được dành cho 1 phòng ở trên cùng, gần như phòng nhỏ và nóng nhất nhà. Em với anh ấy đã tình chuyện chuyển ra ngoài từ đầu nhưng nhiều lần bị mẹ chồng nói lên nói xuống, rằng em mới về làm dâu mà tỏ vẻ ghê gớm. Nhún nhường nên em với anh ấy im lặng, dù gì một ngày chạm mặt nhau 2-3 tiếng vì hai đứa em đều đi làm.
Em tá hỏa khi sau tháng làm dâu đầu tiên, mẹ chồng em đưa một đống hóa đơn điện nước, và bắt vợ chồng em đóng 1 nửa. Tất nhiên, em và chồng ngoan ngoãn đóng. Rồi ngậm ngùi cùng chồng đi ăn, em buồn buông câu: "đó gọi là dâu phí hả anh?".... (Này nghĩ lại em thấy mình có lỗi khi làm anh ấy buồn vì câu nói đó).
Bây giờ là tháng thứ 3 làm dâu nhà anh. Nhưng không biết nên buồn hay vui đây khi ngày mai em và chồng chính thức chuyển ra ngoài mướn phòng ở. Bực mẹ chồng thì ít mà thương chồng thì nhiều. Chồng em bị mẹ kế mình đuổi ra khỏi nhà chứ không phải em. Bà bảo anh ấy đơm đặt, để bố chồng em mắng bà ấy. Bà ấy tạo áp lực để anh ấy phải đi khỏi nhà. Còn nói đến thái độ của bố chồng em, em không còn từ nào để diễn tả. Nếu có thể thì chắc bị mẹ kế chồng em bỏ bùa...
Em buồn lắm, mà bực thì hơn. Chồng em thì tính hiền lành nên luôn nhẫn nhịn, giờ hai vợ chồng ra riêng, lương mấy tháng trước đều dồn vào tiền ăn uống, phí điện nước, không dư dã nhiêu. Số tiền hồi môn ngày cưới dư ra, vợ chồng em có nhiều dự định chắc phải đem tạm ứng để thuê phòng ở. Cũng may tính em mạnh mẽ nên có thể chịu và chia sẻ được với anh. Em chia sẻ lên đây chỉ mong mọi người hiểu thêm một hoàn cảnh khi làm dâu. Áp lực của người đàn ông bên cạnh mình không kém gì chuyện mẹ chồng - nàng dâu...
Theo Kenhphunu
Mẹ chồng thường xuyên nói xấu tôi trước mặt chồng Từ khi mẹ chồng lên ở, bà thường xuyên nói xấu tôi với con trai, làm cho vợ chồng tôi cãi nhau. Vợ chồng tôi cưới nhau được 5 năm, có một bé trai 3 tuổi. Kể từ khi cưới nhau đến nay, vợ chồng tôi không hề xảy ra cãi vã, vậy mà thời gian gần đây, chồng tôi đi làm xa,...