Rồi sẽ có một người yêu em như em đã từng yêu anh…
Em chẳng trẻ con như anh nghĩ nữa đâu, em trưởng thành hơn rồi, lạnh nhạt sắt đá hơn, em mạnh mẽ hơn. Đừng nói em thay đổi, vì em cần phải sống như thế vì anh đã bắt em phải sống như thế đấy anh biết không?
Em chẳng trẻ con như anh nghĩ nữa đâu, em trưởng thành hơn rồi, lạnh nhạt sắt đá hơn, em mạnh mẽ hơn. Đừng nói em thay đổi, vì em cần phải sống như thế vì anh đã bắt em phải sống như thế đấy anh biết không?
Ra ngoài thấy họ có đôi, có cặp nhiều lúc em chạnh lòng, giờ thì em ổn rồi anh ạ?
Anh từng ấm áp, từng quan tâm, yêu thương em như chính cha mẹ em vậy, làm em ảo tưởng tình yêu đấy là mãi mãi, giờ anh đi rồi, em mới thức tỉnh với hiện tại, anh chỉ là một kẻ lấy tình cảm em ra làm trò đùa, chỉ là một kẻ l.ừa đ.ảo trắng trợn thôi, thật ngu ngốc vì thời gian qua em đã tin anh, Ngu thật đấy anh à…
Video đang HOT
Anh đi rồi đã bao giờ anh nhớ đến em chưa? Đã bao giờ hối hận bỏ rơi một đứa ngốc như em không anh? Em chẳng có gì phải hối hận cả, em đã yêu một người rất chân thành,yêu một người tin tưởng một người hơn cả chính bản thân mình và cuối cùng em được bỏ rơi. Vậy còn gì phải hối tiếc nữa đâu anh. Chỉ là anh đã không nhìn thấy em thôi… Rồi sẽ có người nhìn thấy em, trân trọng em, yêu em hơn anh, và sẽ không bao giờ bỏ em đi như anh đâu. Em tin thế và chắc chắn sẽ có một người như thế anh à, hãy chờ xem… Em không phải vội, thật chậm thôi… Em đã sẵn sàng chờ đón người đấy một ngày không xa rồi người cũ à, em quên anh thôi.
Theo Guu
Em, anh – ta đã từng yêu…
Nắng tắt, mưa xanh xao những niềm vui, mưa ru những lời yêu thương ngập con đường nhỏ. Mưa ngừng. Ta vội vàng đi về phía không nhau. Chỉ còn những vệt lấp lánh nước. Trong mắt em. Trong tim anh. Và nắng lên sẽ làm khô tất cả..
Có một ngày như thế! Một ngày em không còn mòn mỏi chờ tin nhắn của anh, không còn chờ cuộc điện thoại nhắc em ngủ sớm và chúc em ngủ ngon. Một ngày em không còn nhớ nổi những mẩu chuyện em kể anh nghe hay những câu chuyện mình nói mỗi khi đêm về. Một ngày em không còn nhớ cái cảm giác bật khóc nó như thế nào khi anh gọi để đưa em đi ngửi hoa sữa vào ngày kỉ niệm, dù khi đó anh giận em lắm. Một ngày em không còn nhớ anh đến cuồng quay, không còn mân mê những món quà anh tặng. Một ngày em không còn thấy anh trong những giấc mơ, không còn nghĩ về anh khi thức giấc và mỉm cười khi đêm về. Một ngày em hững hờ với tất cả những kỉ niệm chúng mình, em cười nhạt với bức ảnh mình chụp chung ngày nào. Một ngày như thế...
Và đã có những ngày như thế, anh yêu! Một ngày em lang thang qua những con đường, quên mất những bước chân thân thương của em-anh, của chúng ta. Một ngày không còn nhớ nổi vị trí anh ngồi, chiếc áo anh mặc hay những lời anh nói. Một ngày em hóa bình yên khi nghe những giai điệu của bài hát mình cùng thích ngân nga trong điện thoại. Một ngày em không còn nhớ những ngày mưa mình cũng nhau băng qa, những ngày mưa mình cùng nhau chờ đợi như thế nào. Một ngày em giật mình thảng thốt: Em, anh, chúng ta đã từng yêu?
Em đã quên mất rồi đấy chứ! Quên những dỗi hờn khi còn ở bên anh. Em đã quên cả tiếng anh cười, quên cái ôm dịu dàng hay nụ hôn nồng ấm, quên cả cái lườm yêu đầy trách móc những lần em ngang bướng chẳng chịu nghe lời anh, quên cả cái giọng hát ngạo nghễ mỗi lần em bắt anh hát "chú voi con" bằng cái tên của anh cho em nghe. Em đã quên như thể mình chưa từng yêu, em đã quên cái cảm giác được dựa vào anh tin cẩn, ấm áp mỗi khi cuộc sống em vương nỗi buồn, mỗi khi em mệt mỏi chùn bước. Em đã không thể nhớ nhiều nữa, đã không còn nhớ nổi những cái biệt danh anh dành riêng cho em. Em đã không thể tin đấy chứ. Giống như một giấc mơ ngọt ngào anh dành cho em, một buổi sáng tỉnh giấc, anh vỗi vã bước đi con đương khác - con đường k còn em ở đó. Em vẫn luôn ngỡ ngàng. Em vẫn luôn hồ nghi. Trong giấc mơ ấy, anh đã yêu em?
Người ta thường bảo: vì kỉ niệm là rất ít nên sẽ nhớ rất nhiều. Chính bởi thời gian bên nhau không quá dài nên những giây phút đẹp đẽ ấy lại trở thành thiêng liêng nhất, đáng nhớ nhất.Vậy mà em nỡ xa lánh nó. Có lẽ là do em sợ những thương tổn nó đem lại, hoặc giả em đã lãng quên mất nó. Anh đến với em như thể một giấc mơ. Miên man, ngọt ngào, dịu dàng và đẹp đẽ biết bao. Ngay cả khi nhắm mắt lại, em cũng thấy mình mỉm cười. Em mơ hồ sống trong những hạnh phúc chóng vánh bên anh, mơ hồ trong tình yêu chớp nhoáng mình dành cho nhau. Anh đến với em như một cơn gió, như chính cái tên của anh. Gió thổi tơi bời mặt trời, ngả nghiêng hàng cây, tung bay lá trên con đường vắng lặng.. Nhưng gió là chốc lát, là thoáng qua, là một chút dư vị và tiếc nuối. Còn ta đến với nhau như thể cơn mưa chớm hạ. Cơn mưa giông mát lành một ngày đầy nắng ồ ạt kéo đến, ta vội vàng chạy vào nhau bằng những tiếng cười trong trẻo. Nắng tắt, mưa xanh xao những niềm vui, mưa ru những lời yêu thương ngập con đường nhỏ. Mưa ngừng. Ta vội vàng đi về phía không nhau. Chỉ còn những vệt lấp lánh nước. Trong mắt em. Trong tim anh. Và nắng lên sẽ làm khô tất cả..
Cho những lặng lẽ hóa đau thương. Cho một nỗi nhớ bất chợt ghé qua nơi này.
Theo Guu
Anh đã từng yêu em rất nhiều, phải không? Ngày anh nói nghiêm túc với em, rằng mình không thể tiếp tục, rằng bắt buộc anh và em phải chia tay, tim em như ngừng đ.ập, vài phút lặng người, tất cả như vỡ tan, những dự định, những hẹn ước thề hứa tan biến. Em biết anh đã hy sinh vì em rất nhiều, anh cũng đau rất nhiều nhưng đã...