Rơi nước mắt vì đêm nào mẹ chồng cũng khuyên tôi đi thêm bước nữa
Giờ tôi không biết nên làm sao nữa, tôi còn trẻ, cũng chưa có con, nhưng dứt áo ra đi thì tôi không đành lòng.
Tôi và Nam đều là mối tình đầu của nhau. Yêu nhau 3 năm đại học, ra trường tôi theo anh về quê anh tận trong Hà Tĩnh, lận đận hơn 1 năm nữa mới may mắn xin được việc.
Trước đó cũng phải khó khăn lắm tình cảm của hai đứa mới được gia đình tôi cho phép, bởi chúng tôi xa nhau quá, tôi ở tận trên Cao Bằng. Nhà tôi điều kiện cũng khá giả, còn nhà Nam thì khó khăn lắm, nhà thuần nông, bố anh mất từ lâu, nhà chỉ còn có mẹ già hơn 60, quanh năm đau ốm. Ngày đưa dâu tôi về nhà chồng, mẹ cứ khóc sụt sùi mãi, bảo tôi sao mà dại thế, bao nhiêu người tốt, yêu thật lòng, gần gũi thì không lấy, lại đâm đầu đi lấy chồng xa tít.
Tôi khóc, nhưng trong lòng chưa một giây một phút nào hối hận. Bởi chúng tôi chân thành với nhau, tôi tin khó khăn nào rồi cũng sẽ qua.
Vậy nhưng ông trời dường như chẳng thấu nỗi niềm của tôi, vừa cưới được hơn 3 tháng, hạnh phúc chẳng tày gang thì Nam tai nạn qua đời.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Sự ra đi đột ngột của chồng như đòn giáng chí mạng vào cả tôi và mẹ chồng khi đó. Tôi đau khổ tưởng chết đi sống lại, ngày đưa anh về, tôi cảm giác thế giới này như sụp đổ dưới chân.
Mẹ chồng tôi già yếu, vốn đã mang bệnh nay lại thêm cú sốc này, bà quỵ hẳn, nhập viện cả tuần trời.
Còn tôi, tôi không còn nước mắt mà khóc nữa. Cả ngày cứ thẫn thờ trong phòng, hết ngắm ảnh anh, đọc lại tin nhắn của anh… trong lòng trống rỗng đến vô hồn.
Đêm nào tôi cũng khóc, khóc vì thương anh, thương mình, vì nỗi nhớ anh dày vò khổ sở. Tôi và mẹ chồng sống câm lặng, không ai nói với ai điều gì.
Nhưng rồi chính mẹ chồng lại là người vực dậy trước tôi. Bà nấu những món ăn ngon, ép tôi phải ăn, vì từ hồi chồng mất, tôi sút hơn 5 cân, người gầy rộc đi, hốc hác. Tôi còn nhớ như in lời mẹ chồng nói: “Ăn đi con, người đã mất rồi, người sống thì vẫn cứ phải sống. Con cứ thế này, thằng Nam không yên tâm mà nhắm mắt”. Tôi nghe mẹ nói, cố gượng dậy ăn uống, vui vẻ cho mẹ đỡ đau lòng.
Cứ như thế thời gian cũng qua đi, một năm trời đằng đằng… Tôi quen dần với sự vắng mặt của chồng, tôi ít khóc hơn, dù nhiều đêm nhớ anh quay quắt. Mẹ con tôi cứ thế nương tựa vào nhau mà sống. Mẹ chồng thương tôi nhiều như mẹ đẻ, mà có khi còn hơn, vì hơn ai hết, bà thấu hiểu được sự mất mát trong lòng tôi lớn thế nào.
Công việc của tôi vẫn bình thường, trong thời gian đó cũng có một số người có ý tìm hiểu tôi, nhưng tôi không đón nhận, tận thâm tâm mình, tôi vẫn luôn nghĩ mình vẫn là vợ của Nam.
Thế nhưng cũng thời điểm này, bố mẹ đẻ trên quê gọi tôi ráo riết. Mẹ tôi nói đã tìm được chỗ chuyển công tác cho tôi về gần rồi, tôi còn trẻ, về nhà đi làm, vẫn dư sức lấy được người chồng tử tế khác. Tôi nhất định không đồng ý, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ bỏ quê chồng mà đi.
Vậy nhưng mẹ chồng tôi, mấy dạo gần đây, đêm nào bà cũng tỉ tê khuyên tôi nên mở lòng mình, tái hôn và sống cuộc sống mới. Bà chưa biết chuyện mẹ đẻ tôi gọi về nên cũng không nói gì, tuy nhiên bà luôn có ý bảo tôi đi lấy chồng khác. Bà nói tôi chưa vướng bận gì, bà không muốn chôn vùi tuổi trẻ của tôi ở đây.
Tôi xót xa vô cùng, quả thực, tôi cũng khao khát có một đứa con, một gia đình thực sự. Nhưng tôi thương mẹ chồng, hơn nữa tôi cũng không thể quên Nam. Tôi hoang mang lắm, xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo PNVN
Cuộc ly hôn nhẹ nhàng đến... bất ngờ
Đôi vợ chồng đều còn trẻ, sang trọng và rất đẹp đôi. Họ nói với tòa và với nhau rất... có văn hóa và tỏ ra hân hoan khi lắng nghe quyết định của tòa.
Cả cán bộ tòa án lẫn người dự phiên tòa cũng đều ngạc nhiên vì chứng kiến một cuộc ly dị nhẹ nhõm và... vui vẻ đến như vậy!
Họ càng ngạc nhiên khi đôi vợ chồng đều còn trẻ, sang trọng và rất đẹp đôi. Họ nói với tòa và với nhau rất... có văn hóa và tỏ ra hân hoan khi lắng nghe quyết định của tòa. Hóa ra là họ được giải phóng chứ đâu phải chia tay! Giải phóng khỏi một cuộc hôn nhân không tình yêu kéo dài hơn nửa năm, là quá sức chịu đựng của họ. Bởi đó là một cuộc hôn nhân... kinh tế.
Cô dâu là con gái một giám đốc "bự" và chú rể là trưởng nam của một nhà doanh nghiệp lớn. Lâu nay, 2 người cha ấy "thân thiết" qua những hợp đồng làm ăn. Và để... quyền lợi đôi bên càng thêm phát triển, họ quyết định làm sui gia.
Ảnh minh họa.
N.M., con gái ông giám đốc, người yêu cô đang du học ở nước ngoài lâu nay ít liên lạc, nên dù không thích chàng trai, cô cũng định buông xuôi đời mình cho rồi. Còn chú rể, con trai của đại gia, phải chiều lòng bố mẹ vì nguồn lợi của gia đình.
Đêm tân hôn, chính cô dâu 23 tuổi này cũng không ngờ được phản ứng kỳ lạ của chính mình, là cô co rúm lại, khắp người như nổi gai ốc khi chú rể chạm vào, cô tự vệ giống như sắp bị cưỡng hiếp! Điều đó khiến chú rể tự ái, bỏ qua phòng khác và nói một câu phũ phàng: "Tưởng cô quí báu lắm hả? Chỉ cần ít vé là khối người đẹp như tiên hầu hạ tôi từ A tới Z đấy nhé!".
Thế là hết, 2 trái tim chưa một lần hé mở cho nhau từ nay càng đóng chặt. Sáng hôm sau, chú rể lái chiếc xe hơi đời mới cáu cạnh, quà cưới của bố mẹ tặng, đi ăn sáng một mình và tuyên bố hủy chuyến trăng mật đã đặt sẵn. Cô dâu một mình "đông lạnh" trong ngôi nhà riêng khang trang mà hai bên gia đình góp vốn tặng để đôi trẻ hưởng hạnh phúc... trăm năm.
Gần nửa năm ấy là dài vô tận, dù gia đình đủ cách thuyết phục và có lúc họ cũng thử giảng hòa với nhau. Nhưng vô ích, họ chỉ có thể lịch sự với nhau như hai người khách trọ trong một căn nhà mà thôi. Vì thế, họ tự giải thoát cho nhau trong sự nhẹ nhàng.
Quỳnh Dao
Bất cứ ai làm 'kẻ thứ 3' cũng rơi nước mắt khi đọc lá thư của người đàn ông này Anh ta yêu cô nhân tình bé nhỏ vô vàn. Thế nhưng, cái kết của lá thư lại làm người ta tỉnh ngộ... Dưới đây là lá thư của một người đàn ông ngoài 40 gửi cho cô nhân tình bé nhỏ mới 23 tuổi của anh ta. Họ đã hạnh phúc bên nhau trong suốt 2 năm liền. Thế nhưng, kết cục...